Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
Chương 1: Trở về
Lâm Phong vươn vai, ngáp nhẹ. Ngồi trên máy bay hơn nửa ngày trời, thật muốn vận động biết bao.
Kể ra cũng đã một năm rồi cô mới trở lại Bắc Kinh.
“Cô chủ, phi cơ đáp rồi. Khoảng vài phút nữa là xuống sân bay. Để tôi sửa soạn hành lí giúp cô.” Barbara vươn tay lên trần máy bay, bưng xuống những chiếc vali kích cỡ khá lớn. “Bây giờ tôi sẽ đưa cô về tư gia gặp chủ tịch và phu nhân.”
Lâm Phong chu môi nhẹ.
Lần này, cô sẽ về nước hẳn. Suốt hơn hai mươi năm qua, cô lớn lên ở Mỹ, thỉnh thoảng mới trở về Trung Quốc khi có chuyện. Tháng trước, cha cô có gọi điện cho cô về chuyện liên hôn với Quách gia, một gia tộc có tiếng ở Trung Quốc. Bản thân Lâm Phong cô không hề bận tâm, nhưng dường như anh trai cô, Lâm Dương lại kích động phản đối chuyện này.
Cũng phải, cả cái gia tộc Lâm gia nhà cô, chỉ có mình Lâm Dương thương cô nhất, còn lại chỉ toàn máu lạnh. Cha cô còn coi cô là công cụ trên thương trường của ông cơ mà.
“Barbara, lịch trình hôm nay của tôi là gì?” Bước xuống máy bay với sáu vệ sĩ mặc vest đen theo sau, Lâm Phong đeo kính râm vào, bước chân bình thản, hỏi.
Barbara nghe vậy liền nhìn vào sổ lịch trình. “Sau khi gặp chủ tịch và phu nhân, cô chủ có năm tiếng để nghỉ ngơi. Sáu giờ tối cả gia đình sẽ đi ăn tối với Quách gia. Bữa tiệc kết thúc cô được trở về tư gia nghỉ. Ngày hôm sau sẽ bắt đầu tới công ty làm việc.”
Mới về nước đã vất vả vậy rồi.
.
.
.
Tư gia của Lâm gia khá rộng lớn và đồ sộ, nhưng nằm ở ngoại ô. Đây vốn là nhà của Lâm Phong, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy không tài nào thân thuộc được.
“Chào cha.” Lâm Phong cúi đầu kính cẩn hành lễ trước mặt người đàn ông trung niên, gương mặt không mấy gì làm vui vẻ.
“Phong, bao lâu rồi chưa gặp, con không thể tươi cười một chút khi gặp chúng ta sao?” Lâm phu nhân chau mày không hài lòng.
“Lần này trở về không phải để gả vào Quách gia sao? Bà cố chịu tôi một thời gian là đủ rồi.” Lâm Phong cười nhẹ nhìn sang Lâm phu nhân.
Người phụ nữ kia bất giác giật mình, cúi đầu bẽn lẽn, thưa với chủ tịch Lâm rồi lui ra ngoài.
“Hôn ước lần này con có gì bất mãn không, Phong Nhi?” Chủ tịch Lâm nhìn con gái, đôi mắt vẫn nghiêm nghị.
“Nếu bất mãn, con có được từ chối không?” Lâm Phong thẳng thừng, đương nhiên gặp phải ánh nhìn không hài lòng của chủ tịch Lâm, liền cười nhẹ. “Bỏ đi, con cũng chẳng thiết tha gì chống đối. Mọi việc theo ý cha và Quách gia.”
“Đừng lo, Quách gia rất tốt và hào phóng. Con trai họ ta đã gặp vài lần, tính tình rất thiện lương, chắc chắn con sẽ hạnh phúc.”
“Con chẳng quan tâm. Tất cả mọi việc con làm là vì Dương. Nếu hôn sự này khiến tập đoàn của Dương phát triển, Lâm Phong con đương nhiên bằng lòng.” Cô cười nhẹ, nâng li hồng trà lên môi nhấp một ngụm. “Mà Dương đâu? Không đón con sao?”
“Nó đang đưa Hy Nhi đi bệnh viện. Dạo giờ sức khỏe con bé không được tốt.”
Nghe tới cái tên này, đôi mày Lâm Phong bất giác chau lại “Lâm Hy? Từ khi nào Dương lại đối tốt với cô ta thế?”
“Phong Nhi, ta biết con và Dương Nhi cũng chẳng ưa gì Hy Nhi, nhưng dù sao nó cũng là con của ta, là em của hai con. Nếu không thể hòa thuận yêu thương thì đừng đả kích nhau nữa.”
Lâm Phong đặt nhẹ tách hồng trà xuống, liền đứng dậy. “Hôm nay Phong Nhi mệt rồi, xin cha cho con về phòng sửa soạn cho buổi tối.”
Chủ tịch Lâm thấy con gái cứng đầu liền không khỏi bất giác thở dài, gật đầu chấp thuận.
.
.
.
“Uyển Tử, mình mệt mỏi quá!” Lâm Phong nằm lăn lên giường, than thở vào điện thoại. “Mới về nước đã phải đi gặp hôn phu, bây giờ mình chỉ có năm tiếng nghỉ ngơi thôi.”
Triệu Uyển Tử cười khổ nghe giọng than thở của Lâm Phong. “Vậy hôm nay Lâm tiểu thư có muốn tới phố đi bộ không? Mình sẽ đưa cậu đi mua đồ và chuẩn bị cho bữa tối nhé.”
Nghe tới đó, Lâm Phong háo hức hẳn. “Thật sao? Nhưng Tử à, không phải cậu đang trong giờ làm việc sao?”
“Hôm nay giám đốc của mình có việc nhà nên không ở công ti, mình cũng được nghỉ ca chiều.”
“Tốt quá rồi!” Lâm Phong reo lên mừng rỡ. “Cậu ở đâu, mình qua đón cậu nhé?”
“Được, mình đang ăn trưa ở nhà hàng Bá Bá.”
Lâm Phong nhảy cẫng lên. Ít nhất là được ra ngoài chơi, dù sao trên máy bay cô cũng đã ngủ nhiều lắm rồi.
Sửa sang lại quần áo một tí, cô liền gọi cho Barbara chuẩn bị xe và tài xế.
.
.
.
Triệu Uyển Tử từng là du học sinh Mỹ, học cùng một trường đại học với Lâm Phong hồi ở Mĩ. Trở về nước, Triệu Uyển Tử được tuyển vào phòng thư kí một tập đoàn lớn ở Bắc Kinh, lương khá cao.
Mỗi lần về nước, Lâm Phong thường hẹn Triệu Uyển Tử cùng đi chơi. Hai người nói chuyện khá hợp nên hầu như chẳng bao giờ yên lặng.
“Phong, cậu lại đây xem. Bộ váy này chắc hợp với cậu lắm.” Đi qua một cửa hàng trong khu trung tâm thương mại, Triệu Uyển Tử bất giác để ý đến một chiếc đầm khoác trên người ma-nơ-canh, trầm trồ khen.
“Mình không thích màu hồng lắm.” Lâm Phong ngắm nghía. “Nhưng kiểu dáng trông rất đặc biệt.”
“Vậy vào thử đi.”
Triệu Uyển Tử háo hức kéo Lâm Phong vào trong, ngó nghiêng tìm nhân viên. “Cô ơi.”
Một nữ nhân viên kính cẩn bước lại. “Chào tiểu thư. Tôi có thể giúp gì được không?”
“Tôi muốn thử bộ váy này. Phiền cô lấy xuống hộ tôi.”
Thế nhưng, cô nhân viên kia lại dè chừng, ánh mắt quét cả người Triệu Uyển Tử một lượt. “Nó đắt lắm đấy. Cô có tiền không?”
Triệu Uyển Tử được phen hóa đá.
Lâm Phong nghe vậy, bước lại. “Đắt là bao nhiêu?”
“Đây là thiết kế mới nhất của hãng Elsie. Giá của nó là bốn vạn đô.” Cô nhân viên kia cười khẽ.
Lâm Phong ngán ngẩm cười khẩy.
Nhân viên ở đây nhìn cách ăn mặc của khách hàng để đoán người giàu, kẻ bình dân. Tiếc là gặp phải Lâm Phong. Bốn vạn đô chỉ là giá đại trà của những chiếc váy bình thường cô mặc. Còn hôm nay, đi chơi với Triệu Uyển Tử thì không nên lố lăng mặc hàng hiệu. Lâm Phong thường chọn đồ tùy theo người đi cùng, nên hôm nay, cô mặc quần áo giá cả bình dân. Có lẽ do vậy nên nhân viên đánh giá cô là người không có tiền.
Lâm Phong mở túi, rút một tấm danh thiếp ra đưa cho cô nhân viên.
Cô ta ngơ ngác đọc dòng chữ “Lâm Phong, giám đốc đầu tư tập đoàn tài chính AG” thì không khỏi chết đứng.
Trung tâm mua sắm cao cấp này chính là của tập đoàn AG, nói cách khác, mọi thứ đều là của Lâm Phong cô.
“Tôi không muốn gọi cho quản lí, nên cô tự cuốn gói đi được chứ?” Lâm Phong cười nhẹ.
“Tiểu thư, tôi sai rồi. Tôi không dám nữa, tôi không biết cô là ai, xin cô tha cho tôi.” Cô ta hoảng sợ quỳ xuống, níu lấy chân Lâm Phong.
Thế nhưng, cô thẳng thừng gạt đi, điệu bộ bình thản. “Tập đoàn nhà tôi chứa những nhân viên như cô thì làm ăn thế nào được. Cô nên biết điều, đừng để tôi gọi bảo vệ.”
Cô ta tái mét, bưng mặt khóc. Mấy nhân viên khác chạy lại dìu cô ta vào trong.
Lâm Phong toan kêu nhân viên tháo chiếc váy trên người con ma-nơ-canh để thử, bỗng dưng có một giọng nói chen ngang. “Tôi lấy chiếc váy này.”
Lâm Phong cười nhạt, quay lại. “Này cô, tôi đến trước.”
Thế nhưng, nụ cười trên môi cô ngay lập tức tắt ngúm.
Trước mặt là một cô gái khá trẻ với mái tóc màu nâu nhẹ, ngang vai. Cô ta đứng nhìn Lâm Phong chằm chặp.
“Lâm Hy, sao lại là cô chứ?” Lâm Phong cười trừ.
“Tiểu thư Lâm Hy, nhưng chị gái cô cũng muốn có nó.” Một nhân viên khúm núm xin lỗi.
“Chị ta chỉ mới nói thử, còn tôi nói mua. Bởi vậy, nó là của tôi.” Giọng Lâm Hy chanh chua.
Cô nhân viên kia ái ngại đứng giữa hai người, quay đầu nhìn sang Lâm Phong.
Lâm Hy thấy cô im lặng thì không khỏi đắc ý, liền hất đầu. “Còn không mau đem đi thanh toán?”
Cô nhân viên e dè nhìn Lâm Phong. “Tiểu thư, thật ngại quá. Cô có thể xem các mẫu khác được không? Chúng tôi có rất nhiều mẫu cao cấp của các hãng hàng hiệu hàng đầu thế giới.”
Thấy Lâm Phong vẫn không nói, cô ta ngập ngừng bước lại ma-nơ-canh, tháo váy xuống.
Lúc cầm qua chỗ cô, Lâm Phong nhẹ nhàng nâng mũi giày lên, dẫm vào đuôi váy.
Lâm Hy trợn ngược mắt, giận tím mặt nhìn đuôi váy dính một dấu bẩn màu xám đen.
“Thật ngại quá, làm váy của cô bẩn rồi. Lâm Hy à, tôi sẽ trả tiền giặt giũ nó cho cô nhé.” Lâm Phong cười khẽ.
Lâm Hy giận tím mặt, rút trong ví ra chiếc thẻ tín dụng, đưa cho nhân viên. “Thanh toán chiếc váy, rồi đem vứt đi cho tôi.”
Nhân viên khúm núm làm theo.
“Lâm Phong, nước Mĩ tốt như vậy, sao cô còn về đây, tranh cướp mọi thứ của tôi?” Lâm Hy giận tím mặt. “Cha yêu cô và Lâm Dương hơn, được, tập đoàn và tài sản tôi không tranh với các người, nhưng Quách Dư Thành thì cô đừng hòng cướp!”
“Quách Dư Thành? Ai vậy?” Phong thái Lâm Phong ung dung.
“Đến tên hôn phu mình mà cô cũng không biết. Cô không đáng ở bên cạnh anh ấy. Dư Thành là bạn trai của tôi, anh ấy yêu tôi, tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu.” Lâm Hy trợn mắt, giọng điệu đanh đá chua ngoa.
“Lâm Hy, cô nói cái gì vậy?”
Đột ngột, một giọng nói chen ngang. Một chàng trai trẻ bước vào, bận bộ vest đen sang trọng. Anh ta khoan thai đứng cạnh Lâm Phong. “Quách Dư Thành là người cha đã chọn cho hôn nhân với Phong, chính Quách gia cũng chỉ điểm em ấy. Hơn nữa, không phải Quách Dư Thành đã chia tay cô rồi sao?”
“Dương, sao anh lại ở đây?” Lâm Phong tròn mắt nhìn chàng trai cạnh mình.
“Anh đưa Lâm Hy đi bệnh viện, xong việc cô ta muốn vào đây mua đồ để tối đi ăn với Quách gia, đợi mãi không thấy, gọi cũng không được nên anh vào tìm. Không ngờ lại gặp em gái anh ở đây.” Lâm Dương dịu dàng xoa đầu cô.
“Được lắm, Lâm Dương, Lâm Phong, các người đừng nghĩ có thể ức hiếp được tôi. Tôi chống mắt lên xem hôn sự của cô với Dư Thành như thế nào.” Lâm Hy cay cú nói, rồi xoay gót giày rời đi.
Cửa hàng quần áo này trong phút chốc yên ắng hẳn.
“Vậy là vẫn chưa mua được đồ.” Lâm Phong nhún vai.
Lâm Dương biết thừa em gái đang làm nũng mình. Anh liền đẩy em bước ra khỏi cửa hàng, vỗ vai nhẹ. “Được, là lỗi của anh đưa Lâm Hy tới đây. Bây giờ em thích gì thì cứ mua đi, anh tặng.”
“Không phải anh chở Lâm Hy sao? Bỏ mặc cô ta à?”
“Không lẽ lại chở cô ta về mà bỏ mặc em?” Lâm Dương cười khẽ, lát sau anh mới để ý thấy Triệu Uyển Tử từ tốn bước bên cạnh. “Phong, đây là…”
“Quên mất, Dương, đây là Triệu Uyển Tử, bạn của em từ lúc còn du học bên Mĩ.” Lâm Phong mỉm cười giới thiệu. “Uyển Tử à, đây là Lâm Dương, anh trai mình vẫn hay kể với cậu.”
“Chào anh.” Triệu Uyển Tử ngập ngừng cúi đầu.
“Chào em, hân hạnh được gặp mặt.” Lâm Dương khiêm nhường đáp. “Em có thích bộ nào không, cứ chọn đi, anh sẽ tặng.”
“Dạ thôi. Em không hợp quần áo ở đây lắm. Cảm ơn anh.”
“Vậy à? Thích gì thì cứ nói nhé, đừng ngại. Em là bạn của Lâm Phong, thì cũng là em gái anh. Không cần khách khí.” Lâm Dương dịu dàng.
Sau hai tiếng lựa chọn, Lâm Phong đã thu về chiến lợi phẩm là bảy chiếc đầm hàng hiệu có giá trên trời.
“Bây giờ em đưa Uyển Tử về nhà. Dương, anh cứ về trước.” Cô vỗ vai Lâm Dương, cười nhẹ. Đợi anh đồng ý, cô đẩy Triệu Uyển Tử về phía xe mình.
Chiếc xe mui trần màu trắng nổ máy, phóng ra khỏi tầng hầm rồi lao thẳng vào đường lớn.
“Phong, cô gái vừa rồi trong cửa hàng là em gái cùng cha khác mẹ với cậu mà cậu từng kể với mình đó sao?” Trên đường đi, Triệu Uyển Tử không cầm được tò mò mà hỏi.
“Ừm. Mình vốn cũng chẳng bận tâm đến cô ta, nhưng mẹ con cô ta luôn hằm hè mình và Dương. Chắc hẳn người đàn bà kia luôn nghĩ cách dành quyền thừa kế về cho con gái bà. Cho Lâm Hy tiếp cận cậu thiếu gia họ Quách kia chắc cũng có ý đồ cả.” Chiếc kính râm che đi đôi mắt sắc bén của Lâm Phong, đôi môi hồng tự nhiên khẽ cười khẩy, giọng lạnh tanh không mấy quan tâm.
“Vậy cậu không lo sao? Hôn phu của cậu chính là bạn trai Lâm Hy đó.”
Nghe vậy, Lâm Phong bật cười, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng, mái tóc đen bóng bay trước gió. “Lo sao? Lâm Phong mình trước giờ có ngại ai sao? Hôn phu của mình chẳng qua là công cụ của cha, hôn nhân này là tấm thảm cho con đường vinh quang của anh trai mình, mình chẳng bận tâm.”
Triệu Uyển Tử có chút nhói lòng, cổ họng vô thức nghẹn lại, đôi mày nhướn nhẹ. “Cậu chấp nhận hôn nhân sắp đặt như vậy sao?”
“Hôn nhân sắp đặt, không hề gì.” Lâm Phong đột ngột tăng tốc khi chạy xe vào đường cao tốc, đôi môi nhếch lên ma mị. “Lâm Phong này cả đời chẳng bao giờ yêu ai đâu.”
___o0o0o___
Hết chương 1.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!