Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
Chương 42: Bổ nhiệm
Như thường lệ, chủ tịch Lâm vẫn đến sau cùng, vẫn cùng người nhà Lâm gia đi theo một cách rầm rộ. Chỉ là hôm nay, đám cổ đông kia được phen náo nhiệt khi Lâm Phong – người đáng lẽ đã rút khỏi bộ máy quản trị của AG – lại cao ngạo xuất hiện cùng họ, còn thản nhiên ngồi vào vị trí vốn có của mình.
Một cổ đông không kìm nổi mình mà lên tiếng khiêu khích. “Hôm từ chức thấy Lâm tiểu thư cứng miệng lắm mà. Hóa ra cũng chỉ được một thời gian rồi lại van xin cha để quay trở lại AG?”
Lâm Phong còn không thèm nhìn vị cổ đông kia, nhàn nhạt. “Tôi đúng là đã từ chức, và tôi đến đây không phải dưới tư cách giám đốc đầu tư. Nhưng với 18,3% số cổ phần, Lâm Phong tôi vẫn đang là cổ đông lớn thứ ba của AG. Vì vậy việc tôi có mặt ở đây có gì không hợp lý sao, cổ đông Cố?”
Cô chỉ nâng tầm mắt nhìn người đàn ông kia vào giây cuối cùng cũng đủ để khiến ông ta và cả hội trường im bặt, không dám mở miệng cạnh khóe thêm câu nào.
“Thôi được rồi.” Chủ tịch Lâm thở dài gõ gõ lên bàn, bình ổn lại bầu không khí lúc này. “Buổi họp hôm nay có nhiều thứ để nói lắm. Đầu tiên là về tình hình phục hồi sau scandal ‘Linyi’, giám đốc điều hành Lâm, anh nói đi.”
Lâm Dương gật đầu, ra hiệu cho thư kí khẩn trương phát tài liệu đến từng vị cổ đông, rồi anh cũng đứng dậy trình bày. “Sau khi tung ra thị trường phiên bản chính thức của ‘Linyi’, hiệu quả đem lại tốt vô cùng, các sản phẩm của AG được bán ra với số lượng tăng 24,6% so với tháng trước, doanh thu tăng xấp xỉ 32%. ‘Linyi’ được dự đoán sẽ thống trị thị trường thương mại điện tử trong 18 tháng tới, với mô hình platform có hiệu quả nhận được đánh giá tốt của giới chuyên môn và trải nghiệm khách hàng đạt trên 9,2. Hoàn toàn không ảnh hưởng đến lợi ích của các ngài chứ? Không thể phủ nhận đây là chất xám của cựu giám đốc đầu tư Lâm đây.”
Mọi người nhìn vào báo cáo số liệu được thống kê đầy đủ bên trong giấy tờ, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn qua nhau đầy hàm ý.
“Ai mà biết là chất xám của Lâm tiểu thư hay là chất xám của ai khác chứ?” Một cổ đông lẩm bẩm, mỉa mai.
Lâm Phong nghe được cũng chỉ nhếch mép một cái, chẳng buồn đôi co.
“Tiếp theo là tôi sẽ đưa ra một lời giải thích xác đáng cho vụ việc trong tháng qua của cổ đông Lâm, đây cũng là một trong số các nội dung chính của buổi họp báo ngày mai.” Chủ tịch Lâm hắng giọng, rồi nhanh chóng lệnh cho trợ lý đem một chồng tài liệu khác phân phát. “Trong này là chứng cứ chứng minh sự trong sạch của cổ đông Lâm, cũng có cả giấy tờ bản quyền cho chất xám của ‘Linyi’ cả bản mới và bản cũ.”
Mọi người lại im lặng theo dõi tài liệu, thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Lâm Phong bật cười. “Không biết khi AG đảm bảo lợi ích cho các vị cổ đông đây, cũng như chứng minh được Lâm Phong tôi không làm việc có lỗi, liệu ở đây những người từng miệt thị tôi có thể đưa ra lời xin lỗi?
Ai nấy đều cắn răng, cúi mắt không dám nhìn trực tiếp vào Lâm Phong, cũng không ai có ý định sẽ lên tiếng xin lỗi.
“Thôi bỏ đi, đống chứng cứ đó mọi người cứ cầm về nghiên cứu. Tôi có tin vui đây.” Lâm Phong tặc lưỡi phẩy tay, để cho Barbara đem một chồng tài liệu khác đặt lên trước bàn cô. Cô cầm từng quyển, đẩy trên mặt bàn đến tay các vị cổ đông.
“Cái này…” Mọi người xem qua, một trong số họ dần vang lên tiếng xôn xao.
“Đúng vậy. AG đã thành công thu mua tập đoàn Triển Thị với mức giá thấp nhất. Đây đương nhiên cũng là công lao của cổ đông Lâm.” Lâm Dương tự hào nói.
Các cổ đông mắt chữ O mồm chữ A, căn bản đều không ai dám tin. Họ còn nghe phong phanh Lâm Phong từ chức xong liền tiêu tiền vô tội vạ, hưởng thụ xa hoa. Vậy mà trong thời gian đó, cô ta lại có thể đem một tập đoàn Triển Thị đang vững mạnh trở thành công ty con của AG.
“Dựa vào đâu có có thể làm được như vậy?” Một cổ đông vẫn không dám tin vào cái trường hợp lội ngược dòng này, bất tri bất giác cảm thán mà buông thành lời.
Lâm Phong điềm đạm. “Dựa vào việc tôi là Lâm Phong.”
Một vài người vô thức tặc lưỡi vì sự ngạo mạn quá đỗi của cô gái này.
“Được rồi. Hôm nay tôi cũng muốn nói về kế hoạch bổ nhiệm mới cho vị trí giám đốc đầu tư đang bỏ trống đây.” Chủ tịch Lâm ho lụ khụ, cầm một quyển hợp đồng mới lên.
Các cổ đông nhìn nhau, rồi liền nhận ra tình hình thực tại, bắt đầu lên tiếng nịnh bợ. “Đúng vậy, lúc trước chỉ là hiểu lầm, vị trí giám đốc đầu tư không có ai thích hợp hơn Lâm tiểu thư.” “Lâm tiểu thư tuổi trẻ tài cao, dù đã từ chức nhưng bổ nhiệm lại vẫn ổn mà.”
Chủ tịch Lâm mỉm cười, lắc đầu. “Ai nói là cổ đông Lâm sẽ nhận chức chứ? Tôi đã sớm thảo luận qua với cổ đông Tào. Anh ấy đang là giám đốc của một công ty con trực thuộc AG, rất có tài, tôi nghĩ anh ấy sẽ phù hợp với vị trí này.”
Mọi người sửng sốt không giấu nổi trên mặt, ngay cả Lâm Dương và Lâm Phong. Tất cả đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về cổ đông Tào đang ngồi yên vị ở cuối phòng, mỉm cười khi nhắc đến tên mình.
Anh ta đứng dậy, chỉnh lại áo vest rồi kiêu hãnh bước lên nhận hợp đồng bổ nhiệm. Chủ tịch Lâm đon đả bắt tay. “Chúc mừng anh, từ nay đã là giám đốc đầu tư Tào rồi.”
Cả căn phòng trố mắt nhìn cảnh tượng này. Thực ra cổ đông Tào có tài, ngồi vào vị trí giám đốc đầu tư thì cũng xứng đáng. Chỉ là Lâm Phong so với anh ta càng là người giỏi, vậy mà chủ tịch Lâm không có ý định tái bổ nhiệm cô?
Đừng nói là mọi người, bởi chính Lâm Phong cũng ngạc nhiên. Dù cha cô không nói gì, nhưng cô đã dám tự tin 100% là ông sẽ đem chiếc ghế của cô trả lại cho cô, vậy mà bây giờ lại bầu người khác?
“Quyết định bổ nhiệm tiếp theo.” Chủ tịch Lâm mỉm cười đón lấy một quyển hợp đồng khác, điệu bộ rất chậm rãi. “Vì AG mới thu mua Triển Thị, mà Triển Thị không phải là một công ti con vớ vẩn mà là cả một tập đoàn lớn. Quy mô của AG bành trướng nên bộ máy điều hành không nên chỉ dừng lại ở hai phó tổng. Hôm nay, nhân danh chủ tịch hội đồng quản trị của AG, Lâm Châu Tưởng tôi quyết định, bổ nhiệm cổ đông Lâm Phong làm phó chủ tịch hội đồng quản trị thứ ba của AG, thời gian này quản lý Triển Thị cho đến khi hoàn toàn hợp nhất Triển Thị thành của AG.”
Đừng nói là mọi người, Lâm Phong cô còn sốc đến mức há hốc cả miệng ra.
Mọi người ngây đơ ra nhìn, rồi cũng hoàn hồn sớm hơn cô, nhanh chóng vỗ tay. “Phó tổng Lâm, chúc mừng chúc mừng.”
Lâm Phong bàng hoàng quay sang nhìn các vị cổ đông, rồi ngẩng đầu lên nhìn cha mình, thấy ông đang ôn nhu mỉm cười nhìn cô, còn gật đầu với cô, Lâm Phong mới từng bước chậm chạp lên nhận hợp đồng bổ nhiệm.
Ngạc nhiên qua đi, hạnh phúc lại ngập đến, Lâm Phong vui vẻ bắt tay chủ tịch Lâm và quay xuống nhìn mọi người. “Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người. Lâm Phong tôi sẽ không phụ sự kì vọng này, kiên quyết đem nhiều thành công lớn hơn nữa đến cho AG.”
Mọi người vỗ tay rôm rả, chứng kiến từng bước vững chắc của Lâm Phong, không ai dám không nể phục nữ nhân tài hiếm gặp này.
Lâm Phong mỉm cười hãnh diện cầm chứng chỉ bổ nhiệm trên tay, không thể ngừng nổi nụ cười hạnh phúc hơn người này.
“Khụ khụ…” Chủ tịch Lâm ho khan tiếp, nhỏ nhẹ. “Quyết định bổ nhiệm thứ ba…”
Tất thảy mọi người lại đồng loạt chuyển ánh mắt từ Lâm Phong nhìn lên chủ tịch Lâm, vẻ mặt đề phòng xem có gì gây sốc nữa không đây.
Chủ tịch Lâm ra vẻ trịnh trọng. “Lâm Châu Tưởng tôi năm nay đã ngoài sáu mươi, đầu óc không còn minh mẫn, tôi lại có phúc khi có những đứa con tài giỏi hơn người. Mọi người đều biết giám đốc điều hành Lâm Dương con trai tôi, được ấn định là người thừa kế AG, thời gian qua đã chứng minh được năng lực vượt trội của mình, cũng đã có đủ vững vàng rồi. Hôm nay tôi muốn từ chức chủ tịch hội đồng quản trị, nhường lại cho giám đốc điều hành Lâm Dương.”
Lần này, đến lượt Lâm Dương há hốc mồm.
Đám cổ đông nữa thiếu điều chỉ muốn gào loạn lên. Họ vẫn biết buổi họp sáng nay là buổi họp khẩn, nên ai cũng nghĩ chỉ toàn mấy chuyện liên quan đến lùm xùm gần đây, không ngờ Lâm gia lại hết lần này lượt khác công bố cho bọn họ toàn tin gây sốc.
Chủ tịch Lâm đón lấy một quyển tài liệu bọc da sang trọng, mỉm cười. “Đây là công văn nhường chức tôi đã kí sáng nay, bây giờ xin nhường lại cho tân chủ tịch hội đồng quản trị Lâm Dương. Lâm Châu Tưởng tôi vẫn là cổ đông của AG, sẽ lui về làm cố vấn.”
Lâm Dương ngập ngừng đứng dậy nhận, cổ họng anh chuyển động nhẹ. Các chư vị cổ đông nhất loạt đứng dậy, vỗ tay chúc mừng.
.
.
.
Lâm Phong mỉm cười hớn hở nhìn quyển công văn bổ nhiệm, cùng cựu chủ tịch Lâm (từ giờ sẽ gọi là Lâm lão gia) và anh trai mình Lâm Dương rời khỏi tòa nhà của AG. Lát sau, cô chu nhẹ môi, quay sang nhìn anh trai mình. “Tiếc quá, em cứ tưởng sẽ có cơ hội được làm cấp trên của anh một lần, không ngờ cha lại vội vàng nhường chức thế này.”
Lâm Dương bật cười xoa đầu em gái. “Với anh thì em luôn là cấp trên mà anh nhất nhất tuân theo.”
Lâm Phong mỉm cười hạnh phúc, sà vào lòng anh, thủ thỉ nhẹ bên tai anh. “Vậy thì sau này anh nghe lời em hay là nghe lời Uyển Tử cơ?”
Gương mặt vị tổng tài mới nhận chức này đột nhiên đỏ bừng lên, miệng bắt đầu ú ớ không phát ra được tiếng nào. Lâm Dương nhìn thấy cô em gái của mình đang hí hửng quan sát, liền chau mày lườm. “Không có trêu như thế.” Rồi anh nhẹ nhàng khoác vai cô, hắng giọng. “Thôi vậy, nhân ngày vui, anh mời em gái anh đi ăn.”
Lâm Phong giật mình, cô liền cười nhạt gỡ tay anh xuống khỏi vai, ấp úng. “Chuyện này… hẹn hôm khác đi, hoặc buổi tối cũng được.”
Người anh trai này chưa kịp hiểu chuyện gì, nhìn theo ngón tay trỏ của Lâm Phong chỉ xuống dưới đường, lại là Quách Dư Thành đứng dựa người vào xe, vẫy tay với cô.
Lâm Dương đáng thương, bực mình sải nhanh bước chân xuống dưới, đến thẳng chỗ Quách Dư Thành, tóm lấy cổ áo anh ta, gằn mạnh từng từ. “Quách Dư Thành! Tôi nuôi Phong từ nhỏ đến lớn, vậy mà đùng một cái cậu xuất hiện liền đòi cướp con bé đi là sao? Tôi nói cậu hay, tôi chưa có ý định gả con bé đi đâu.”
“Anh!” Lâm Phong trừng mắt lườm.
Đột ngột, từ ghế lái có một cô gái mở cửa xe ra, bước xuống đến trước mặt mọi người, dịu giọng. “Anh Dương, hôm nay em cùng Phong và sếp đi ăn mừng thắng trận, hay là anh cũng đi cùng?”
Lâm Dương đỏ mặt nhìn Triệu Uyển Tử, anh suýt nữa quên mất Triệu Uyển Tử là thư kí thân cận của Quách Dư Thành. Anh một tay kéo Triệu Uyển Tử về phía mình, hắng giọng. “Quách Dư Thành, cậu lái.”
“Vâng, cung kính không bằng tuân mệnh.” Quách Dư Thành mỉm cười cúi đầu.
.
.
.
Ngày hôm sau, buổi họp báo diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sự xuất hiện của Lâm Phong cũng diễm lệ quá đỗi rồi, khiến cho đám phóng viên nhà báo trong hội trường ngây đơ ra một lúc. Nội dung chính của buổi họp báo là công bố sự thật đằng sau ‘Linyi’, việc thu mua thành công Triển Thị và cũng có cả việc bổ nhiệm vị trí phó chủ tịch cho Lâm Phong và chuyển quyền chủ tịch cho Lâm Dương.
Gần như nội dung của các buổi họp báo đều xoay quanh Lâm Phong, nữ doanh nhân trẻ tuổi thiên tài khiến cho cục diện dư luận sau một buổi sáng chuyển đổi. Hashtag xin lỗi và ca ngợi Lâm Phong trụ vững trên hot search nguyên ngày. Bên cạnh đó, Triển Khai Như cũng trở thành tâm điểm bị ném đá vì mưu mô xảo quyệt, là hôn thê của Lâm gia nhưng lại giở thủ đoạn với Lâm Phong và AG, gắn liền với cụm từ ‘phá gia chi nữ’.
…
“Choang!”
Lâm Phong vừa mở cửa bước vào trong nhà, Lâm Hy đã mạnh tay đem chiếc bình hoa ném về phía cô, ánh mắt trừng lên đầy nộ khí như một con thú hoang, thở hồng hộc. Cô ta gào lên. “Lâm Phong, cô dám ra tay với Như Như?”
Lâm Phong mặt mày không chút biến sắc. Cô có nghe nói Triển gia đêm hôm qua đã bay sang châu Âu, từ này đến cuối đời sẽ định cư bên đó, xem chừng cũng sẽ chia cách cả đôi bạn Lâm Hy với Triển Khai Như này rồi.
Đám giúp việc trong nhà đứng run rẩy ở một góc, sợ hãi ngước ánh mắt cầu cứu về phía cô. Lâm Phong nhìn bao quát cả ngôi nhà, đổ vỡ khắp nơi, dường như tình trạng điên loạn này của Lâm Hy đã diễn ra rất lâu rồi.
“Lâm Hy, tôi không chấp cô. Cô ngoan ngoãn ở yên, tiêu tiền tôi và Lâm Dương làm ra, tôi tự khắc không gây khó dễ cho cô.” Lâm Phong thở dài, day day trán. Cô trần đời không thích nói chuyện với người đang nổi khùng mất đi lý tính, nhưng những cặp mắt van lơn kia của người làm kẻ ở trong nhà cũng khiến cô khó xử quá đi thôi. Bây giờ cả Lâm lão gia, Lâm phu nhân và Lâm Dương đều không ở trong nhà, bọn họ đều cầu cứu cô.
“Hừ! Tôi muốn xem Lâm Phong cô còn trịch thượng được đến bao giờ!” Lâm Hy cười lạnh, ánh mắt cô ta hình viên đạn ném thẳng vào người cô. “Lâm Phong, cô từng nói, một người không còn gì để mất thì thủ đoạn càng hiểm độc. Từ ngày cô trở về từ Mỹ, cô hại tôi mất Dư Thành, mất vị trí trong Lâm gia, hại tôi phải leo lên giường Giang Chấn thất thân, bây giờ hại tôi mất luôn cả người bạn duy nhất. Tôi thề tôi sẽ không tiếc thủ đoạn với cô đâu.”
Lâm Phong trầm ngâm liếc nhìn Lâm Hy, không hề biểu lộ gì. Lâm Hy đang vô cùng điên loạn, một người điên loạn mà giở trò thì tuyệt đối không giống người thường, Lâm Phong không thể dùng đầu óc để đối phó với cô ta.
“Tôi sẽ đợi.” Lâm Phong đáp hờ hững, rồi bỏ lên tầng, trong lòng cảm thấy bất an…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!