Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
Chương 6: Giang Chấn
“Muốn làm gì cô chẳng lẽ không biết sao?” Quách Dư Thành ghé sát mặt cô, phả từng hơi thở nhè nhẹ vào cổ cô, giọng nói gợi tình.
Nói rồi Quách Dư Thành dùng miệng mở cúc áo của cô, trong phút chốc, cổ và xương quai xanh trắng ngần hiện ra trước mắt.
“Quách Dư Thành! Cẩn thận hành động của anh!” Lâm Phong bất lực hét lên đe dọa, cô càng vùng vẫy anh càng giữ cô gắt gao hơn.
“Cẩn thận gì chứ? Cô là hôn thê của tôi cơ mà.” Anh cười nhẹ, rồi hôn lên từng tấc da mịn màng và hồng hào của cô, tham lam hít lấy mùi hương rất đỗi quyến rũ đó.
“Hôn thê? Chúng ta còn chưa đính hôn…”
“Vậy thì đính hôn.”
Anh đáp lại không chút ngại ngần, vẫn bình thản mơ trớn da thịt cô.
Lâm Phong cười lạnh, thôi không cựa quậy nữa, nằm yên như xác chết mặc anh thích làm gì thì làm.
Thấy cô như vậy, Quách Dư Thành ngước mặt nhìn, nhíu mày. “Sao thế?”
“Chống cự vô ích, thì cố gắng làm gì?”
Quách Dư Thành đương nhiên mất hứng, liền nới lỏng cổ tay cô, buông cô ra.
Lâm Phong ngồi dậy, cài lại cúc áo, trên đó vẫn còn những dấu hôn ửng hồng của anh.
“Tôi nhắc lại cho anh biết, kết hôn cũng chỉ là danh nghĩa. Tôi cho anh thể xác này của tôi, đổi lại anh phải mang hết mọi danh vọng và lợi ích cho Lâm Dương.”
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của cô, chẳng hiểu sao Quách Dư Thành có chút rùng mình.
“Cô yêu anh trai cô đến thế sao? Bất chấp hôn nhân và hạnh phúc?”
“Thứ duy nhất níu giữ tôi ở lại cuộc đời này là Dương, vì anh ấy điều gì tôi cũng có thể làm.”
Quách Dư Thành khẽ gật gù.
“Nhưng mà không phải ban đầu anh kiên quyết không lấy tôi sao? Mới có mấy ngày mà thay đổi quyết định nhanh vậy?”
Anh cười khẩy, tiến đến chỗ cô, cúi xuống cắn vào cổ cô. Lâm Phong đau quá, vô thức kêu lên một tiếng, toan đẩy anh ra thì bị anh giữ chặt lại.
Vài phút sau, anh rời ra, cổ cô lưu lại một vết thâm hơi ửng hồng.
“Tôi không có hứng thú với cô, nhưng tôi lại không muốn cô thuộc về bất cứ thằng nào khác.” Quách Dư Thành cười tà mị nhìn vết thâm trên cổ Lâm Phong mà cô đang dùng tay che lại, ánh mắt sáng lên trong khoảnh khắc.
“Mặt dày vô liêm sỉ.” Lâm Phong cắn môi rồi xách túi xách rời khỏi.
Vừa bước ra khỏi căn phòng, Triệu Uyển Tử đã vội chạy lại Lâm Phong. “Phong, sao thế?”
“Không có gì.” Cô cười nhẹ, nhưng Triệu Uyển Tử tinh ý nhìn thấy vết thâm mập mờ sau cổ áo sơ mi và mái tóc đen của Lâm Phong, cũng không dám hỏi gì, liền vẫy tay tạm biệt bạn.
Lâm Phong bước vào thang máy, xuống garage xe thì đụng mặt Triển Khuất Như đang đứng dựa người vào tường như đang chực chờ cô.
Vừa thấy cô, cô ta lao ra chặn đường. “Lâm Phong, cô và Dư Thành nói chuyện gì thế?”
“Không liên quan đến cô.” Lâm Phong tâm trạng đương không ổn, chỉ lườm Triển Khuất Như bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đẩy cô ta ra, bước lên xe.
Lúc Lâm Phong sượt qua, mái tóc cô bay lên khiến Triển Khuất Như nhìn thấy dấu hôn gợi tình trên cổ cô.
Lâm Phong rời đi, Triển Khuất Như đương giận tím mặt, đôi môi bặm chặt lại không giấu nổi sự giận dữ. Cô ta rút máy ra, quay số.
“Hy Hy, hôm nay mình đến tìm Dư Thành cốt là để thăm dò anh ta giúp cậu, cậu biết mình nhìn thấy gì không? Phải, cô chị gái yêu quý của cậu cũng đến tìm anh ta, họ ở với nhau cả tiếng đồng hồ. Lúc ra về mình còn thấy cổ chị ta có dấu hôn Hickey nữa. Cậu từ bỏ đi là vừa.”
.
.
.
Trở về công ti làm việc, đến gần tối thì cha cô gọi cô lên gặp ông.
Lên văn phòng của ông, cô đương nhiên đụng mặt ả thư kí Khổng Vi Vi lẳng lơ phiền phức.
Vừa thấy cô, Khổng Vi Vi liếc xéo một cái, đương nhiên thấy ngay nụ hôn trên cổ cô, liền cười lạnh. “Có người cười người ta, mà ngay bản thân mình có hơn điếm là bao.”
Lâm Phong toan đẩy cửa phòng chủ tịch, thì bị lời nói của Khổng Vi Vi động đến, liền quay lại. “Cô có ý gì?”
“Che cái cổ của cô lại trước khi vào gặp chủ tịch đi chứ. Phơi bày cho bàn dân thiên hạ sao?”
Lâm Phong vô thức đưa tay lên che, liền chạy lại nhà vệ sinh gần đó.
Dấu hôn của anh thâm và đậm, ở một bên cổ đúng vị trí dễ nhìn, bây giờ cô chẳng mặc áo cổ cao hay mang khăn quàng cổ, thật không biết phải che bằng gì.
Khổng Vi Vi nhìn Lâm Phong lúng túng với dấu hôn thì bật cười, đắc ý lôi dũa móng tay ra sửa lại móng.
Lâm Phong bất lực vuốt tóc ra che cổ, rồi cũng chẳng biết làm gì hơn, bước chân vào phòng chủ tịch.
Vừa thấy cô, chủ tịch Lâm cười mừng rỡ. “Phong Nhi, hôm nay con đem lại cho ta thật nhiều niềm vui. Dự án con đã hoàn thành, bên Quách gia vừa gọi điện cho ta bàn việc tổ chức đính hôn nữa. Con trai nhà đó chắc chắn say mê con rồi.”
Lâm Phong cười lạnh, bước tới chỗ ông gần hơn. “Họ nói sao ạ?”
Chủ tịch Lâm đứng dậy, tới chỗ con gái, vỗ vai cô cười. “Đầu tuần sau sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai con ở hội trường khách sạn Eglantina. Đầu mùa xuân hai đứa sẽ kết hôn.”
“Gấp vậy sao?” Lâm Phong tròn mắt.
“Dĩ nhiên. Thằng rể kim quy này ta không muốn vuột mất, bên Quách gia cũng ưng con lắm, không muốn con rơi vào tay kẻ khác đâu.”
Lâm Phong cúi mặt suy ngẫm. Hành động vô thức này của cô làm phần tóc che ở cổ xõa xuống, vô tình lộ ra nụ hôn, bị cha cô bắt gặp.
“Phong Nhi, con… trao thân rồi?” Chủ tịch Lâm giữ chặt lấy cổ con gái, gằn nhẹ.
“Hả?… Không…” Cô lúng túng gạt tay ông ra, lùi ra sau.
“Con ngủ với ai?”
“Con không có.” Lâm Phong thở dài. “Đây là dấu hôn của Quách Dư Thành, bọn con chưa có gì cả.”
“Thật không?” Chủ tịch Lâm nheo mày.
“Vâng.”
“Vậy được. Ta nói cho con biết, cho tới đêm động phòng, không được tùy tiện trao thân kể cả đó có là Quách Dư Thành đi chăng nữa.”
Lâm Phong ôm mặt, chỉ tại cái dấu hôn chết tiệt này mà cô gặp không biết bao nhiêu là rắc rối. “Con biết rồi. Cha không cần nói nữa.”
Chủ tịch Lâm thở dài, rồi cho cô lui.
.
.
.
Vừa về tới nhà, chỉ mới đứng ở cửa, cô đã nghe tiếng cãi vã trong nhà.
Lâm Hy hét ầm lên. “Mẹ! Không thể thế được! Dư Thành là của con, sao mẹ có thể tổ chức lễ đính hôn cho anh ta và Lâm Phong cơ chứ?”
“Bây giờ cha con bảo ta đứng ra tổ chức, ta còn có thể cãi sao? Là do con không biết giữ thằng đó.” Lâm phu nhân cũng bất lực với đứa con gái.
“Mẹ phải làm gì đi chứ? Mẹ nhẫn tâm để con mẹ vừa không có công ti, vừa không có gia sản, lại chẳng hề có lấy một chốn vững chắc để gả hay sao?”
“Tiểu Hy, ta cũng đau đầu lắm chứ. Lâm Dương có Triển gia hậu thuẫn, Lâm Phong cũng sắp gả cho Quách gia, chỗ dựa của hai đứa nó vững chắc lắm. Sau này lúc chia tài sản chỉ sợ thiệt cho con thôi.”
“Mẹ, không thể như thế được! Con đường đường là tiểu thư Lâm gia, sao con có thể chịu thiệt được?”
“Được rồi, Tiểu Hy, con bình tĩnh đã. Từ từ để ta nghĩ cách.”
Lâm Phong cười nhạt bước vào. Hai mẹ con nhà đó thấy cô thì giật mình run lẩy bẩy. Thế nhưng, cô còn chẳng thèm quan tâm, khoan thai bước lên phòng.
“Lâm Phong!” Lâm Hy gắt lên, chạy ra chặn đường cô, thái độ hung hãn. “Hôm nay cô tới Quách Thị, rốt cuộc đã nói gì với Dư Thành?”
“Cô lấy tư cách gì hỏi tôi?”
“Tôi là bạn gái Dư Thành, là người mà anh ấy yêu!” Lâm Hy trợn mắt, cay cú nhìn cô.
“Lâm Hy, cô vẫn ý thức được mình là tiểu thư Lâm gia, sao còn không biết liêm sỉ mà bám lấy Quách Dư Thành?” Lâm Phong gạt tay cô ta, giọng điệu bình thản. “Tôi không muốn gây sự với mẹ con cô, sao còn cố gắng kiếm chuyện với tôi?”
“Cô…”
“Tôi nhắc lại cho cô biết, tôi không có chủ ý gì trong cuộc hôn nhân này. Cha bảo tôi gả cho Quách Dư Thành, Quách Dư Thành cũng đồng ý kết hôn. Tôi vốn không có ý tranh đoạt gì với mẹ con cô cả.” Nói rồi Lâm Phong đẩy Lâm Hy sang một bên, bước lên phòng. “Lần sau muốn nói chuyện tranh quyền thừa kế gì đó thì vào phòng mà nói, cuộc trò chuyện ban nãy để cha nghe thì không hay tí nào đâu.”
Lâm Hy giận tím mặt, vội chạy lại Lâm phu nhân, làm bộ dỗi. “Mẹ, mẹ định để cô ta đắc ý vậy sao?”
Thế nhưng cô kịp nhận ra ánh mắt của mẹ cô đã hằn từng tia máu, căm thù. “Hai đứa con riêng của ả đàn bà đó, tao sẽ không để chúng mày cướp hết những gì thuộc về mẹ con tao.”
Lâm Hy có chút hoảng sợ. “Mẹ…”
“Tiểu Hy, con có muốn một cuộc sống vinh hoa phú quý không thua gì Lâm Dương và Lâm Phong không?”
“Dĩ nhiên, con tuyệt đối muốn đứng trên bọn họ.”
“Được, từ bỏ Quách Dư Thành đi, đó chưa phải con rùa vàng tốt nhất đâu.”
“Mẹ! Con yêu Dư Thành!” Lâm Hy giãy nảy.
“Yêu có giúp con chiếm được anh ta không? Có giúp con thừa kế nhiều tài sản không?” Lâm phu nhân gằn giọng.
Đương nhiên, cô cứng họng trước sự gay gắt của mẹ.
“Bây giờ con phải chứng minh sức hút của con với đối tượng mà ta sẽ giới thiệu cho con.”
.
.
.
Lâm Hy dừng chân trước quán bar Blue Moon.
Đúng địa chỉ này rồi…
Cô nhìn đi nhìn lại vào dòng tin nhắn trong điện thoại, hôm nay cô phải tới gặp đối tượng mà mẹ cô muốn cô lấy lòng.
Anh ta họ Giang, tên một chữ Chấn, là người thừa kế tập đoàn xuyên quốc gia Giang Thị, về quy mô và sức mạnh ngang ngửa AG và vượt cả Quách Thị.
Thế nhưng, Giang Thị hùng mạnh là thế nhưng cha cô chưa hề nghĩ đến chuyện liên doanh vì Giang Chấn này có liên quan tới xã hội đen.
Bản thân anh ta là một kẻ khát máu, trước giờ chưa bao giờ nương tay với phụ nữ. Sau khi chơi đùa chán chê có thể nhẫn tâm dập nát bông hoa đó, thế nhưng có không ít đàn bà chủ động tìm đến anh ta.
Lâm Hy bất giác thấy sợ hãi, muốn quay lưng bỏ trốn. Nhưng lại nghĩ rằng Giang Chấn này có thể giúp cô hạ bệ Lâm Phong thì như có một sức hút nào khiến cô bước chân vào trong quán bar.
Lâm phu nhân dặn cô phải liều mình mà tán đổ anh ta.
Bước vào trong, cô vô thức bị không gian tối tăm mờ ảo của Blue Moon làm cho sợ hãi. Bước lên tầng hai, cô đi tìm gian phòng của khách VIP.
Phòng 213, ở tận cuối hành lang, trong một góc khuất. Trước cửa, có hai tên vệ sĩ đứng canh, Lâm Hy mỗi lúc một run rẩy.
“Cô tìm ai?” Một tên chặn đường cô, đanh giọng.
Lâm Hy ban đầu giật mình, nhưng rồi tìm lại bản thân mình, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm trả lời. “Tôi tìm Giang Chấn.”
“Cô là ai mà lại tìm Giang tiên sinh?”
“Tôi là Lâm Hy, nhị tiểu thư của Lâm gia.”
“Lâm Hy?” Tên vệ sĩ nheo mày. “Giang tiên sinh không có lịch hẹn gặp cô.”
“Các anh tránh ra. Tôi có việc phải gặp Giang Chấn. Các anh nghĩ một cô gái nhỏ bé như tôi có thể làm hại gì tiên sinh của các anh chứ?” Chẳng hiểu sao đối diện với lũ vệ sĩ này, Lâm Hy lại đào đâu ra rất nhiều gan.
“Có chuyện gì thế?” Từ bên trong phòng vang lên một giọng nói lãnh đạm và hơi khàn.
“Giang tiên sinh, một cô gái tên Lâm Hy tìm ngài.”
“Đàn bà?” Bên trong bật cười. “Đàn bà phiền phức, nhưng hôm nay tôi có tâm trạng chơi đùa, cho vào.”
Hai tên vệ sĩ tránh ra, đẩy cửa cho Lâm Hy. “Lâm tiểu thư, xin mời.”
Lâm Hy từ từ bước vào, gương mặt tỏ ra rất bình thản.
Bên trong căn phòng VIP là một bầu không gian tối tăm và có chút mờ ám, một chút ánh đèn yếu ớt không đủ để nhìn, nhưng Lâm Hy kịp nhận ra ở đây chỉ có một người đàn ông duy nhất.
“Anh là Giang Chấn?” Lâm Hy lên tiếng.
Hắn ta cười nhẹ, con đàn bà này gan thực to, dám gọi thẳng tên hắn.
Giang Chấn ngoắc ngoắc tay kêu cô lại gần.
Dù đôi chân đã run rẩy đến tê cứng, mất hết cảm giác, nhưng động lực nào lại đẩy Lâm Hy tới chỗ hắn.
Hắn vỗ lên đùi ra hiệu bảo cô ngồi lên.
Lúc cô tới gần nhưng chưa ngồi xuống, hắn mất kiên nhẫn nắm lấy cổ tay cô, dùng một lực đạo kéo cô ngồi xuống.
Lâm Hy còn chưa kịp hoàn hồn thì bị hắn bóp cằm, mạnh tới mức khiến cô đau nhức. Hắn quét một lượt trên mặt cô, cười nhẹ. “Chưa thấy mặt cô bao giờ, người mới à? Cũng xinh xắn đấy.”
Nụ cười của hắn tà mị và lạnh lẽo đến mức khiến Lâm Hy lạnh sống lưng, run lẩy bẩy.
___o0o0o___
Hết chương 6.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!