Đại Tỷ, Em Yêu Rồi! - Chương 9: Bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!


Chương 9: Bắt cóc


Tối đen như mực…

Lâm Phong nhíu chặt mày, cố gắng mở mắt. Choáng váng quá! Đầu óc cô cứ ong hết cả lên, đau nhức và khó chịu.

Cả cơ thể không còn chút sức lực, cử động cũng khó khăn…

“Đây là đâu…” Tâm thức Lâm Phong tờ mờ hỏi, đôi mắt cố mở, những hình ảnh mờ nhạt dần dần hiện lên.

Ở đây ánh sáng rất yếu, xung quanh tối đen và ngột ngạt, bám đầy bụi bẩn.

Lâm Phong cố gắng ngồi dậy. Đúng rồi, một kẻ đã chụp thuốc mê cô và bắt cô đi.

Cô nhìn quanh, cố gắng định hình trong bóng tối. Chợt ánh mắt sáng lên, Lâm Phong tìm thấy điện thoại của cô ở đó không xa.

Cô mò mẫm, toan gọi cho Lâm Dương, thì bỗng chốc một số lạ gọi đến. “Alo…” Lâm Phong cất giọng yếu ớt.

“Đồ điên này!” Bên kia vọng lại tiếng chửi rủa. “Sao cô dám chặn số tôi?”

“Quách Dư Thành?”

“Tôi không tài nào gọi cho cô được, đành phải mượn máy một người đi đường. Bỏ chặn nhanh đi.” Giọng anh có vẻ mất bình tĩnh.

Lâm Phong luống cuống tắt máy, vào mục danh bạ bỏ chặn số điện thoại anh. Vừa bỏ được mấy giây, anh đã gọi tới vội vàng.

“Cô đang ở đâu? Xung quanh có có ai hay không?” Quách Dư Thành gấp gáp.

“Không có ai, tôi cũng không bị trói. Chỉ có điều tôi bị nhốt kín, rất tối tăm.” Lâm Phong dáo dác nhìn xung quanh, quan sát trả lời anh. Nhưng rồi, mắt cô dừng lại ở một vật, cả cơ thể lạnh run. “Dư Thành…”

Thấy giọng cô đột ngột run rẩy, Quách Dư Thành liền sốt ruột. “Sao thế?”

Im lặng một lúc…

“Có… Có bom…” Đầu bên kia đáp lại trong sợ hãi.

Lâm Phong tái mặt khi thấy một hộp điện tử đặt trên bàn cùng những con số đang chạy đều đều.

“Sao cơ?”

“Một quả bom hẹn giờ, đang đếm ngược…”

“Còn bao lâu?” Quách Dư Thành như còn hoảng sợ hơn cả cô nữa.

“Một tiếng… À không, chính xác là năm tư phút.”

Thấy giọng Lâm Phong mỗi lúc một lạnh lẽo, Quách Dư Thành nhíu mày. “Lâm Phong, cô có ổn không? Đừng sợ.”

“Tôi ổn.” Cô cười nhẹ. “Ban đầu có hơi sợ thật, nhưng bây giờ thì không sao nữa. Anh biết đấy, cuộc đời này chẳng ai cần tôi cả.”

“Mẹ nó! Đừng ăn nói linh tinh!” Quách Dư Thành quát. “Nghe đây, Lâm Phong. Cô thử bỏ cuộc mà xem, tôi sẽ không để yên cho Lâm Dương và tập đoàn AG của hắn đâu.”

Cô nghe vậy, liền bật cười khe khẽ. Bước chân tiến đến chỗ quả bom, xem xét một lúc.

“Lâm Phong?” Anh sốt ruột gọi tên cô lần nữa khi không thấy cô nói gì.

“Đây là bom tự chế, tôi không phá được.” Lâm Phong cười lạnh. “Kể cho tôi từ lúc tôi bị bắt cóc đi.”

“Từ lần cuối Lôi Dĩ Hằng gặp cô đến khi cô tỉnh mới khoảng một tiếng. Lúc này Bắc Kinh đang tắc đường nhiều nên hắn chưa thể đưa cô đi xa được.” Anh bình tĩnh đáp. “Tôi nhận được tin nhắn nặc danh thông báo cô bị bắt cóc nên liền chạy đi tìm cô.”

“Khoan đã.” Lâm Phong vội cắt lời. “Đã ai biết tôi bị bắt cóc chưa?”

“Chưa. Tôi định sẽ tìm và đưa cô trở về trước khi lễ đính hôn bắt đầu. Nhưng bây giờ thì phải huy động lực lượng tìm cô đã.”

“Không được.” Thế nhưng, Lâm Phong dứt khoát từ chối. “Bữa tiệc diễn ra vào lúc ba giờ chiều, anh phải đưa tôi trở về trước lúc đó. Còn nếu không được, coi như định mệnh không tác thành cho tôi và anh.”

Nghe cái giọng điệu có chút kiêu căng và bất cần của cô, Quách Dư Thành phải tặc lưỡi. “Nói cho tôi biết chỗ cô đi.”

“Ở đây rất kín, cửa bằng sắt thép nên không phá được.” Lâm Phong nhíu mày. “Có cửa sổ trời, hình như không khóa.”

“Này…” Giọng anh hơi mừng rỡ.

“Không thể.” Thế nhưng, cô lại lạnh lẽo cắt lời. “Cửa sổ đủ cho tôi trèo qua, nhưng ở quá cao. Ở đây không có gì làm điểm tựa được.”

Quách Dư Thành nheo mày, chưa bao giờ anh cảm thấy cồn cào và khó chịu đến vậy.

“Dư Thành… Tôi ngửi thấy mùi dâu tây…” Lâm Phong nhắm mắt cố gắng hít ngửi. “Bắc Kinh không có nhiều nơi trồng dâu tây, à khoan, ở Thông Châu có một vùng trồng dâu tây trong nhà. Từ nhà hàng đến đó nếu trừ thời gian tắc đường thì vừa vặn một tiếng.”

“Tôi biết chỗ đó. Nhưng nhanh cách mấy cũng phải nửa tiếng, trong lúc đó cô tìm cách tiếp cận cửa sổ trời đi.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Phong lãnh đạm đáp. “Đến nơi gọi tôi.”

Quách Dư Thành trả lời rồi nhấn ga lao điên cuồng.

Chẳng hiểu sao, anh đang rất tức điên, điên đến mức muốn hành hạ cô. Anh tức thái độ bất cần đời của cô, tức sự mạnh mẽ không cần thiết của cô, anh tức suy nghĩ có chút hời hợt, tức sự lãnh đạm và trưởng thành của cô.

Nhưng chết tiệt, đó lại là điểm khiến anh chú ý tới cô…

“Lâm Phong, tôi đến đây rồi. Nhưng ở đây lại có rất nhiều nhà kho, tôi không có đủ thời gian xác định.”

“Vẫn còn mười hai phút.” Cô cười nhạt, nhưng rồi vội sửa. “Ý tôi là chỉ còn mười hai phút.”

Bên kia im lặng…

Bỗng, một tiếng pháo nổ ngay gần bên tai khiến cô vô thức giật mình.

“Có nghe thấy gì không?” Chưa kịp nói với anh, Quách Dư Thành đã vội hỏi.

“Có. Tiếng pháo.”

“To không?”

“Có, ngay gần.”

“Cô tìm cách tạo tiếng động đi.”

Lâm Phong loay hoay nhìn quanh, rồi chạy lại chỗ cửa sắt, đập rầm rầm.

Quách Dư Thành nghe động, liền chạy vội lại, gõ lại cửa. “Lâm Phong, tôi đây rồi.”

Chẳng hiểu sao, sự trống rỗng trong Lâm Phong được lấp đầy, cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

Không thể nào phá được cửa, Quách Dư Thành nhìn thấy một cái thang ở gần đó, rồi tìm ngay một sợi dây thừng, bắt đầu leo lên mái nhà.

Trong lúc anh đến, cô có di chuyển được một cái bàn khá nặng để leo lên, nhưng không đủ để cô trốn thoát. Cô leo lên bàn, ngước cửa sổ trời đợi anh.

Mở được cánh cửa, Quách Dư Thành khó khăn đưa tay cho cô, nhưng đúng lúc cô cố với, chiếc dây chuyền trên cổ tuột móc, rơi xuống sàn.

“A…” Lâm Phong rút tay lại, nhìn mặt dây chuyền trên đất, vô thức thốt lên.

Thấy cô có dấu hiệu muốn nhảy xuống nhặt mặt dây, Quách Dư Thành tức giận hét. “Đồ ngốc, chỉ còn ba phút. Vứt nó đi.”

“Không được! Cái gì cũng có thể bỏ, nhưng nó thì không bỏ được.”

Lâm Phong cố chấp nhảy xuống nhặt mặt dây, rồi lại loay hoay trở lại vì bộ váy cô đang mặc trên người khá vướng víu.

Khó khăn lắm mới bắt được tay anh, Quách Dư Thành gồng sức kéo cô lên.

Quả bom đếm ngược hai mươi giây cuối cùng…

Lâm Phong xuống thang trước, Quách Dư Thành nhìn cô gái lúng túng với bộ váy khi xuống thang mà không khỏi sốt ruột.

Sáu… Năm…

Anh nhảy phốc từ trên mái xuống…

Bốn… Ba…

Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngã nhào vào lòng anh…

Hai… Một…

Anh cố gắng đưa cô ra xa căn nhà kho, rồi dùng thân thể to lớn bao chặt lấy cô.

Không…

Quả bom nổ tung, căn nhà kho rơi vào cơn rung chấn rồi sập đổ dần.

Lửa bùng cháy dữ dội, phá vỡ bức tường, quét ngang qua lưng anh…

Bộ vest cháy đen, lưng anh bỏng nhẹ, đỏ tấy…

Lâm Phong hoảng hốt nhìn, liền nắm chặt lấy tay anh. “Quách Dư Thành, tôi đưa anh đi bệnh viện…”

“Không, quay trở về lễ đính hôn. Vẫn còn kịp.”

“Anh bị bỏng rồi!” Thấy anh cố chấp, Lâm Phong gay gắt quát.

“Không được, phải là hôm nay. Cô phải là của tôi trong ngày hôm nay, lễ đính hôn này không được phép hoãn.” Quách Dư Thành thẳng thừng yêu cầu, cố chấp nắm tay Lâm Phong trở ra xe.

Cô cắn răng nhìn lưng anh đỏ tấy mà trong lòng cồn cào khó chịu…

.

.

.

Ngồi trên xe anh, hai người không hé răng nói nửa lời.

Lâm Phong ngồi ở băng ghế sau, ánh mắt không thể ngừng nhìn anh đang chuyên tâm lái xe đưa cô trở lại buổi lễ đính hôn.

“Lâm Phong…” Đột ngột, Quách Dư Thành cất giọng trầm mặc, gọi tên cô. “Mặt dây chuyền lần đó thực sự là tôi mua cho cô…”

“Tôi biết rồi, anh không cần phải nói.” Lâm Phong lạnh nhạt trả lời.

Cười nhẹ một cái, rồi anh im lặng. Ánh mắt khẽ liếc vẻ mặt lãnh đạm của cô qua gương chiếu hậu, rồi nhìn xuống cổ cô đã đeo mặt dây đó, Quách Dư Thành nheo mày trong chốc lát. “Đúng là ban đầu tôi đưa cô đi là để chọn quà cho Lôi Dĩ Hằng thật, nhưng mặt dây chuyền này hợp với cô hơn là cô ấy.”

Lâm Phong cắn môi một lần nữa. “Vậy đúng là anh coi tôi là người thay thế của cô ta.”

Anh im lặng một lát, rồi lạnh nhạt trả lời. “Cái này tôi không có nghĩa vụ giải thích với cô.”

Ha?

Dĩ nhiên, Lâm Phong tức đến nghiến răng. Cô khoanh tay lại, chửi xa xả. “Thằng khốn này, tôi cần anh giải thích chắc? Sau này cũng chẳng cần khai báo gì với tôi, khuôn mặt này giống với cô ta anh cũng có thể lợi dụng thoải mái. Tôi chẳng quan tâm đâu, có kết hôn thì cũng cứ coi tôi như bù nhìn. Đừng mong tôi ghen, đừng mong tôi để ý tới anh, đừng mong tôi thực hiện bất cứ nghĩa vụ gì của một người vợ.”

Quách Dư Thành lạnh lẽo lườm cô, rồi nhếch môi. “Cô nghĩ cô kết hôn danh nghĩa với tôi thì tôi sẽ giúp cho anh trai và tập đoàn nhà cô thăng tiến? Cô ngây thơ quá đấy.”

Đương nhiên, Lâm Phong câm nín.

“Sự nghiệp Lâm Dương có thuận buồm xuôi gió hay không còn phụ thuộc vào cô. Lâm Phong, tôi mặc kệ cô có yêu tôi hay không, nhưng đã là đàn bà của Quách Dư Thành thì cô không còn tự do nữa đâu.”

Lâm Phong thở hắt ra, mắt tròn xoe không dám tin những lời Quách Dư Thành vừa nói. “Vậy thì hủy hôn thôi nhỉ? Tôi không cần anh, Quách Dư Thành. Đàn ông sẵn sàng cung phụng tôi không thiếu.”

“Hủy hôn hay không, cũng là do tôi quyết. Cô không có quyền.”

Con mẹ nó! Lâm Phong thiếu điều chỉ muốn lao tới bóp chết thằng khốn họ Quách kia.

Trở về hội trường nơi tổ chức lễ đính hôn vẫn còn thừa thời gian, anh liền đi sơ cứu vết thương rồi thay bộ vest khác. Lâm Phong cũng được đưa đi make up lại vì sau vụ bắt cóc cô đã bị trầy lớp trang điểm khá nhiều, váy cũng bẩn, tóc cũng bù xù hơn.

“Phong.” Lâm Dương vội vàng chạy vào phòng chờ, giọng nói có chút hốt hoảng. “Em và Quách Dư Thành đã đi đâu? Anh ta bảo đưa em đi hóng gió một chút để thay đổi không khí, nhưng ban nãy anh thấy anh ta băng bó vết thương sau lưng. Chuyện gì đã xảy ra?”

“Không có gì đâu.” Lâm Phong bình thản đáp.

“Em đừng có chối. Giải thích vết bỏng lớn trên lưng Quách Dư Thành đi.”

“Dương, em không thích làm lớn chuyện.” Lâm Phong quay lại nhìn anh, bẳn gắt. “Mọi thứ em đã tự giải quyết xong xuôi, anh đừng làm rối tung lên nữa được không?”

Lâm Dương thấy em gái mình khó chịu thì cũng đành lòng im lặng, tuy tâm không cam. Nhưng ngẫm lại, nhìn cô em gái bé bỏng ngày nào bây giờ lại chững chạc trong chiếc đầm dạ hội để gả cho người khác, anh lại có chút động lòng.

“À đúng rồi, cái cô tiểu thư họ Triển kia có đi cùng anh không?” Lâm Phong đứng dậy đeo lại đôi khuyên tai, như sực nhớ ra liền hỏi.

“Em nói Triển Khai Như?” Lâm Dương nhíu mày nhẹ. “Có. Cô ta là bạn dự tiệc của anh nhưng mà lại có chút bướng bỉnh nên cũng phiền lắm. Sao thế?”

“Lần trước em sang Quách Thị gặp Quách Dư Thành thì có đụng mặt cô ta, cũng đành hanh gây chút rắc rối với em.” Lâm Phong quay sang chỗ anh. “Dương, Triển Khai Như cô ta hình như thích Quách Dư Thành.”

Anh im lặng một lúc lâu…

“Sao em biết?”

“Giác quan phụ nữ nhạy bén lắm, em có thể chắc đến tám, chín phần.” Cô nhún nhẹ vai.

“Em nói với anh là có ý gì?”

“Cô ta là hôn thê của anh, thiết nghĩ anh cũng nên biết.”

Và rồi Lâm Dương lại im lặng lâu sau đó nữa.

Thấy anh không nói gì, cô hỏi lại có chút ngạc nhiên. “Anh sao thế?”

“Không sao. Anh biết cô ta thích người khác, không ngờ lại là Quách Dư Thành, lo rằng sẽ gây khó dễ cho em.” Lâm Dương mỉm cười vén lại tóc cho cô. “Đừng lo, Phong. Anh không yêu cô ta, có liên hôn cũng là để hợp tác thuận lợi với Triển Thị. Sau này, cô ta mặc sức quậy phá, miễn là không hại đến em và AG, anh sẽ để yên.”

Vô thức, ánh mắt Lâm Phong cụp xuống, có một chút đượm buồn. “Cả em và anh đều bằng lòng bán hôn nhân cho thương mại, hơi tức cười anh nhỉ?”

Ở ngoài cửa phòng nghỉ của Lâm Phong, Triển Khai Như đứng dựa lưng vào tường và đã nghe hết mọi chuyện. Bàn tay cô ta bấu chặt vào váy. “Không yêu mình? Muốn kết hôn với mình cũng chỉ vì Triển Thị? Lâm Phong giành giật Quách Dư Thành của mình cũng vì Quách Thị? Ha, thành viên của Lâm gia đúng là bất chấp mọi thứ để phát triển tập đoàn AG. Thật tức cười!”

___o0o0o___
Hết chương 9.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN