Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
Ngoại Truyện 2: Hàng rào 'cấm dục' của bố
Vì hai đứa cùng đi học ở một nhà trẻ, găp nhau thường xuyên, Quách Quân Dao cũng hay lén cha mẹ leo lên xe của Viên Tư Vũ cùng cậu bé đi về Viên gia. Viên Chiến Kiêu biết con trai mình trở thành đối tượng của cô công chúa nhà Quách gia thì hả hê không hết, còn lập mưu ‘bắt cóc’ cô bé hại Quách Dư Thành mấy lần đến nhà trẻ không thấy con gái đâu đều nổi đóa hết cả lên.
“Dao Nhi!” Quách Dư Thành đặt con gái ngồi trong lòng mình, ra giọng vừa nghiêm khắc nhưng cũng xen lẫn chút dịu dàng. “Tại sao con cứ theo chân tiểu thiếu gia nhà họ Viên đi đi về về thế hả? Cha đã dạy con không được theo chân người lạ cơ mà.”
“Tư Vũ và chú Kiêu không phải người lạ!” Quách Quân Dao thẳng thừng đáp, rồi cô bé gạt cha sang một bên, tập trung nhìn vào màn hình máy tính bảng.
Quách Quân Dao tuy mới bốn tuổi nhưng gen của cha mẹ bộc lộ rõ ràng trong người cô bé. Giống bao nhiêu đứa trẻ khác, vị tiểu thư nhỏ của Quách gia rất thích xem điện thoại, nhưng hoàn toàn không phải xem ca hát hoạt hình, mà là xem thị trường chứng khoán!
Từ lúc một tuổi sau một lần nghịch ngợm truy cập máy tính làm việc của mẹ mình vào đúng sàn giao dịch chứng khoán, Quách Quân Dao đã vô cùng hứng thú với chuyển động của đồ thị và những con số, nên dù không hiểu gì lắm nhưng cô bé vẫn thích quan sát nó. Lớn hơn một chút thì bắt đầu hỏi cái nọ cái kia là gì, Lâm Phong và Quách Dư Thành không đủ trình độ giải thích nó một cách dễ hiểu. Thế là năm ngoái Quách Dư Thành đã tìm trưởng phòng đào tạo của bộ phận nhân sự Quách Thị, buộc anh ta đi học một khóa sư phạm mầm non – tiểu học để dạy riêng cho công chúa của mình.
Kết quả là, Quách Quân Dao mới bốn tuổi đã biết thực hiện giao dịch chứng khoán tuy không biết nên đầu tư vào doanh nghiệp nào.
“Dao Nhi, con thật sự thích Viên Tư Vũ nhiều đến thế sao?” Lâm Phong ôm laptop làm việc trên giường, thấy bộ dạng của con gái mình sắp chọc tức ông xã mình đến nơi rồi, nén cười mà hỏi.
“Đương nhiên, sau này con sẽ gả cho Tư Vũ.” Quách Quân Dao nhún vai đáp vô cùng điềm nhiên, hệt như một bà cụ non.
Quách Dư Thành tức đến sủi bọt mép rồi!
“Ha ha!” Lâm Phong cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười. “Dư Thành anh xem, anh cầu ngày cầu đêm em sinh con gái để thoát kiếp thê nô, cuối cùng Dao Nhi vẫn giống hệt anh, vẫn là dòng máu Quách gia, mê trai mãn tính!”
Quách Dư Thành mặt mày sa sẩm vì lời chọc tức này của vợ yêu. Anh nhìn xuống đứa con gái yêu quý nằm trong lòng mình, ngoại hình rất giống anh, mà mê trai thì giống… ờ, giống ai không biết.
Tuy rằng cô bé vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, các bạn nam ở nhà trẻ cũng thích cô bé, nhưng Quách Quân Dao kiêu căng vô đối, không để ai tiếp cận, nhưng lại si mê Viên Tư Vũ đến mức nhiều lần giận dỗi luôn cả cha mình.
“A Phong, dù gì anh cũng mong đứa con thứ hai của bọn mình là con gái.” Quách Dư Thành nhìn cái bụng đang nhô lên của vợ mình, quyết tâm. “Lần này anh sẽ dạy dỗ con gái mình đúng cách để nó không mê trai nữa!”
Lâm Phong khẽ nhướn mày, vẻ mặt cười gian tà vô cùng. “Tiếc quá, ông xã. Em lúc chiều vừa đi siêu âm xong, lần này là một tiểu thiếu gia.”
Quách Dư Thành đen mặt, anh vậy mà quên mất hôm nay là lịch khám thai định kì của vợ mình. Anh lại càng cay cú hơn nữa khi lần nào vợ anh mang thai, rồi biết giới tính của đứa trẻ, anh đều là người cuối cùng trong Quách gia được biết thông tin. Vì lần nào đi khám thai, Quách phu nhân cũng tranh anh đưa con dâu bà đi khám.
Quách Dư Thành liền đem Quách Quân Dao bỏ sang phòng riêng của cô bé dù chỉ mới tám giờ tối. Trước khi bị cha mình xua xua khỏi phòng riêng hai người, cô bé còn không quên tặc lưỡi. “Đấy, bảo sao con thương Tư Vũ hơn cha.”
Quách Dư Thành toàn thân hóa đá! Từ chính miệng Dao Nhi yêu quý của anh, một tay anh nuôi lớn đã thốt ra câu thương tiểu tử Viên Tư Vũ kia hơn anh!
Bàn tay anh cuộn chặt lại, tưởng tượng đến vẻ hả hê đắc ý của thằng bạn Viên Chiến Kiêu nếu như nghe được câu này liền muốn xông đến Viên gia đấm anh ta một trận cho hả giận.
Anh đóng cửa lại, khóa trái rồi vội lao lên giường, đem laptop của vợ đặt sang một bên, ôm chầm lấy cô. “Không sao, anh sẽ giáo dục kĩ càng con trai mình để nó không mê gái!”
“Anh giáo dục thế nào nhưng nó kiểu gì cũng bắt chước anh phục tùng vợ thôi.” Lâm Phong cười hạnh phúc, quàng tay qua gáy anh, vuốt nhẹ tóc rất ra dáng một Nữ Hoàng ân sủng phò mã của mình.
Quách Dư Thành khẽ lườm, rồi ngả người ra nằm xuống, thở dài não nề.
“Đúng rồi, em đã tìm ra được một vài cái tên cho con trai mình.” Lâm Phong trượt xuống giường, ôm lấy ông xã đẹp trai của mình, bàn tay cô không an phận mà luồn vào trong áo phông của anh, sờ nắn từng cơ bụng và cơ ngực rắn chắc, giọng nói vô cùng gợi tình.
Quách Dư Thành đen mặt, vợ anh chính là đang khiêu khích anh!
Lâm Phong đang mang thai trong giai đoạn đầu, bác sĩ bảo rằng thời gian này phải kiêng chuyện phòng the, vậy mà bây giờ cô đang ngang nhiên chiếm tiện nghi của anh, theo một cách chọc tức anh.
Quách Dư Thành vội tóm lấy tay cô, xoay người nằm lên trên vợ mình, mỉm cười tà mị. “Quách thiếu phu nhân, anh có rất nhiều cách dày vò em mà không cần phải vào trong đấy, đừng đùa với lửa.”
Lâm Phong nín bặt, ngoan ngoãn rút tay về.
“Anh không định hỏi em là đặt tên gì cho con trai mình à?” Cô đành cười cợt đánh sang chuyện khác.
“Ừm, tên gì?”
“Em đã nghiên cứu từ bữa giờ, và rất ưng ý cái tên ‘Quách Quân Thần’. Này nhé, ‘Quân’ trong ‘Quân Vương’, một bậc đế vương, cũng cùng tên đệm với Dao Nhi nữa. Còn ‘Thần’…” Lâm Phong miên man giải thích anh ý nghĩa cái tên cô chọn.
Đôi mày Quách Dư Thành nhíu chặt lại. “Cái gì? ‘Thần’? ‘Thần’ trong ‘Tư Mã Vu Thần’?”
Lâm Phong bị anh cắt ngang, ngẩn ra một thôi một hồi. Cô đang cao hứng giải thích cho anh về ý nghĩa của cái tên, bị câu này của anh làm cho mood từ trên trời rơi bịch xuống đất.
“Dư Thành, anh bị sao đấy?” Lâm Phong ôm đầu ra vẻ chán nản, nhưng khóe miệng không thể không cong lên, tạo thành một vẻ mặt méo xệch trông vô cùng bi hài. “Sao anh lại nghĩ được thế nhỉ?”
Quách Dư Thành vẫn kiên quyết gạt đi. “Không được, anh hay nghe có mấy vụ lấy tên người cũ đặt cho con mình lắm, cái gì mà ‘nếu không thể làm vợ anh thì em sẽ làm mẹ anh’ à.”
Anh cứ mở miệng nói câu nào, Lâm Phong lại ôm mặt cười muốn nội thương đến đó.
Quách Dư Thành vẫn huyên thuyên. “Nói chung tên của con trai anh, tuyệt đối không được có mấy chữ Tư, Mã, Vu, Thần. Mấy chữ Đổng, Trình, Tranh hay Lâm, Dương cũng không được đặt luôn.” Anh nghĩ thêm một hồi như để lôi thù oán nhẫn nhịn bao năm ra trút lên cái tên của con trai mình. “Đúng rồi, ba chữ Viên, Tư, Vũ cũng không được dùng để đặt luôn.”
Lâm Phong ôm bụng cười ngặt nghẽo, vô cùng khổ sở. Tại sao Quách Dư Thành lại có suy nghĩ như thế chứ? Ngay cả anh trai cô Lâm Dương mà cũng ghen, rồi đứa bé Viên Tư Vũ nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện cũng trở thành kẻ địch tranh giành tiểu công chúa Quách Quân Dao với anh nữa.
Lâm Phong ngồi dậy, ho khụ khụ để ổn định lại hô hấp của mình, đặt tay lên vai anh. “Vậy thì Quách Quân Chấn.”
Vừa nghe đã biết ‘Chấn’ trong ‘Giang Chấn’. Quách Dư Thành không nói gì, càng trừng mắt nhìn cô hình viên đạn, sát khí tỏa ra dữ dội.
Lâm Phong không nhịn được mà buông ra một câu. “Hmm, chàng trai này thật thú vị.”
…
Kết quả của chuyện hôm nay đã được phân xử bởi Quách lão phu nhân. “Nếu từ ‘Quân’ trong ‘Quân Vương’, thì chi bằng cứ đặt là ‘Quách Quân Vương’ đi.”
.
.
.
Khi Quách Quân Vương được một tuổi, đồng loạt cả Viên gia và Lâm gia có hỷ sự, đều là con gái.
Cố Hâm Đình mang thai lần thứ hai, siêu âm được một bé gái. Còn Triệu Uyển Tử và Lâm Dương được hẳn một cặp song sinh. Đừng ai hỏi Quách Dư Thành về mức độ bảo mật con trai mình lúc này, giống như dựng nên một hàng rào ‘cấm dục’ xung quanh Quách Quân Vương, vô cùng đề phòng bất cứ cô gái nào rơi vào tầm mắt của con trai mình.
Nghe nói Lâm Dương ban đầu còn định đặt tên cho hai cô công chúa chưa chào đời của mình là Lâm Trầm Ngư và Lâm Lạc Nhạn, vừa nghe đã thấy có một sự xinh đẹp khuynh thành khuynh quốc rồi, nhưng Triệu Uyển Tử một mực phản đối, cho rằng cái tên đó quá kiêu kì rồi.
“Thế rồi cuối cùng anh ấy cũng đem đặt thành Lâm Hoa và Lâm Nguyệt.” Lâm Phong ẵm con trai của mình, ru đứa bé ngủ còn không quên buông lời tám chuyện với Quách Dư Thành.
Anh sa sẩm mặt mày. ‘Hoa’ với ‘Nguyệt’ cũng hẳn hoi trong điển tích ‘Bế Nguyệt Tu Hoa’ còn gì, đặt tên xinh đẹp như thế là định dụ dỗ con trai anh hay gì?
Lâm Phong sớm đọc được suy nghĩ trong đầu anh, khẽ lườm. “Quách Dư Thành, Lâm Hoa và Lâm Nguyệt là cháu gái của em, là em họ của Vương, anh giữ thằng bé hơi quá rồi đấy.”
“Em họ cũng phải đề phòng. Em nhìn An An xem.” Quách Dư Thành khoanh tay trước ngực đối chất với vợ mình.
Lâm Phong thầm nhớ lại, Hàn An Thẩm cũng là em họ của Quách Dư Thành, năm nay đã mười sáu tuổi, đến độ tuổi thiếu nữ rồi lại xinh đẹp vô cùng. Tuy cô bé hiểu chuyện hơn, còn vô cùng xấu hổ khi bị mọi người trêu chọc vì tuổi thơ đòi gả cho Quách Dư Thành, nhưng Hàn An Thẩm vẫn giữ mối quan hệ vô cùng tốt với anh, rất thân thiết.
Lâm Phong thở dài, xua xua tay. “Được rồi, anh cứ tách biệt con trai anh với các cô gái khác đi, đừng có hối hận là được.”
Quách Dư Thành nghĩ mãi không hiểu được ẩn ý này trong câu của Lâm Phong, đến tận nhiều năm sau mới thấu rõ lí do…
…
Bởi vì Quách Quân Vương bị cha dựng rào ‘cấm dục’ chia tách với tất cả nữ nhân, nên cậu bé chỉ biết mỗi Lâm Phong, vô cùng bám mẹ, là đối thủ tranh dành Lâm Phong với Quách Dư Thành nên anh đã có hẳn một kình địch ở ngay trong nhà mình…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!