Đại Vũ Trụ Thời Đại - Chương 18: Hành tinh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Đại Vũ Trụ Thời Đại


Chương 18: Hành tinh!


Vũ trụ quá lớn, lớn đến mức không thể nào tưởng tượng được. Nếu dùng câu hạt cát trong sông Hằng để chỉ mối quan hệ giữa hành tinh với vũ trụ thì đó quả thực ngu ngốc, nếu lấy vũ trụ là dòng sông thì số hành tinh trong đó còn nhiều hơn cả số phân tử nước trong dòng sông, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với một hạt quark (1) trong nguyên tử thôi.
Chính vì bao la như thế nên tỷ lệ của việc một chiếc phi thuyền vũ trụ thực hiện bước nhảy đầu tiên đã đến ngay bên cạnh một tinh hệ, hơn nữa sát bên còn có một hành tinh nhỏ đến mức một phần trăm triệu trăm triệu trăm triệu phần trăm, gọi là con số thiên văn cũng không đủ nói lên tỷ lệ này mong manh đến mức nào!
Về điểm này, chẳng những Diêu Nguyên biết rõ mà các nhà khoa học khác cũng hiểu. Thậm chí ngay là phần lớn dân chúng cũng biết được điều đó, bọn họ lên phi thuyền chủ yếu chì vì tìm kiếm một con đường sống sót, mặc dù tỷ lệ này so ra còn ít hơn tỷ lệ thảy súc sắc ra con số 6 hơn 100 lần liên tục vậy. Nhưng dù sao thì nó vẫn còn hi vọng, không phải sao?
Cho nên ai cũng không ngờ tới ngay bước nhảy đầu tiên đã có thể thấy được hành tinh, trên thực tế, sau khi tính toán năng lượng tiêu hao cho việc di chuyển thì kết quả thu được là: Phi thuyền chỉ có thể thực hiện bước nhảy vỏn vẹn ba lần. Biết được tin tức này cũng chỉ có Diêu Nguyên, tất cả thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, thậm chí ngay cả Trương Hằng cũng không biết, tiếp đến là các nhà vật lý học đã tính ra kết quả. Ai cũng không dám nói cho người bên cạnh biết, bởi tất cả đều e ngại phi thuyền sẽ phát sinh bạo động.
Chỉ có ba lần a, ba cơ hội đối với vũ trụ mà nói thì nhỏ bé đến mức nào đây?
Nhưng với xác suất như vậy mà bọn họ lại thật sự gặp phải một hành tinh! Đây quả thực như là món ăn rơi từ trên trời xuống! Hơn nữa đồ ăn lại là thứ không lạnh không nóng, chỉ há mồm ra là có thể nuốt trọn!
Ngay cả Diêu Nguyên cũng vô cùng kích động, khi nhìn về hành tinh màu vàng ở phía xa xa thì trong lòng quả thực đang mừng rỡ như điên.
Không đợi cho hắn kịp hoan hô thì tất cả đội viên Hắc Tinh, kể cả Trương Hằng đã lớn tiếng reo hò. Mỗi người đều thỏa sức bộc lộ tâm trạng của mình mà reo hò mừng rỡ, đó là sự vui mừng khi tìm thấy được con đường sống sót.
Mọi người dường như cảm thấy từ tiếng reo hò vang lên không ngớt từ trong phi thuyền, cứ như cả mười hai vạn người đều đồng loạt hoan hô vậy.
Nên biết, có hành tinh thì đại biểu cho việc phi thuyền có thể tiếp đáp, đây là điều mấu chốt nhất, ngoài ra còn sẽ có vô số điều kiện thuận lợi khác giúp cho con người sống sót.
Đầu tiên, ở nơi này không có bị mảnh vở của sao Neutron tấn công cho thì thời gian để chuẩn bị khá dư dả. Tiếp theo, hành tinh này không giống như một hành tinh nhỏ, cho nên rất có thể sẽ tìm được nguyên liệu phóng xạ từ nó, cũng tức là tìm được nguyên liệu cho lò phản ứng hạt nhân – Uranium!
Lượng nhiên liệu mà phi thuyền chứa chỉ đủ cho mười hai vạn người thực hiện bước nhảy không gian ba lần, điều này không có nghĩa là phi thuyền có thể chứa nhiều Uranium hơn nữa, nếu không chỉ cần đem mấy chục mỏ phóng xạ chế biến thành Uranium nhét đầy trên phi thuyền, thì đã có thể thực hiện bước nhảy không gian tới mười mấy lần, trăm lần, thậm chí nhiều hơn sao?
Cho nên hành tinh này mặc dù không có tầng khí quyển, hoặc có tầng khí quyển không thích hợp vơi điều kiện sinh sống của loài người thì điều này cũng không thành vấn đề. Nền khoa học kỹ thuật của con người hiện giờ đã không còn lạc hậu như hồi đầu thế kỷ 21, hiện tại đã là năm 2030, kỹ thuật sinh tồn ngoài không gian đã tiến bộ rất nhiều, tỷ như các các bộ đồ phi hành gia đều là những vật phẩm tiên tiến nhất, ngoài ra còn có một chiếc phi thuyền khổng lồ làm chỗ dựa cung cấp dưỡng khí cùng nước uống, các vật liệu có thể sử dụng tuần hoàn (tức là sử dụng, tái chế nhiều lần). Chỉ cần đặt chân lên hành tinh đó, tìm kiếm nguyên liệu phóng xạ đồng thời lợi dụng năng lượng mặt trời để tạo ra thức ăn. Như thế thì khi tiêu tốn ba bốn năm, hoặc là năm năm thì chiếc phi thuyền này sẽ nâng cao khả năng sống sót lên gấp mười lần hiện tại, còn quan tâm gì đến chỉ còn ba lần bước nhảy đây?
Đây quả thực là một hành tinh cứu mạng!
-Tổng đài, thông báo mệnh lệnh này cho mọi người. Khởi động tất cả thiết bị thăm dò bên trong phi thuyền, dùng nó để thăm dò hành tinh ở gần chúng ta. Ta muốn trong hai mươi bốn giờ tới phải có được tất cả thông tin về nó, như trọng lực, tốc độ quay quanh trục, tình hình tầng khí quyển, khí tượng,…Đúng rồi, nhớ công bố tin tức phát hiện hành tinh này cho toàn bộ mọi người trên phi thuyền cùng biết…
Diêu Nguyên quay trở lại ghế hạm trưởng, kích động nắm chặt lấy bàn tay của mình, một lát sau mới ra lệnh cho mọi người thông qua thiết bị liên lạc.
(Thần linh thật sự tồn tại sao? Họ vẫn tiếp tục bảo vệ loài người chúng ta sao? Như thế…Xin người hãy tiếp tục sự bảo vệ này, hãy giúp chúng ta kéo dài hi vọng cuối cùng của nhân loại!)
Một ngày sau khi bước nhảy không gian…
Morrison tỉnh lại từ trong giấc ngủ, ánh mắt mờ mịt của hắn đầu tiên nhìn lên trên, khi thấy được mái liều đen ngòm thì mới định thần lại, nhớ ra mình đang ở đâu…Nơi này chính là một căn liều bên trong phi thuyền vũ trụ a, mình đã rời khỏi Địa Cầu rồi, hơn nữa đã thành công thực hiện bước nhảy không gian đến một nơi chưa ai biết đến trong vũ trụ.
Hắn không phải là nhà khoa học gì, cũng không phải là nhân viên kỹ thuật xuất sắc, thậm chí…ngay cả đại học hắn còn chưa từng học qua. Cái thứ gọi là ưu tú hoàn toàn vô duyên với hắn bởi hắn đơn thuần chỉ là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo chuyên nghiệp. Tư liệu mà các tên quân nhân kia tra được trong máy tính, cái gì mà trình độ học vấn, cái gì mà tốt nghiệp đại học Harvard, cái gì mà có rất nhiều bằng tiến sĩ, cao học…Toàn bộ đều là những thứ mà hắn ta nhờ người khác làm giả.
Không ngờ rằng cái việc làm mà hắn cho là lãng phí từ mấy năm trước lại cứu hắn một mạng, để cho hắn có thể dùng thân phận dân thường ưu tú tiến vào trong phi thuyền, có được một cơ hội sống sót.
Morrison tự cười giễu cợt chính mình. Hồi lâu sau mới dậy khỏi giường, sắp xếp lại quần áo cùng chăn màn, đồng thời chỉnh đốn lại trang phục rồi mới bước ra ngoài. Bên ngoài cũng có vô số liều bạt giống hắn, cùng với rất nhiều bóng người đi tới đi lui, thấy thế hắn chỉ khẽ cười hắc hắc….Ưu tú sao, những người này gọi là ưu tú sao. Không ngờ rằng có ngày mình lại có thể ở chung với các tên ưu tú chó má này.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên một thanh âm vang lên bên cạnh hắn, Morrison vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy được một cô bé tầm mười tám, mười chín tuổi đang chớp mắt nhìn hắn, đồng thời không ngừng líu lo nói cái gì đó.
Morrison khẽ đau đầu, hắn chỉ có thể hiểu tiếng Anh còn lại các tiếng kia thì một chữ bẻ đôi cũng không rành, cho nên đành bất đắc dĩ nói:
-Cô có thể nói tiếng Anh không?
Cô bé kia vừa chớp mắt vừa nói:
-Ngài không hiểu tiếng Pháp sao? Ngài học chuyên ngành gì trong đại học vậy? À, tôi đang tính nói…Ngài có rảnh không? Có thể giúp ta mang một thùng nước tới đây được không? Cơn mưa của mấy ngày trước đã khiến liều của tôi lấm bùn hết rồi, vốn định là xong chuyện sẽ dọn ngay nhưng không ngờ việc di chuyển lại gấp rút như vậy. Vì thế lều của tôi lấm bùn hơi nhiều nên tôi muốn cọ rửa nó sạch sẽ.
(Cho nên ta mới ghét ngoại ngữ…)
Morrison chỉ đành mỉm cười gượng gạo, vừa gật đầu vừa nói:
-Dĩ nhiên là không có vấn đề rồi, tôi có thể hỏi tiểu thư một vấn đề không, chuyện là cô có biết tìm nguồn nước ở đâu chứ? Hoặc là phòng vệ sinh gần quãng trường của chúng ta nhất là ở đâu không?
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên, đôi mắt đó thật quá thanh thuần khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác như tâm hồn được gột rửa. Nàng khẽ chớp mắt nói:
-Trời ạ, tối qua ngài không đi ăn tối sao? Khi đi ăn cơm tối thì mỗi người sẽ được phát cho một bản đồ của khu vực lân cận cũng như các khu vực quan trọng. A, phải rồi, ngài có biết tiếng Trung không? Chữ trên bản đồ đều là tiếng Trung mà không hề phiên dịch ra tiếng Anh, chắc là chính phủ nơi đây sử dụng tiếng Trung…Ngài chờ một chút, để tôi đi tìm bản đồ cho, tôi vốn đã phiên dịch các từ tiếng Trung trên bản đồ rồi, bất quá lại dịch thành tiếng Pháp.
(Cho nên ta mới ghét ngoại ngữ…)
Morrison vẫn tiếp tục mỉm cười, chẳng qua khi bé gái kia xoay người lại thì trên trán hắn đã nổi gân xanh…
Thật lâu sau thì bé gái mới cầm theo một trang giấy chạy tới, vừa chạy vừa cầm bút ghi gì đó trên tờ giấy. Tiếp đó thì cô bé mới đưa tờ giấy cho Morrison, đồng thời giơ tay ra.
Morrison khi vừa nhận được tờ giấy thì bắt đầu quan sát kỹ càng, rất nhanh liền hiểu được tình hình xung quanh. Gần đây có mười hai nhà vệ sinh công cộng, có sáu phòng tắm chia ra nam nữ mỗi bên một nửa, cùng với hai nhà ăn lớn, còn có….
Đúng lúc này thì Morrison mới để ý thấy bàn tay nhỏ bé của cô gái đang giơ ra, kỳ quái hỏi:
-Cô không phải muốn ta xách giùm một thùng nước sao? Ta còn cần bản đồ này để đi chứ.
Cô bé thật thà trả lời:
-Tôi chỉ muốn ngài biết qua về bản đồ thôi, thuận tiện phiên dịch cho ngài những chỗ khó hiểu. Nhưng đây vốn là bản đồ của tôi nên ngài phải đưa lại cho tôi, cũng vì ngài không rành ngoại ngữ nên chỗ nào ngài không rõ thì tôi sẽ dẫn ngài đi.
Những lời hùng hồn này khiến cho Morrison một lần nữa nở nụ cười…
(Cho nên! Ta! Ghét! Ngoại ngữ!)
Cứ thế, Morrison tay cầm bản đồ bắt đầu công việc tìm nước. Trên bản đồ hiển thị ra ba chỗ có nước, một nơi là nước dành để uống, còn hai nơi kia dành cho sinh hoạt. Khi hắn vừa tới khu vực cấp nước cho sinh hoạt thì mới phát hiện đã có hơn một trăm người xếp hàng từ sớm rồi, bất quá cũng may, ai ai cũng đều là người có giáo dục nên không xảy ra hiện tượng xô đẩy, chen lấn….Hơn nữa ở nguồn nước có tới sáu vòi nước cùng với sáu binh lính canh gác, cho nên tốc độ lấy nước của mọi người cũng khá nhanh.
Khi tới lượt Morrison, hắn vừa cầm lấy thẻ từ của mình lướt qua bộ phận kiểm tra một cái thì một người lính đã đưa cho hắn thùng nước:
-Mỗi người chỉ có một thùng nước, nên hãy hạn chế việc làm mất hoặc hư hỏng. Nếu hỏng thì việc sửa chữa chỉ tiến hành một tuần một lần. Mỗi ngày thì mỗi người có tiêu chuẩn là hai thùng nước, xin hãy cố gắng tiết kiệm. Tốt, người kế tiếp.
Morrison cứ thế mà xách hai thùng nước trở về nơi ở…Đây là một quảng trường vô cùng rộng lớn nhưng các phương tiện giải trí đã bị đội ngũ xây dựng tháo bỏ, cho nên nơi này cũng khá rộng rãi. Ở đây tổng cộng có hơn năm ngàn liều và Morrison đang sống tại một trong số đó.
Cô bé kia thì vẫn ở cạnh bên liều của Morrison, nàng tựa hồ cũng không còn người thân nào cho nên khi thấy Morrison trở về thì vui mừng chạy tới đón. Cô bé vừa nhận lấy thùng nước, thì đột nhiên Morrison cảm thấy xung quanh tối sầm lại, cả người ngã về trước…
Hắn phát cơn sốt cao…
Trong ý thức mơ hồ của Morrison, thì hắn phảng phất cảm nhận được mình vẫn đang ở trong phi thuyền, bên ngoài là vũ trụ bao la và tối tăm…
Đó là một khoảng không gian tịch mịch, cô độc và vô cùng nguy hiểm…
Chú thích:
1/ Hạt Quark: là một hạt sơ cấp cơ bản và là một thành phần cấu tạo nên vật chất. Các quark tổ hợp với nhau lại tạo thành hadron, mà các hadron ổn định nhất là proton và neutron. Cho nên có thể coi như loại hạt này là loại hạt bé nhất mà khoa học từng biết đến. Chi tiết thì xin xem thêm tại:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN