Dám Chạy Xem! - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Dám Chạy Xem!


Chương 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

cô đứng ở cửa bệnh viện trong chốc lát, vào sảnh bệnh viện thì liền gọi điện thoại cho Vu Nhiễm, đầu dây bên kia lại không bắt máy.

Coi lại danh bạ một lần nữa, lại gọi cho Hoắc Chính Phàm, lần này điện thoại vang lên rất lâu, rốt cuộc cũng bắt máy.

“cô tới rồi sao?”

“Từ từ, người đang ở đâu?” Thần sắc giữa mày có chút ủ rũ, cô thấp giọng hỏi.

“đang ở phòng nghỉ kế bên phòng khám tâm lí, cô đi một mình sao?” Thanh âm bên Hoắc Chính phàm rất ồn, giọng nói hỗn tạp pha trộn lẫn nhau, rất xa tựa hồ còn nghe được có người gọi hắn.

Con mẹ nó tôi không đi một mình không lẽ tôi có hai mình để đi chung à? Trong lòng Kỷ Niệm âm thầm mắng, biết chỗ của Vu Nhiễm thì không cần vô nghĩa với hắn nữa, trực tiếp cúp máy.

Hoắc Chính Phàm nhìn Vu Nhiễm dựa vào một bên, hơi nhắm mắt lại, lông mi cong vút khẽ run.

Làn da cô thật trắng, cho nên nước mắt và vệt đỏ trên mặt rất rõ ràng, mu bàn tay còn có vết trầy da rất nhỏ, đã băng bó tốt, cho dù là trong lúc hôn mê, thoạt nhìn như cũ không có cách nào an ổn.

anh duỗi tay, nhẹ nhàng xoa nước mắt chưa khô trên mặt cô, muốn sờ khuôn mặt cô thêm chút nữa, nhưng bàn tay đưa lên một nửa, lại rút về.

Cúi đầu ngồi một bên, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

– ———

Bãi đậu xe ngầm của Nữu tân gia

anh vừa mời đỗ xe xong, vừa muốn mở cửa xuống xe, thấy cách đó không xa một bóng dáng của người đàn ông có chút quen thuộc đang lén lút đứng ở ngay cửa bãi đỗ xe nhập khẩu, xoa xoa tay, ánh mắt thường nhìn về phía bên này.

anh chỉ cần nhìn một cái, liền biết đó là ai.

Lại tới nữa rồi, anh lạnh lùng cười, có thể tìm tới nơi này thật không dễ dàng, xem ra ông ta đã nằm vùng ở chỗ này vài ngày rồi.

Hoắc Chính Phàm ngồi ở trên xe chậm chạp không chịu xuống xe, người đàn ông ở bên ngoài đợi hồi lâu, tựa hồ không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc đi về hướng này.

Bộ dạng của người đàn ông thoạt nhìn không sai biệt lắm hơn 40 tuổi 50 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi baba cũ, bắt đầu chuyển sang màu vàng ố. Vành mắt phía dưới hiện ra vết bầm đen, thần sắc vừa nôn nóng vừa khẩn trương, há miệng ra là một hàm răng vàng khè, đi đến phía bên trái xe anh, trên mặt mang theo biểu tình lấy lòng, gõ cửa sổ xe.

“Chính Phàm, tôi là ba ba, tôi biết anh đang ở bên trong, anh xuống xe đi!”

Hoắc Chính Phàm nhìn ông một cái, trong mắt không chút nào che dấu biểu tình chán ghét. Lấy đồ vật ở phía sau ghế dựa sau đó mở cửa xuống xe, mới vừa xuống xe, nguời đàn ông liền đi tới, hướng về phía anh cười khô khốc.

“Chính Phàm, đã lâu rồi ba ba không gặp con.”

“Ba ba đã đợi con ở đây được vài ngày rồi, tính là sẽ chờ thêm vài ngày nữa mà con đã trở lại rồi.” Người đàn ông thấy Hoắc Chính Phàm xuống xe, xông lên muốn cầm tay hắn, lại bị Hoắc Chính Phàm lạnh lùng gạt ra.

Ông cũng không cảm thấy xấu hổ, nhìn về phía sau xe hắn, lại đánh giá trên dưới, tươi cười trên mặt càng thêm phóng đại.

“Ba ba không nhìn lầm con, quả nhiên con của tôi có tiền đồ, hiện tại có xe hơi tốt như vậy, quần áo ăn mặc trên người cũng tốt như vậy, còn có công việc tốt như vậy…” Ông ta vừa nói vừa cười, lại chà xát bàn tay khô gầy, lấy điếu thuốc từ trong túi áo baba cũ ra, tự châm lửa, si mê hút một hơi.

Quay lại, lại cười nói, “Bây giờ con tốt như vậy, sẽ không mặc kệ ba ba đi?”

Mặt Hoắc Chính Phàm không có biểu tình gì từ trong túi lấy ra khăn ướt, tinh tế xoa tay, giọng điệu bình tĩnh, “Tôi không có tiền.”

Người đàn ông sửng sốt, ông không ngờ anh sẽ dứt khoát cự tuyệt như vậy. Sau đó hút hai ngụm liền rồi ném mẩu thuốc lá xuống đất, dùng chân đạp đạp để dập lửa, “anh đừng gạt tôi! Xe này tôi đã tra trên mạng rồi, ít nhất là một trăm vạn, tại sao anh lại không có tiền được chứ?”

Hoắc Chính Phàm khẽ cười một tiếng, ánh mắt lúc sáng lúc tối, anh muốn nói rằng chiếc Porsche Panamera này giá hơn hai triệu nhân dân tệ, “Này không phải xe tôi, sao tôi có tiền mua nó được.” (Sương sương 7 tỉ hơn, tui thả hình ở dưới nha)

IMG

“Nếu ông muốn đòi tiền, vậy ông tìm lầm người rồi, tôi không có tiền cho người nợ cờ bạc.” anh nói xong, xoay người muốn rời đi.

Người đàn ông không đạt được mục đích, sao có thể để anh đi dễ dành như vậy được, một phen giữ chặt lấy hắn, trên mặt mang theo biểu tình cầu khẩn, “Chính Phàm, bây giờ ba ba đang bị quỷ ám, con không nên bị bọn nó lừa, ba làm việc gì bọn họ cũng không biết gì hết, bây giờ con giúp ba ba đi, một lần cuối cùng, được không?”

“Về sau ba ba sẽ sửa, nhất định sẽ sửa, không bao giờ đánh cuộc…” (Máu cờ bạc)

“Buông tay.” Hoắc Chính Phàm quay đầu lại lạnh lùng nhìn ông, trong ánh mắt dường như có con dao nhỏ, người đàn ông bị doạ cả người run rẩy, nhưng vẫn như cũ không chịu buông tay.

Sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được, ông nằm vùng ở chỗ này lâu lắm mới chờ hắn trở về. không biết lần sau là đến khi nào mới tìm được hắn.

“Chính Phàm, ba ba thật sự không có tiền, anh cho ba ba mượn một chút đi, được không, ba ba cầu anh…” Ngừoi đàn ông khóc lóc thảm thiết nhìn hắn, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, không khỏi chật vật. Người đàn ông thấy hắn vẫn đứng như cũ không bị hắn lay động, người đàn ông lại quỳ xuống, dập đầu trước mặt hắn.

“anh không thể mặc kệ tôi, nếu anh mà mặc kệ tôi, tôi liền bị bọn họ đánh chết! Bọn họ muốn mạng tôi! Tôi dập đầu cho anh xem, tôi dập đầu cho anh xem!”

Người đàn ông vừa nói vừa khóc, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lấy ống quần hắn không chịu buông tay, cái trán đập trên mặt đất vang lên ‘bang bang’ ở bãi đỗ xe ngầm trống trải không có người nghe có vẻ phá lệ chói tai.

“anh không cho tôi mặt mũi, tôi cũng không cho mẹ anh mặt mũi, anh không thể đối xử với tôi như vậy…”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn, cái trán đập muốn vỡ, vết máu hỗn độn trên mặt đất, thoạt nhìn phá lệ kinh khủng, cả người cuộn tròn trên mặt đất, khóc lóc gào rống.”

Vào lúc Hoắc Chính Phàm nghe được từ ‘mẹ’, ánh mắt chợt lạnh xuống, giọng điệu lạnh đến chết người, bàn tay gắt gao nắm lại dưới ống tay áo, đáy mắt đỏ tươi.

“Nếu ông không đề cập tới mẹ tôi thì tốt rồi.” hắn xoay người lại, gằn từng chữ một.

Ở xa có một ánh đèn chiếu lại đây, một chiếc xe chậm rãi đỗ xe vào bãi, người đàn ông cũng không có ý tứ muốn đứng lên, gắt gao lôi kéo Hoắc Chính Phàm như cũ, giống như tính dây dưa như vậy suốt.

Hoắc Chính Phàm cúi đầu, cảm xúc oán hận trong lòng ngày càng lớn, tại sao ông không đi chết đi, mẹ hắn suốt ngày nằm phòng bệnh kia không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, mà tên cặn bã như ông lại còn sống tốt như vậy.

Đốt ngón tay nắm chặt hiện lên màu xanh trắng, trong lúc hắn đang do dự, ở chỗ xa liền truyền tới giọng điệu nhỏ, “Bắc sĩ Hoắc.”

hắn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Vu Nhiễm đi giày cao gót chạy nhanh tới đây, trên mặt mang theo biểu tình kinh hoàng, ôm chặt cánh tay hắn, “anh làm sao vậy? Có chuyện gì không?”

Hoắc Chính Phàm lắc đầu, “không có việc gì.”

Người đàn ông quỳ trên mặt đất thì một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chạy tới, vẻ mặt khẩn trương, lại nhìn động tác thân mật của hai người, đột nhiên hiểu được, lộ ra tươi cười đáng khinh, “Chính Phàm, tại sao con không giới thiệu cho ba ba một chút, đây là bạn gái con?”

Vu Nhiễm nghe thấy xưng hô này liền ngẩn người, ba ba?

cô cúi đầu nhìn người đàn ông, toàn thân đều thấy được bộ dáng đáng khinh, ánh mắt vẩn đục loé lên tia sáng, người này… là ba ba của bác sĩ Hoắc sao?

Vu Nhiễm không thể tin tưởng nghiêng đầu nhìn Hoắc Chính Phàm, “Ông ấy nói… là thật sao?”

cô đã sớm biết tình huống trong nhà của Hoắc Chính Phàm không tốt, nhưng cô cũng không nghĩ tới là tình huống như vậy, so với trong tưởng tượng của cô, còn tệ hơn nhiều.

Vẻ mặt của người đàn ông ý vị nhìn Hoắc Chính Phàm, chờ câu trả lời của hắn.

Hoắc Chính Phàm đột nhiên cười cười, dứt khoát trả lời một chữ, “Ừ.”

Người đàn ông chậm rì đứng dậy, thân ảnh ở ngay ánh sáng tối tăm của bãi đồ xe ngầm có vẻ âm u.

Ánh mắt ông không rõ ý vị liếc mắt đánh giá Vu Nhiễm một cái, nhếch miệng cười, “cô chính là đại minh tinh được bao dưỡng hắn đi? Minh tinh các người không phải đều kiếm rất nhiều tiền sao? Như vậy đi, chúng ta làm giao dịch thì thế nào?”

“Ông muốn làm gì?” Vu Nhiễm mạnh mẽ trấn định tinh thần lại, nhưng khi mở miệng, giọng nói vẫn run rẩy.

“Vu Nhiễm, em tránh ra đi.” Hoắc Chính Phàm nghiêng đầu, nhẹ giọng nói nhìn Vu Nhiễm.

Vu Nhiễm nhìn anh, đưa lưng về phía bãi đỗ xe nhập khẩu, sườn mặt hướng về phía ánh sáng, từ góc độ này của em, thậm chí có thể thấy được lông tơ thật nhỏ trên mặt anh.

Nhưng ánh mắt lại âm trầm doạ người, làm cô hoảng loạn lắc đầu, “anh… anh muốn làm gì?”

“Nghe lời.” Biểu tình Hoắc Chính Phàm hiện lên một tia không kiên nhẫn, giọng điệu nặng nề. Vu Nhiễm thấy bộ dạng này của anh, đành phải gật đầu, lùi về phía sau hai bước, lại không yên tâm nói, “Được, vậy anh cẩn thận… cẩn thận một chút.”

Người đàn ông cho rằng Hoắc Chính Phàm muốn chạy, vội vàng kéo lại quần áo của hắn, Hoắc Chính Phàm trực tiếp đá văng người đàn ông ra.

Người đàn ông hét lên đau đớn, lăn đến bên cây cột, lại giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt loé lên ánh sáng ác độc, cũng không giả bộ nữa, trực tiếp nhào tới đánh Hoắc Chính Phàm.

không biết từ nơi nào lấy ra gậy sắt mang ở bên người, không lưu tình hướng tới lưng của Hoắc Chính Phàm đánh rồi lại đánh, trong miệng không ngừng mắng, “anh cái đồ không có lương tâm, dám đánh lão tử! Lão tử sinh anh ra chăm sóc anh, kết quả anh lại đối với tôi như vậy, anh như thế nào không đi chết đi? Lúc đầu đáng lẽ ra không nên sinh anh ra!”

Vu Nhiễm rốt cuộc không nhịn được, hét lên một tiếng, nhặt cái túi cô đang mang đánh vào người đàn ông, vừa mắng vừa khóc, “Ông đánh hắn, ông dám đánh hắn, tôi không cam tâm!”

Ba người loạn thành một đoàn, Vu Nhiễm nhìn thấy gậy sắt trong tay người đàn ông chuẩn bị đánh xuống, vội vàng xông lên ôm chặt lấy hắn xoay người, một gậy này đánh trên lưng cô, nháy mắt đau đớn quét qua toàn thân, nước mắt rơi càng nhiều, phía sau lưng như muốn vỡ ra.

Ánh mắt Hoắc Chính Phàm cứng lại, đẩy cô ra, từ trong túi sờ ra đồ vật mới vừa lấy ra ở trên xe, vừa muốn lấy ra.

Vu Nhiễm bị anh đẩy ngã trên mặt đất, đột nhiên giơ điện thoại trong tay lên, hướng về phía người đàn ông, giọng the thé, “Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh sẽ tới đây, ông mau buông bác sĩ Hoắc ra!”

Người đàn ông giật mình, ngay sau đó cười âm ngoan, “cô cái tiểu ‘kỹ nữ’ này, cô báo cảnh sát cũng vô dụng mà thôi, tôi biết bệnh viện hắn ở đâu, cô có tin tôi đi bệnh viện tìm hắn, làm thanh danh hắn bị huỷ hoại, cả đời đều không ngẩng đầu được!”

“Mau chuẩn bị một trăm vạn gửi tới tài khoản này, bằng không, cái gì tôi cũng có thể làm được!” Người đàn ông nói xong xoa xoa khoé miệng, ném tờ giấy xuống, xoay người rời đi.

Hoắc Chính Phàm cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy trên mặt đất thật lâu, vẫn không có ý tứ muốn nhặt lên, ngược lại nhấc chân dùng sức nghiền nghiền tờ giấy, bên môi tràn ra một tia cười lạnh.

Hoắc Chính Phàm giương mắt nhìn thoáng qua Vu Nhiễm đang khóc, anh đi qua, cong lưng đem cô kéo lên, duỗi tay xoa nước mắt, thấp giọng nói, “Đừng khóc, tôi không có việc gì.”

Vu Nhiễm một phen ôm cổ anh, đem đầu vùi vào cổ anh, ngửi thấy mùi sát trùng nhàn nhạt trên người anh, nước mắt lạnh lẽo theo khuôn mặt chảy xuống cổ anh, cô không dám tưởng tượng, cô thật sự không dám tưởng tượng được.

trên đời này tại sao lại có người ba ác độc như vậy, như thế nào thật sự lại có loại người này, đem con của mình đánh gần chết mới thôi, không từ thủ đoạn hút khô máu anh.

Nhiều năm như vậy, anh sao có thể…

anh đã chịu nhiều khổ cực rồi.

Hoắc Chính Phàm dừng lại một chút, mới ôm lấy cô, nhẹ nhàng sờ tóc cô, thấp giọng hỏi, “Em thật sự đã báo cảnh sát rồi sao?”

“Em… Em không có, em chỉ hù doạ hắn thôi, rốt cuộc hắn cũng là ba của anh…” Vu Nhiễm khóc như không còn là chính mình nữa, cô vừa nói vừa khóc, ngay cả một câu hoàn chỉnh nói cũng không nên lời.

Hoắc Chính Phàm nghe vậy nhẹ nhàng cười, giọng điệu lạnh nhạt, “Em nên gọi cảnh sát, tôi không có ba, tôi vừa sinh ra thì ba tôi đã chết rồi.”

“đi thôi, chúng ta đi về trước.” Hoắc Chính Phàm vừa nói xong, đỡ cô đi, liền nhìn thấy Vu Nhiễm ‘tê’ một tiếng, giống như đã đụng tới cái gì.

anh cúi đầu, chỉ thấy chân của Vu Nhiễm giống đã sưng, mắt cá chân sưng đến mức đỏ rực.

Vu Nhiễm mang giày cao gót, anh vừa mới không cho Phương Long Khang đánh trúng cô, đem cô đẩy ra, hẳn là lúc ấy cô bị đẩy ngã, hơn nữa cô còn vì mình che đi một gậy, không thì không biết sẽ thế nào.

Giọt nước mắt Vu Nhiễm vừa lau đi lại ứa ra, “Đau quá.”

cô có chút uỷ khuất ngẩng đầu nhìn Hoắc Chính Phàm, cả ngày hôm nay cô đi chụp quảng cáo, vốn dĩ rất mệt mỏi. Quản lí bảo cô ở lại khách sạn mà công ty cung cấp, như vậy cũng dễ đi tới lui hơn, nhưng cô trực tiếp cự tuyệt, bác sĩ Hoắc vẫn ở đó, anh là động lực để cô về nhà mỗi ngày.

Vừa mới lái xe tiến vào gara ngầm, rất xa thì thấy Hoắc Chính Phàm bị một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, người đàn ông nhìn là biết không phải là người tốt gì, trong lòng cô gắt gao nắm lại, lại không biết phát sinh chuyện gì, vội vàng đỗ xe xong liền chạy tới.

không nghĩ tới sẽ đụng phải chuyện như vậy.

Hoắc Chính Phàm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bàn chân tinh tế của cô trong chốc lát, thở dài một hơi, “Xem ra chúng ta trở về không được, đi bệnh viện trước đi.”

Vu Nhiễm vừa nghe tới đi bệnh viện, lập tức lắc đầu, “không có việc gì, không cần phải đi bệnh viện.”

“Vậy để tôi xem lưng cô đã.” Giọng điệu Hoắc Chính Phàm mềm nhẹ, nhưng lời nói lại không cho cô cự tuyệt.

Vu Nhiễm vốn dĩ không cho anh xem, nhưng nhìn biểu tình nghiêm khắc của anh, co rúm lại một chút, lời cự tuyệt định nói ra nuốt lại vào trong, được, xem thì xem đi.

Hoắc Chính Phàm nhẹ nhàng xốc áo khoác cô lên, kéo khoá kéo váy phía sau lưng cô ra, nhìn lưng đỏ rực một mảng lớn, đặc biệt là ngay trung tâm bị đánh tới bầm tím, anh duỗi tay sờ, thân thể Vu Nhiễm liền đau tới phát run, thân thể không tự giác mà lùi về phía sau một bước.

Xem xong anh không nói một lời trầm mặc hồi lâu, làm cho Vu Nhiễm không biết nên làm sao mới đúng, trái lại an ủi anh, nhỏ giọng nói, “Tôi cũng không phải rất đau, không có việc gì.”

anh trầm mặc một lát, lấy điện thoại của cô, “Tôi gọi điện cho Kỷ Niệm Sơ.”

“Gọi điện cho Niệm Sơ làm gì? cô ấy đang ở Thượng Hải quay game show, không ở đây.” cô vừa nói, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại khập khiễng đi tới, đem tờ giấy trên mặt đất bị Hoắc Chính Phàm dùng chân nghiền nát nhặt lên.

Hoắc Chính Phàm đưa lưng về phía cô gọi điện thoại, không phát hiện ra cô lại đem tờ giấy người đàn ông kia ném xuống nhặt lên.

cô mở tờ giấy ra nhìn nhìn, tuy rằng chữ viết rất mơ hồ, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn ra những con số trên tờ giấy, cẩn thận cất vào.

– ————

Bệnh viện Nam Cẩm

Kỷ Niệm Sơ nhìn Vu Nhiễm đang hôn mê ở một bên, trên người đắp áo khoác của Hoắc Chính Phàm, dùng nón trên đầu che kín mặt.

IMG

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN