Dám Chạy Xem! - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Dám Chạy Xem!


Chương 31


Editor: VịtK

Bùi Lương Thành không nói, đứng lên đi đến bên cửa sổ rót cho mình một ly trà, nhàn nhạt nhấp một ngụm.

“Con nói thật với mẹ đi, có phải con vẫn thích cô gái đó, hay là… hay là người đó?” nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Từ Tịch Uyển dần dần đi xuống.

Sắc mặt Bùi Lương Thành lập tức trở nên âm trầm, xoay người một chút, giọng điệu lạnh đến doạ người, “Bà muốn làm gì?”

Từ Tịch Uyển thấy phản ứng của hắn thì có chút bất đắc dĩ, cười cười, “Mẹ có thể làm gì đây, lúc trước hai người ở bên nhau, mẹ cũng chưa can thiệp, huống chi là bây giờ?”

“Chẳng qua, con cẩn thận ba con là được.”

“Đừng đụng tới cô ấy.” Bùi Lương Thành quay đầu, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn từ trên cao xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ xe chạy như nước.

Từ Tịch Uyển giống như đang nghe chuyện cười, giọng điệu dương cao vài phần, “Mẹ không thể làm gì cô ấy, tốt xấu gì cô ấy cũng là hòn ngọc quý trên tay của Kỷ gia, bây giờ Kỷ gia phát triển tốt như vậy, tuy so ra vẫn kém Bùi gia và Từ gia, nhưng không thể khinh thường được, nói không chừng có một ngày sẽ bắt kịp được?”

“Chuyện con và Lục Lê đánh nhau, ba con bị tức chết rồi, bây giờ Kỷ gia một bên đối nghịch với Bùi gia, mặt khác lại bị Lục gia chèn ép, nói là bốn bề thụ địch một chút đều bất quá.”

Từ Tịch Uyển nói xong, cũng đứng lên vòng qua sô pha đi đến phía sau hắn, nhìn bóng dáng của hắn giọng điệu nghiêm túc nói, “Tuy rằng mẹ là mẹ kếc ủa con, nhưng từ cho mẹ cũng không bạc đãi con, dù sao mẹ cũng không có con, càng không định sinh con.”

“Về sau, Từ gia có thuộc về mẹ thì mẹ cũng muốn để lại cho con, còn có Bùi gia, con không nên đem đồ vật thuộc về mình mà chắp tay nhường cho người khác, mẹ hy vọng con vì mình mà quyết định.”

“Chẳng lẽ bởi vì chuyện kia, cả đời về sau con định sẽ không trở về Bùi gia sao?” cô gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Lão gia tử của Bùi gia rất vừa ý con, con không muốn cái đó, nhưng Đường Ca của con thì lại rất vui.”

Lần này Bùi Lương Thành trầm mặc rất lâu, đưa lưng về phía Từ Tịch Uyển không nói gì, qua một lúc lâu, mới ừ một tiếng.

Tác gỉa có lời muốn nói: …

– ————————–

Kỷ Niệm Sơ kết thúc buổi tuyên truyền xong, đạo diễn Trần nói muốn cùng đi ăn cơm, cô không định đi, nhưng đã từ chối qua một lần rồi, lần này mà từ chối nữa, thì có vẻ không cho người ta mặt mũi cho lắm.

Huống hồ ngày mai mới về, đêm nay xác thật cũng không có chuyện gì làm.

Thấy vài người khác đều cho người đại diện và trợ lý về trước, Quý Chân và Lý Linh Thanh cũng trở về khách sạn.

Sau khi thay lễ phục xong mấy người mới lên xe ngồi, đạo diễn Trần ngồi ở ghế phụ vui cười hớn hở nói, “Niệm Sơ a, lần trước cô không tới, lần này cô chạy không thoát được đâu.”

“Lần trước có một số việc trì hoãn, thật sự xin lỗi.” cô cười nhạt đáp lại, tâm tư lại không để trên đó.

Bùi Lương Thành… Dọc theo đường đi ở trong lòng cô đều gọi tên này, trong lòng nhớ tới lời nói của Lý Linh Thanh, quả nhiên, cô nói rồi mà, lớn lên đẹp như vậy, còn ưu tú lại trêu chọc người, sao mà không có nói qua chuyện yêu đương chứ?

Bất quá cô cũng không để bụng, ai mà không trải quá chứ? Chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi lại, cảm xúc nhỏ trong lòng không an phận cũng tăng lên theo.

Làm sao bây giờ, cô bỗng nhiên nghĩ tới chuyện yêu đương ngọt ngào.

Trong lòng ngưa ngứa, như có gì đó gãi trên đầu quả tim của cô.

“Bộ phim lần này hưởng ứng không tồi, phòng bán vé cũng ngoài dự đoán, Niệm Sơ, cô tiến bộ rất nhiều.” đạo diễn Trần xoay người lại, nhìn cô cười tủm tỉm nói.

Kỷ Niệm Sơ nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, “Là do đạo diễn Trần chỉ dạy tốt.”

“Hahahahâh, cô cũng nghiêm túc thật đó, lần sau có kịch bản mới tôi lại tìm cô.” Tâm tình của đạo diễn Trần rất tốt, nghe được lời nịnh hót trong lòng tự nhiên cũng cao hứng, lời nói đều mang theo vẻ đắc ý.

Y Dao ngồi bên cạnh vốn dĩ cũng đi theo phụ hoạ cười một chút, kéo kéo khoé miệng, thật sự cừoi không nổi, cứng đờ, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Vào lúc mọi người tới nhà ăn, đã là 7 giờ tối, sắc trời dần dần về đêm, xe mới vừa ngừng ở cửa, cũng đã có phục vụ chào đón tiếp bọn họ.

Mấy người phía trước phía sau đi vào ghế lô ngồi, Kỷ Niệm Sơ đi theo ngồi xuống, chỉ cảm thấy buồn tẻ và vô vị, cô thật sự không thích mấy trường hợp như vậy, cũng lười đi ứng phó, hư dữ uỷ xà*. (*Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ. Nguồn:)

cô có chút nhớ Bùi Lương Thành, muốn gặp anh. (Thích rồi, yêu rồi, mỗi tội là không dám nói, rất muốn anh là của riêng mình…)

Sau khi bữa tiệc kết thúc, cũng đã hơn 9 giờ, ra khỏi cửa có chút lạnh, ban đêm ở Thượng Hải không khí có chút thấp, từng đợt từng đợt gió lạnh đánh úp tới, thôi cô có chút lạnh.

Lý Linh Thanh tới đón cô, cô ngồi trên xe chán tới phát ngốc, đang nghĩ có nên gọi điện cho Bùi Lương Thành không, điện thoại vang lên, là một chuỗi số lạ, là của Bắc Kinh.

nhẹ nhàng nhăn mày, bấm nghe máy.

“Còn nhớ rõ tôi không?” Bên kia rất nhanh truyền tới giọng đàn ông mang theo ý cười.

Kỷ Niệm Sơ nghe vậy liếc mắt tên người gọi tới, không chút để ý nói, “không nhớ rõ.” (người ta chỉ nhớ BLT thôi, tới phiên mấy người hả.)

“Nhanh như vậy liền quên tôi? Quá vô tình, uổng công tôi ngày đêm nhớ đến cô, nhớ đến nổi cơm ăn cũng không vô.” Đầu bên kia lại thấp giọng cười một tiếng, cũng khôgn thèm để ý sự lạnh nhạt của cô, giọng điệu còn có chút uỷ khuất.

Kỷ Niệm Sơ nghe đến đó cũng biết là ai rồi, cứng họng, “Lục thiếu tìm tôi có việc gì không?”

“Hôm nay cô đi Trung Ngân để tuyên truyền bộ phim.” hắn cười.

“Ừ, vậy nên?”

“Đáng tiếc tôi còn đang ở bệnh viện, bằng không tôi đã đi tìm cô liền, nâng cô lên một trận.” Đầu bên kia giống như đáng tiếc thở dài một hơi, giọng nói vô cùng tiếc nuối.

“…”

Tính tình của Kỷ NIệm Sơ tốt nên cũng không có cúp điện thoại, dừng một chút, nhàn nhạt nói, “Nhưng một chút tôi cũng không thấy đáng tiếc, cũng không cần Lục thiếu đi cổ vũ, rốt cuộc có chuyện gì không, không có gì thì tôi cúp máy.”

“Đừng mà.” Ý cười của đầu bên kia nhẹ nhàng lại một lần nữa truyền tới, “Tôi không cần cô phải cảm thấy được, tôi muốn tôi cảm thấy, cảm thấy phải cổ vũ cho cô mới được.”

Kỷ NIệm Sơ: …

“Ai da, tôi chỉ định nói cho cô biết, Bùi Lương Thành cũng không phải người tốt gì, cách xa hắn một chút.” Lục Lê ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc nói.

Kỷ NIệm Sơ sững sờ, không nghĩ tới hắn ta lại nhắc tới Bùi Lương Thành, ngay sau đó cừoi hai tiếng, lừoi biếng hỏi, “anh ta không phải ngừoi tốt, không lẽ là anh?”

“Đương nhiên tôi cũng không phải.” Giọng của đầu bên kia không chút áy náy nào truyền đến, thậm chí còn đúng lý hợp tình mà nói.

“Lục thiếu, không có người nói cho anh biết, không thể trộm nói xấu sau lưng ngừoi khác sao, cẩn thận bị báo ứng.” Kỷ Niệm Sơ vừa nói vừa bấm nút hạ cửa sổ xuống, gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, vừa mát vừa lạnh.

Lục Lê lời nói phong vừa chuyển,”Nhưng hắn là tình địch của tôi, đương nhiên tôi muốn nói xấu hắn rồi, bằng không sao theo đuổi cô được?”

“không biết sao, có câu nói khiến tình địch vô cùng ghen tị.”

cô đang nghĩ muốn nói cái gì đó, lúc này điện thooại vang lên cô có một cuộc gọi khác, là dãy số mà cô lưu cách đây không lâu, là người mà cô mới vừa nhớ tới, Bùi Lương Thành.

“Tôi có điện thoại, cúp máy trước, có chuyện gì thì khi khác nói.” Khoé miệng của Kỷ Niệm Sơ lộ ra tươi cười mà ngay cả mình cũng không phát hiện, nhàn nhạt nói, nói xong cũng không đợi bên kia trả lời, trực tiếp cúp máy.

Điện thoại vừa bắt máy, bên kia liền truyền tới giọng nói của anh, như cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, ôn nhu gọi cô, “Niệm Sơ.”

“Ừ, chưa đi ngủ sao?” cô nhẹ giọng hỏi.

Bùi Lương Thanh nghe thấy lời này cũng không nói gì, không trả lời cô, Kỷ Niệm Sơ đợi lâu, cũng không nghe thấy bên kia trả lời, cô có chút dò hỏi, “Sao vậy?”

“không có gì, mới vừa nghĩ tới chuyện này.”

“Nhớ tới cái gì?” cô nghe thấy câu trả lời này của anh có chút buồn cười.

“Nhớ cô.” Bùi Lương Thành nói những lời này cực kỳ tự nhiên, lại hỏi, “cô nhớ tôi sao?”

Kỷ Niệm Sơ ngẩng người, ngay sau đó hạ cửa sổ xuống hết nấc, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm, không có ngôi sao nào, cũng không có ánh trăng, chỉ có một mảng màu đen, liếc mắt một cái cũng không thấy được tận cùng của ban đêm.

cô cố ý ừ thật dài, lôi cuốn đầu bên kia, nghe được đầu bên kia cố ý dồn dập, Kỷ Niệm Sơ mới khẽ cười một tiếng, “Vậy đi, có một chút nhớ, chỉ có một chút nhớ thôi nha.”

“một chút là đủ rồi, còn dư lại thì để tôi.” anh nói.

rõ ràng gió lạnh thôi tới một đợt lại một đợi, nhưng giọng nói của anh chảy vào tai cô, như là âm thanh trầm thấp mà dễ nghe của đàn cello, nghe xong cả người Kỷ Niệm Sơ đều khô nóng, trong lòng đập bùm bùm.

Cúp máy xong, trên mặt Kỷ Niệm Sơ bất tri bất giát hiện ra nụ cười, lo lắng trong lòng giống như được quét sạch, Lý Linh Thanh ngồi ở phía trước xe đột nhiên mở miệng, có chút tò mò, “Chị Niệm Sơ, vừa mới gọi điện cho học trưởng Bùi sao?”

Kỷ Niệm Sơ gật đầu, “Ừ.”

“Bùi học trưởng nói nhớ chị Sơ sao?” cô lại hỏi.

Kỷ Niệm Sơ có chút kỳ quái nhìn cô một cái, tiểu trợ lý này ngàu thường đều trầm mặc ít lời, làm chuyện gì cũng cẩn thận, sợ mình trách cứ cô ấy.

Bây giờ một câu rồi lại một câu hỏi cô, bởi vì Bùi Lương Thành học cùng trường cao trung với cô ấy, nên mới tò mò như vậy? (Nghi bà này thích chú Bùi)

cô không trả lời câu hỏi của Lý Linh Thanh, Lý Linh Thanh thấy cô không nói chuyện cũng biết ý không mở miệng, cũng may khách sạn rất nhanh đã tới, không khí cũng không tính là quá xấu hổ.

Kỷ Niệm Sơ xuống xe trước lại đột nhiên suy nghĩ cái gì quay đầu lại, nhìn cô nói, “Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ là có đi?”

– ————————

Bùi Lương Thành ở bên này cúp máy xong sắc mặt cũng âm trầm không giống với bộ dạng lúc nãy, lập tức gọi một dãy số, đợi đầu bên kia bắt máy, anh nặng nề nói, “Lục Lê, đừng tìm cô ấy nữa.”

Đầu bên kia sửng sốt, sau đó khẽ cừoi một tiếng, “Tôi tưởng ai, thì ra là Bùi nhị thiếu? Tôi tìm hay không tìm cô ấy, anh quản được sao?”

“Nếu muốn chết thì cứ thử xem.” Bùi Lương Thành châm điếu thuốc, lại không hút, sau khi điếu thuốc cháy hết, lưu lại một đoạn khói bụi màu xám đậm thật dài.

Lục Lê giống như nghe được chuyện cười nào đó, giọng điệu khinh miệt, “Buig Lương Thành, anh cho rằng anh là Bùi gia nhị công tử của 4 năm trước sao?”

“Bốn năm trước anh làm chuyện gì với cô ấy, cũng không phải là bí mật gì.”

“anh điều tra tôi.” Bùi Lương Thành bỗng nhiên gắt gao nắm chạy đoạn thuốc lá trong lòng bàn tay, bóp nát thành từng mảnh.

“không sai, ai làm tôi có ý tứ với cô ấy chứ? Nhất kiếm chung tình gì đó thật đẹp…” lục Lê còn chưa nói xong, Bùi Lương Thành ngày càng thoo bạo, con ngươi sung huyết, đem điện thoại trong tay hung hăng ném lên bức tường.

Điện thoại bay ra ngoài, không biết có phải dùng sức quá mức hay không, mà đập ở trên tường rồi bật ngược lại, rớt trên bàn sách, làm rớt đèn trên bàn, ‘ầm’ một tiếng, bể tan tành.

Lòng bàn tay buông ra để khói bụi rơi xuống, tan dầy dưới đất, dừng ở tấm thảm, làm tấm thảm lông xù đầy khói ướng, chậm rãi thấm xuống, rốt cuộc cũng không nhìn thấy được.

anh hẳn là nên đánh chết hắn, anh nghĩ.

– ————————-

Sáng sớm, Kỷ Niệm Sơ liền từ biệt mọi người trở về Bắc Kinh, vừa mới về đến nhà nằm xuống, Kỷ Niệm Sơ đã bị Vu Nhiễm gọi, cô rất nhanh bắt máy, bên kia truyền tới giọng uể oải, “Niệm Sơ, có coi Weibok không, hôm nay cậu lại được lên hot search.”

“Ừ?” Kỷ Niệm Sơ có chút khó hiểu, “Là hot search về ngày hôm qua tớ đi Thượng Hải để tuyên truyền phim sao?”

“Cũng coi như là vậy đi, bất quá người đó đúng là hào phóng thật, quét nhiều quà ở trên phát sóng cho cậu như vậy, cũng không chớp mắt một cái.” Vu Nhiễm nhắc tới bát quái, cuối cùng cũng tỉnh táo, giọng điệu nghe bình tĩnh một chút.

“Cái gì mà quét quà?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, càng nghi hoặc, chuyện xảy ra khi nào?

“Cậu không biết sao, ngày hôm qua lúc cậu tuyên truyền phim, cũng là lúc phát sóng trực tiếp ở hiện trường á.”

“Chuyện này thì tớ biết, nhưng quét quà là chuyện gì vậy?”

“Ai nha, chính là có đại gia nào đó ở trong phát sóng trực tiếp quét cho cậu món qùa mấy chục vạn, hù chết những ngừoi xem.” Vu Nhiễm vừa nói vừa cười, nhưng giọng nói từ đầu bên kia truyền tới, ý cười lại giả trân, có chút buồn bã mất mát.

“Để tớ xem.”

cô đưa điện thoại ra, cũng không cúp máy, trực tiếp bấm mở Weibo, quả nhiên hot search chói lọi để tên cô.

#Kỷ Niệm Sơ phát sóng trực tiếp#

#Tuyên truyền phim ‘Sinh Tử không Gian’#

#Kiểm tra đại gia sau lưng Kỷ Niệm Sơ#

#Ngày mai xx video độc nhất vô nhị của minh tinh đại kiêu chiến truyền ra#

cô tuỳ tiện bấm mở hot search thứ nhất, thậm chí cũng không đọc bài đó, trực tiếp bấm vào bình luận.

Giải trí Tinh Quang V: Hôm qua buổi chiều ‘Sinh Tử không Gian’ toàn bộ đoàn làm phim ở Thượng Hải tuyên truyền phim, đương hồng lưu lượng Kỷ Niệm Sơ, bị fans điên cuồng quét quà với trị giá tới 30 vạn. jpg #Kỷ Niệm Sơ phát sóng trực tiếp#

[Hôm nay cũng không đi làm: Mẹ kiếp!] 20.4 vạn likes

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN