Dám Chạy Xem!
Chương 46
Tác giả Sơ Dữ
Editor: VịtK
để tự rước lấy nhục hả?
quyết tâm rồi, chỉ đơn giản xoá luôn lịch sử trò chuyện với Cảnh Phí, bao gồm bức ảnh kia, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, chui người vào mền, ép buộc mình suy nghĩ về .
*
Kỷ Niệm Sơ buồn chán ở nhà tuần rồi cũng ra khỏi cửa, cỏ cũng sắp mọc lên cao rồi, đúng lúc bắt đầu quay tiếp game show, Thử Thách Ngôi Sao.
Lần trước quay xong 3 tập, quả nhiên số lượng người hưởng ứng cũng tồi, độ hot của và Kiều Lang được xào rất cao, sau đó lại bị chụp cảnh hôn môi với Bùi Lương Thành ở bãi đâu xe, độ hot càng thêm cao.
cơ bản mỗi ngày đều có tên hot search.
Bất quá trong khoảng thời gian này trốn tránh ở nhà ra cửa, nên mấy người truyền thông đó cũng chụp được thông tin tốt gì.
Bên phía Quý Chân mới vừa nhận giúp kịch bản mới ở Thượng Hải, cho nên chưa kịp bay về Kinh Thị, trực tiếp ở bên kia chờ , bảo để Lý Linh Thanh tới đón .
Hai người ngồi máy bay, suốt đoạn đường máy bay Kỷ Niệm Sơ vẫn luôn trò chuyện với Vu Nhiễm.kỷ niệm sơ đường vẫn luôn cùng Vu Nhiễm trò chuyện thiên.
【 ngủ ngon: Cậu diễn tới chừng nào đóng máy? 】
【 nhiễm: biết, nhưng mà chắc cũng nhanh thôi. 】
【 nhiễm: Sao vậy, nhớ tớ hả? / *móc mũi* 】
【 ngủ ngon: Định sau này ở đâu ụ? 】
【 nhiễm: Cậu còn lo lắng cho tớ hả? Tớ có nhiều phòng như vậy, cũng thiếu cái kia, dù sao tớ cũng về lại đó đâu. 】
Kỷ Niệm Sơ nhìn tin nhắn Vu Nhiễm màn hình, lập tức biết nên gì mới tốt, hơn nửa ngày, ngẫm nghĩ.
【 ngủ ngon: Lần này hai người là nghiêm túc sao, chia tay? 】
Lần này lâu cũng nhận lại được tin nhắn gì, Kỷ Niệm Sơ thở dài hơi, cũng nhàm chán, lướtvòng bạn bè ưu tiên.
[ Sếp lớn: lâu gặp các trưởng bối, hôm nay rốt cuộc cũng gặp lại. *cụng ly* ] [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Ở dưới kèm theo vài hình ảnh, bấm vào hình, là Cảnh Phí và hai người lớn tuổi khoác vai nhau, hướng về phía màn ảnh mà cười.
Kỷ Niệm Sơ rất là cảm khái, ngày đó nếu phải thấy băng vệ sinh, khả năng này cả đời cũng nghĩ Cảnh Phí là hàng giá …
Tuy rằng vì sao lại muốn cải trang thành đàn ông, nhưng nhìn vậy thấy cải trang cũng được lâu rồi, chắc là do chuyện trong nhà nên thoát vai ra được, nghe trong nhà sếp lớn là con trai độc nhất.
À, bây giờ con duy nhất mới đúng.
Nhiều năm như vậy cũng biết sao có thể xoay sở được, chắc là cũng mệt lắm.
Cũng biết mấy năm nay quen nhiều nữ minh tinh như vậy, nhờ vậy mới làm chuyện này thành thạo được, quen nhiều nữ minh tinh vậy mà cũng chưa từng ngủ chung lần nào, chẳng lẽ mấy người đó nghi ngờ sao, vẫn còn muốn quen trong vòng giải trí này sao?
quan hệ tình dục, chuyện sinh hoạt còn có thể duy trì tới tận bây giờ, bái phục.
Trong lòng Kỷ Niệm Sơ suy đoán, điện thoại lại nhận được tin nhắn.
【 nhiễm: Ừ. 】
Kỷ Niệm Sơ thở dài hơi, bấm vào vòng bạn bè của Vu Nhiễm, nội dung bên trong bị xoá sạch, chỉ còn lại Hoành Giang.
Rốt cuộc cậu ấy cũng hoàn toàn tỉnh ngộ rồi sao, chứng minh rằng cậu ấy thay đổi được Hoắc Chính Phàm?
buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cả, Lý Linh Thanh bên cạnh lại là liếc mắt nhìn thấy dấu răng cổ .
Tuy rằng qua khoảng thời gian, hơn nữa còn cố tình dùng áo để che ại, nhưng vẫn ràng như cũ.
nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng cẩn thận hỏi , “Chị Niệm Sơ, chuyện ảnh chụp kia là …”
Lời này của rất do dự, giống như suy nghĩ có nên noi ra hay , Kỷ Niệm Sơ cũng nhìn , chỉ nhàn nhạt , “Muốn hỏi gì hỏi .”
“Người ảnh chụp ngày đó là học trưởng Bùi ạ?” cắn cắn môi, cuối cùng vẫn đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.
Kỷ Niệm Sơ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn , cười trả lời, “Đúng vậy.”
Trả lời rất kiên quyết, cảm thấy nếu ở bên nhau, vậy cũng có gì để giấu giếm.
“Vậy sao chị Niệm Sơ quen được học trưởng Bùi vậy ạ?” lại lần nữa tò mò hỏi.
Kỷ Niệm Sơ cũng để bụng sao hỏi vậy, chút để ý trả lời, “Gần đây, chị quen biết ảnh cũng bao lâu, sao vậy?”
Quen biết gần đây…
Quả nhiên nhớ .
Lý Linh Thanh cúi đầu, có chút tỉnh ngộ, nhớ lại mấy năm trước, hai người nàng lại hồi tưởng khởi mấy năm trước, tình của hai người làm náo động toàn trường, ai mà biết.
Cho dù bọn họ rời trường cùng lúc, Kỷ Niệm Sơ học xong lớp 10 theo Bùi Lương Thành tốt nghiệp cấp ba.
Nhưng lại có đoạn thời gian rất dài trong trường, vẫn truyền tai nhau tin đồn và truyền thuyết về hai người.
hơn bọn họ vài tuổi, khi nhập học hai người còn ở trường nữa, nhưng vẫn như cũ vẫn nghe được ít chuyện về bọn họ.
Học xong cấp ba, giống như có tin tức gì của hai người nữa, giống như bốc hơi trong biển người mênh mông.
Vừa tốt nghiệp đại học xong, liền nộp hồ sơ xin việc làm khắp nơi, lại nghĩ rằng trời xui đất khiến được Hoàn Vũ lựa chọn làm trợ lý của Kỷ Niệm Sơ.
khắc kia nhìn thấy ấy, cơ hồ lập tức liền nhận ra, cho dù chưa gặp trực tiếp mà chỉ được thấy qua bảng thông báo và mấy bức ảnh.
Nhân vật xuất sắc như vậy, dễ dàng quên.
Nhưng bây giờ ấy lại độc thân, hơn nữa hình như cũng nhớ chuyện gì xảy ra.
còn nhớ hôm đo tuyên truyền bộ phim, và Quý Chân ra sân bay đón , đụng phải và Bùi Lương Thành, ràng hành động giữa hai người cho người khác cảm giác gì chỉ là người quen với nhau bình thường thôi, thấy sao cũng phải là cảm giác quen nhiều năm.
Lúc ấy liền hoài nghi, hôm nay hỏi như vậy, càng làm cho thêm xác định mất trí nhớ. (omgg)
vì sao Kỷ Niệm Sơ lại quên chuyện năm đó, còn chuyện liên quan tới Bùi Lương Thành cũngquên luôn, ngược lại ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió, mấy người bạn học năm đo lẽ ai từng nhắc qua chuyện của bọn họ với ấy sao?
Hay là mấy bạn học năm đó bị Bùi thị cảnh cáo, cho phép tiết lộ ra? Hay là thời gian qua lâu rồi, nên quên rồi?
Nhưng rốt cuộc tại sao ấy lại quên những chuyện năm đó, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?
Càng làm cho cảm thấy kinh ngạc hơn là, bây giờ vòng vòng, rốt cuộc cũng quay lại điểm bắt đầu, bọn họ lại ở bên nhau. (Tự nhiên tới khúc này làm nhớ tới bài ‘Nếu Ta Còn ’ của Lê Thiện Hiếu, trong đó có câu là ‘Em à, khi nhau về bên nhau.’)
“Rốt cuộc vẫn là ở bên nhau…” Lý Linh Thanh chìm vào trong hồi ức tự kiềm chế được, thào trongmiệng.
Trong lòng Kỷ Niệm Sơ sơ nghĩ về chuyện của Vu Nhiễm, nghe kỹ gì, “Vừa rồi em mới gì, chị nghe .”
Lý Linh Thanh bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, cúi đầu, giọng : “ có gì.”
Kỷ Niệm Sơ thấy bộ dạng này của , gì nữa, quay đầu nhìn lại.
Lý Linh Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, ở trong lòng suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc chắc mà hỏi, hỏi cách cẩn thận, “Chị Niệm Sơ, hồi cao trung* chị học trường nào vậy ạ?”
Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, “Trường trung học tư nhân Dục Đức, sao vậy?”
Thấy Lý Linh Thanh vẫn còn bộ dáng mờ mịt, xin lỗi mà cười cười, “Năm mười chín tuổi chị bị tai nạn giao thông, chuyện trước đo nhớ , rất nhiều chuyện quên. Sau đo chị du học Mỹ, cho tới tận bây giờ, trí nhớ còn kém, làm chuyện gì xong cũng rất mau quên.”
Lý Linh Thanh mừng rỡ hiểu ra, gật đầu. (Bà này có vấn đề)
ra là như vậy, tai nạn giao thông sao…
Chỉ là biết có là tai nạn giao thông hay là mấy người đó dùng chuyện này để giấu giếm chuyện năm đó.
biết lần này hai người lần nữa ở bên nhau, có bị truyền thông đưa ra ánh sáng, bị công khai hay ? Nếu chuyện năm đó bị vạch trần, nếu khôi phục lại ký ức, biến thành bộ dáng gì?
Rất nhanh tới Thượng Hải, hai người xuống máy bay liền có nhân viên công tác tới đón, tâm trạng của Kỷ Niệm Sơ cũng tệ lắm, dọc theo đường đều chuyện phiếm với nhân viên công tác.
“Chị Niệm Sơ, chị biết , biết tại sao Lương Trữ lại bị thế này, ràng việc xấu bị tuôn ra nhiều như vậy, còn ký hợp đồng làm khách mời nửa mùa sau với tổ tiết mục, là làm ngừoi ta cảm thấy phản cảm.” Chuyên viên trang điểm nhìn xung quanh, thấy chỉ có mình Kỷ Niệm Sơ và Lý Linh Thanh, và nhà tạo mẫu, lúc này mới giọng .
“Đúng vậy, tôi cũng thích ấy, lúc nào cũng trông như vậy, còn phải nhờ việc ‘ngủ’ mà phất lên được sao…” Nhà tạo mẫu tiếp lời.
“Bây giờ bị tuôn ra nhiều việc xấu như vậy, tổ tiết mục chắc là bị điên rồi ư?”
“Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nhút nhát của ta tôi lại thấy phiền, lớn lên nhìn cũng coi như là tạm được , nhưng ở trong dàn nữ minh tinh cũng tính là xuất chúng.”
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy từ điện thoại ngẩng mặt lên, có chút kinh ngạc, “ ta ký hợp đồng làm khách mời nửa mùa sau?”
“Đúng vậy.” Chuyên viên trang điểm gật đầu.
cạn lời đỡ trán, “Đó có phải đại biểu cho việc tôi phải gặp ấy trong khoảng thời gian sắp tới ?”
Chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu hai người liếc nhìn nhau, khẽ cười , “Thấy chưa tôi rồi, quả nhiên chị Niệm Sơ cũng giống như chúng ta cũng thích ấy.”
“Ai, tôi có đừng bừa, là hai người có.” Kỷ Niệm Sơ lập tức phủ nhận, nghiêm mặt .
“Ha ha ha ha ——” Mấy người ở đây đều bị chọc cười, Kỷ Niệm Sơ lại có chút này phiền lòng, ở trong lòng cân nhắc, còn 3 tập nữa, được 1 tuần rồi, tâ định từ bỏ sao?
phải sợ gì, mà chỉ là muốn thấy ấy, ngẩng đầu thấy cúi đầu lạ thấy, còn phải diễn kịch trước mặt ta nữa, quá ảnh hưởng tới tâm tình mình rồi.
*
Vào khách sạn mà tổ tiết mục an bài, sắc trời hôm nay còn sớm nữa, ngày mai bắt đầu quay.
Quý Chân gửi tin nhắn cho qua WeChat, rằng mình sớm tới nơi rồi, đợi lâu, ở phòng 3302, bảo chuyến, có số việc tìm .
Kỷ Niệm Sơ nhắn lại từ ‘ừ’, bảo Lý Linh Thanh về nghỉ ngơi trước , còn mình tới lầu khách sạn mua bao thuốc lá, mới vừa tiến vào thang máy ấn tầng 33, có người tiến vào.
giương mắt nhìn, Lương Trữ.
Mẹ kiếp, đúng là muốn thấy ai, người đó liền xuất trước mặt mình, Kỷ Niệm Sơ cũng mặc kệ luôn, trực tiếp coi như thấy.
Nhưng người này cố tình buông tha . tình nhân gia tính toán buông tha nàng.
“Tiền bối Kỷ, trùng hợp ghê.” mặt Lương Trữ mang theo nụ cười chào hỏi , nhìn ra có gì bất thường.
Kỷ NIệm Sơ lạnh nhạt gật đầu, “Ừ.”
phát Lương Trữ ấn thang máy, lễ phép dò hỏi, “Ở tầng mấy, cần tôi ấn tầng giúp ?”
“Tôi cùng tầng với .” Lương Trữ cười trả lời.
Kỷ Niệm Sơ noi gì nữa, thang máy có hai người bọn , khí có chút chút quỷ dị, bất quá rấtnhanh, tới tầng 33 rồi.
dẫn đầu ra ngoài, cũng định chuyện gì với người kia cả, mà người kia ở phía sau rất nhanh cũng theo.
vừa mới hai bước, còn chưa được bao lâu, Lương Trữ ở đằng sau nhàn nhạt mở miệng, “Tiền bối Kỷ, tôi cảm thấy chúng ta cần phải chuyện.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy chúng ta có gì để .” Kỷ Niệm Sơ cũng quay đầu mà trả lời lại.
Lương Trữ bị thái độ ngó lơ của tức giận tới mức nên lời, dậm chân,
“Tôi biết là người tuôn ra việc xấu của tôi, tôi cũng biết có nhược điểm của tôi, nhưng phải cũng hack máy tính với điện thoại của tôi rồi sao, dù sao tôi cũng là bất đắc dĩ…”
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy rốt cuộc cũng quay đầu lại, hai người đứng ở hành lang khách sạn bốn mắt nhìn nhau, cười như cười nhìn , “Chuyện xảy ra tới mức này rồi, này nọ còn có ý nghĩa gì nữa ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!