Đám Cưới Hào Môn
Chương 21
“Bọn họ nói tóc dài sẽ đẹp hơn.” Hạ Diệu Diệu nhai thức ăn, không ngẩng đầu lên, mắt rũ xuống mang tâm trạng chỉ có mình mới hiểu: “… Để tóc dài cho anh xem mà…” Khóe môi Hà An dần dần nở nụ cười, tâm trạng buồn bực kìm nén mấy ngày nay đã tiêu tan, thần thái thoải mái vui vẻ: “Kẹp tóc đâu? Sao không cài.” “Tặng Tiểu Ngư rồi.” Ăn hai miếng, lại lặng lẽ ngẩng đầu lên: “Em ấy cướp đấy! Cũng tại anh, rất có mắt chọn quà tặng.” Hà An đột nhiên được khen ngợi ở lĩnh vực mình vốn không hề có năng khiếu, nụ cười càng vui vẻ hơn: “Đúng lúc có cơ hội để đổi cái mới, nhớ giúp anh cảm ơn em gái em.”
“An An.” Hạ Diệu Diệu nhảy ra ngồi phía sau Hà An, tay vòng qua eo anh, gió đêm thổi qua khóe môi của cô có cảm giác mát lạnh: “Ngày mai anh đừng đến đón em, bây giờ nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch lớn lắm, anh bị bệnh em sẽ rất đau lòng.”
Hạ Diệu Diệu lay lay anh: “Sao lại không nói nữa rồi?” “Anh không sao.” Hạ Diệu Diệu nghe xong liền giang hai tay ôm chặt eo Hà An, cười híp mắt cọ vào lưng anh: “An An, anh thật tốt.” Người nào đó đang trong trạng thái đắc ý vì không dễ bị chinh phục: “Muốn ăn khuya món gì?”
“Mì sợi!” Sau đó lại có chút nản lòng: “Ăn nhiều rồi có bị mập không!” “Em cho rằng mập lên sẽ xấu hơn bây giờ à.” “Hà An An! Anh muốn chết à!”
Hạ Diệu Diệu gần đây đi đường rất hào hứng, tràn đầy sinh lực, dồi dào sức sống, mặt mày rạng rỡ. Hội sinh viên và chào đón thế vận hội mùa xuân lần 138 của trường Đại học Thu Môn, mỗi hội viên đều được phát miễn phí một bộ đồ thể thao, chất lượng tuyệt vời, đường may tinh xảo, còn được cả ba bộ.
Hạ Diệu Diệu vô cùng thích thú, đại học danh tiếng quả là đại học danh tiếng, đến đồ thể thao vốn dĩ xấu xí cũng đẹp như vậy. Khổng Đồng Đồng không biết thời nay còn ai chịu mặc đồng phục ở trường đại học không, cô làm gì có dũng cảm mặc mỗi ngày, cô nhớ khi còn học năm nhất Hạ Diệu Diệu từng mặc đồng phục trường phổ thông một thời gian! Đó là đồng phục của trường. Không có bản lĩnh thì ai dám mặc!
Ở cái thời đại thể diện còn quan trọng hơn cả nội tâm, Hạ Diệu Diệu lại không hề lo lắng tiết lộ gia thế của mình. Đại học Thu Môn phát cho sinh viên một bộ quần áo chất lượng cực tốt, nhưng dù có tốt thế nào thì cũng là “đồng phục”: “Bạn học Diệu Diệu, mời bạn phát biểu cảm nhận về bộ quần áo bạn đang mặc trên người.” Hạ Diệu Diệu vén tóc, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế trong phòng ngủ: “Cảm ơn thành tích xuất sắc đã đưa tôi vào trường Đại học Thu Môn, cảm ơn ba mẹ tôi đã sinh ra tối, để tôi có cơ hội mặc nó, cảm ơn nhà tài trợ của thế vận hội mùa xuân, cảm ơn Sở Văn hóa đã khởi xướng hoạt động này. Học sinh chúng tôi sẽ khắc ghi trong lòng, tôi yêu nhà tài trợ vĩ đại, tối yêu trường Đại học Thu Mốn nồng nàn thắm thiết.” Khổng Đồng Đồng buồn nôn. Trương Tấn Xảo mặc váy hai dây cười tươi như hoa: “Cậu nghịch quá đi.”
“Cậu nên cảm ơn Hà An đã khiến cậu ấy tươi cười trở lại.” Hạ Diệu Diệu nhấc cổ Khổng Đồng Đồng kéo lên trên: “Đúng, phải cảm ơn Hà An vĩ đại!” “…Cậu nhéo chết tớ rồi, chị Tân Xảo cứu mạng.” Trương Tấn Xảo mở quạt gió: “Cậu đăng ký bao nhiêu hạng mục?” “Tám, ngoài bốn cái không nắm chắc, thì những hạng mục khác có lẽ không thành vấn đề.” Hạng nhất một chiếc chăn mát lạnh mùa hè, phần thưởng tham gia là một quyển sổ ghi chép, sắp phát tài rồi. “Sao lại nhiều hơn năm ngoái một cái?” “Phần thưởng tham gia thi bơi là hai hộp nhang muỗi.” Khổng Đồng Đồng phun một ngụm nước ra ngoài: “Cậu biết bơi à?!” Hạ Diệu Diệu có chút ngại ngùng: “Nhảy xuống đứng một chút thì được…” Ha ha… “Đồ bơi thì sao?”
Hạ Diệu Diệu đầy tự tin: “Trong quy tắc không có viết phải thống nhất mặc đồ đó.”
Khổng Đồng Đồng chắp tay lạy: “Bái phục, hy vọng hộp nhang muỗi tạo phúc cho cả phòng ký túc xá này xứng đáng với sự hy sinh của cậu, nhớ đó, đừng để Hà An đến xem.”
Hạ Diệu Diệu chậm rãi buộc tóc lên cao: “Tớ còn nói sẽ tặng anh ấy một hộp.” Đuôi tóc nhỏ xíu ngắn như đuôi chú thỏ con. Khổng Đồng Đồng buồn bã.
Hạ Diệu Diệu dùng dây buộc tóc Hà An tặng cố định tóc lại, dây buộc tóc rất bình thường, vòng tròn nhỏ màu đen, khác ở chỗ là bên trên có các viên đá nhỏ bảy màu vòng quanh thành hoa hướng dương, bông hoa không to, nhưng rất rực rỡ, cột trên mái tóc ngắn và ít cũng không quá lấn lướt mái tóc.
Chu Tử Ngọc mặc quần áo bóng rổ của trường đẩy cửa đi vào, người đầy mồ hôi, chọc vào bím tóc của Hạ Diệu Diệu một cái: “Dây buộc tóc đẹp đấy.” “Hà An tặng đấy.” Cô cũng cảm thấy đẹp.
Hà An cũng khá hài lòng, đá quý cất giữ trong kho năm năm, mỗi viên 10 cara, đính trên chất liệu tốt cột lên mái tóc ngắn của Hạ Diệu Diệu cũng miễn cưỡng phù hợp. Do Hà An đích thân vẽ hình, trang sức Thiên Thành đảm nhận gia công, đá bảy màu tự nhiên giá một trăm bốn mươi nghìn tệ.
Chu Tử Ngọc vóc dáng cao ráo, là chủ lực trong đội bóng rổ của trường, trong thế vận hội mùa xuân năm nay nếu được xếp hạng cao sẽ nhận được cả hai phần thưởng là tiền mặt và tặng phẩm: “Nóng chết được, hiện giờ mới chỉ đầu tháng Năm, ôi cái thời tiết hành hạ chết người này, mở quạt to hơn chút đi.”
“Đã mở to nhất rồi, mau đi tắm đi.” Hạ Diệu Diệu thu dọn đồ xong: “Không nói với các cậu nữa, sắp trễ rồi, bái bai.” “Đi đâu thế! Tớ vừa về cậu đã đi, không phải còn một tiếng nữa mới đến giờ học buổi tối à.” “Hey.” Không cần tiễn.
Khổng Đồng Đồng dựa đầu vào ghế: “Có hẹn với Hà An đi chạy bộ rồi. Cậu ta quyết tâm phải lấy chiếc chắn phần thưởng của cuộc thi chạy đường dài… Haha, cậu cũng hiểu mà.”
Chu Tử Ngọc gật đầu: “Đúng, cậu ta đang thiếu chiếc chăn đó.” Trương Tấn Xảo nói đâu trúng đó: “Kiểu hai người đâu có giống.”
rn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!