Đám Cưới Hào Môn
Chương 26: Không ai ngốc nghếch
“Nhanh lên! Đừng làm lỡ thời gian của mọi người! Muốn chết hay sao hả!” Cô gái bị đá vội õng ẹo quyến rũ bò dậy, mắt long lanh đa tình nhìn gã đàn ông, tội nghiệp nói: “Anh Lưu chỉ biết bắt nạt người khác thôi, muốn xem thì nói với người ta một tiếng, làm gì có chuyện người ta không vui vẻ cho anh xem đâu.”
“Nói ít thôi! Cởi đi!”
Cô gái vẫn mỉm cười, những chuyện như thế này bọn họ đã trải qua vô số lần. Cô ta yêu kiều đi đến góc phải căn phòng, đặt tay lên chiếc ống đồng trơn nhẵn: “Lát nữa không được ức hiếp người ta đâu đấy.”
Xấp giấy bạc tung bay, người đẹp và sắc đỏ cùng tung bay, đẹp đẽ, sa đọa. Âm nhạc vang lên, xiêm y đã cởi một nửa, bầu không khí xung quanh bỗng2trở nên nóng bỏng hơn vì cô gái đó, từng tràng hoan hô vang lên không dứt. Hạ Tiểu Ngư bỗng thấy sợ hãi, cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng trở nên khác thường, người đàn ông càng trở nên rạo rực. Cô ta từ từ đứng lên dọc theo tường đi về phía chị Mai, muốn nói với chị Mai rằng cô ta cảm thấy không thoải mái muốn ra ngoài hít thở.
Nhưng không đợi cô ta đi tới nơi thì một gã đàn ông mặt mày gian xảo ở bên cạnh bỗng nhiên không nói lời nào ôm chầm vai cô ta, đè mặt cô ta hôn mạnh một cái, cười ha hả rồi mới buông ra: “Trơn quá! Đã ghiền! Còn non xanh!” Nói xong bóp mạnh mông cô ta, định luồn tay vào ngực cô. Hạ Tiểu Ngư bản năng vùng vẫy. Cô8ta không muốn, ghê tởm quá, buông cô ta ra, cô ta không làm công việc này!
Gã đàn ông thấy vậy nắm lấy tóc cô ta vật ngửa ra đằng sau, tính làm hắn mất mặt đúng không: “Uốn éo cái gì! Muốn ông đây chơi cô em ở đây luôn chứ gì?”
Âm nhạc ầm ĩ, ánh đèn mê ly, gương mặt người đàn ông dưới ánh đèn càng trở nên dữ tợn hơn. Hạ Tiểu Ngư sợ hãi đến mức nước mắt đã dọc theo gò má trượt xuống dưới, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô ta nhớ anh, anh ơi! “Buông tôi ra.”
Gã đàn ông xoa dòng nước mắt của cô ta, càng cười điên cuồng hơn: “Đẹp đấy, khóc mà cũng đẹp như vậy!” Vốn chỉ có một phần trêu đùa giờ tăng hứng lên tám phần, nói rồi đè cô lên tường hôn nồng nhiệt.
Hạ6Tiểu Ngư giãy dụa kịch liệt. Căn phòng càng lúc càng trở nên ồn ào, đám người nhiệt tình điên cuồng như bị thứ gì đó thiêu đốt, càng lúc càng không còn kiêng nể gì với người ngồi cạnh mình. Hạ Tiểu Ngư bị đè không nhìn rõ được gì, nếu như nhìn thấy có lẽ cô ta sẽ càng sợ hãi hơn.
Hạ Tiểu Ngư tuyệt vọng khóc lóc, không ngừng giãy giụa, nhưng sức lực của cô ta chỉ là gãi ngứa đối với gã đàn ông thô lỗ kia, cô ta nhớ anh, nhớ ba mẹ, nhớ chị… Tại sao không có ai đến cứu cô ta, cho dù thực sự có người muốn làm gì cô ta thì dựa vào nhan sắc của cô cũng phải là người tốt nhất chứ, tại sao lại là gã đàn ông ghê tởm này! “Buông tôi ra, tôi vẫn3còn là học sinh, tôi còn nhỏ…” “Không còn nhỏ nữa rồi, một bàn tay vừa đủ..” Tiếng cười ghê rợn khiến Hạ Tiểu Ngư thấy buồn nôn! Gã đàn ông tát khuôn mặt nhăn muốn nôn của cô: “Cái thứ mặt dày! Giả bộ cái gì! Mày nôn đi mày nôn đi cho ông xem nào! Ông đây cho mày biết lễ độ!” Nói xong dữ tợn xé quần áo trên người cô ta và cả quần áo của mình.
Chị Mai ung dung đi đến đỡ Hạ Tiểu Ngư dậy, cười với gã đàn ông tỏ vẻ xin lỗi: “Anh xem, giận quá mức rồi, cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi vừa mới dẫn tới đây. Anh trai nếu nể mặt A Mai tôi thì tha cho cô bé này có được không.”
Hạ Tiểu Ngư vội vàng bám chặt lấy chị Mai, sợ hãi đến mức toàn5thân run rẩy. Cô ta không để ý đến chị Mai liếc nhìn người đàn ông ngồi trên vị trí chính kia một cái, ra hiệu thả người.
Người đàn ông cũng là người hiểu biết, nói với ý như đang cưỡng ép: “Bảo tôi thả người cũng được thôi, nhưng mà đêm nay chị Mai…”
“Chuyện đó dễ thôi.” Người được gọi chị Mai nâng Hạ Tiểu ngư run rẩy đi hướng vị trí chính, vừa đi vừa dịu dàng quan tâm trách: “Em đi lung tung làm gì, đã kêu em ở yên tại chỗ đừng nhúc nhích chờ chị về mà.” Hạ Tiểu Ngư còn chưa hoàn hồn lại từ sau cơn hoảng sợ, vội vàng nắm chặt lấy vạt áo đã bị xé ra của mình, nức nở ngồi bên cạnh chị Mai. Gã đàn ông mặt sẹo cầm đầu ngồi trên sô pha liếc nhìn họ không nói gì. Chị Mai cười dường như có ý tứ sâu xa khác, giống như đang hỏi đối phương loại hàng như vậy có thấy hài lòng không, học sinh, sạch sẽ, còn chưa lên sàn. Người đàn ông im lặng, coi như là hài lòng với sự sắp xếp tối nay của chị Mai.
Cuối cùng chị Mai cũng yên tâm, không uổng công cô ta sắp xếp cho hắn, hài lòng là được, giá cả thích hợp mới là quan trọng nhất. Còn về cô bé này, chỉ sợ vừa rồi đã bị dọa mất hồn luôn rồi, chị ta chỉ cần ban ơn chút ít thì không lo cô ta không nghe lời. Hạ Tiểu Ngư sợ hãi dựa sát vào người chị Mai: “Chị… em muốn đi vệ sinh…” Cô ta phải rời khỏi nơi đây, cô ta nhất định phải rời khỏi đây, chắc chắn anh trai vẫn đang đợi cô ta ở bên ngoài, nói không chừng, nói không chừng anh cô đã báo tin cho chị Cả rồi. Bây giờ chắc chắn chị Cả đang đi tìm. Cô ta không muốn ở đây nữa, không muốn! Tuy gọi là chị Mai nhưng thật ra chỉ là một cô gái rất có khí chất mới hơn hai mươi tuổi, nếu so sánh với Hạ Diệu Diệu thì cũng không có vẻ quá dung tục, ngược lại càng trưởng thành quyến rũ hơn các cô gái mới lớn, nếu không đã chẳng thể làm Hạ Tiểu Ngư buông lỏng cảnh giác.
Chị Mai thân thiết đứng lên đỡ cô ta: “Bên trong phòng nghỉ có nhà vệ sinh, chị dẫn em đi, tiện lắm.” Hạ Tiểu Ngư hoảng sợ lắc đầu: “Không, chị, em muốn ra nhà vệ sinh bên ngoài, em muốn ra ngoài…” Chị Mai vỗ về ôm lấy cô ta: “Đừng làm loạn nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa, ngoài cửa giờ đang đông người, không tiện ra ngoài, em nghe lời đi.”
Hạ Tiểu Ngư nhìn ra phía cửa, sợ hãi tuyệt vọng, cô ta phải làm thế nào đây…
Cô ta phải làm thế nào đây… Anh trai có đến tìm cô ta nữa không…
Cô ta xong đời rồi, chắc chắn là cô ta xong đời rồi! Nếu như bây giờ còn không nhìn ra thì cô ta ngu ngốc thật rồi! Cô ta bị lừa! Đám người này liên kết lại với nhau để lừa cô ta! Cô không có dũng khí để vạch mặt những kẻ đó!
“Có chuyện gì không?” Người đàn ông đè thấp giọng nói với vẻ không vui.
“Không sao, không sao, em gái còn chưa quen nên thấy không được thoải mái cho lắm, để tôi đưa em nó vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút.”
Tên mặt sẹo liếc nhìn chị Mai. Chị Mai nháy mắt ra hiệu cho hắn yên tâm đi, người được chị Mai giới thiệu đã bao giờ xảy ra chuyện gì đâu.
Hạ Diệu Diệu không làm bừa, cũng không xúc động như vẻ ngoài nôn nóng, sau khi gặp trưởng ca lại càng khiêm tốn hơn, cô nói với anh ta nhà cô có việc gấp, nên phải gọi em trai và cô đi tìm em gái, cô cũng vừa bị gọi từ trường học về, thực sự có chuyện gấp, xin trưởng ca thông báo xuống dưới, để có được gặp em gái chỉ một lần thôi cũng được.
“Chỗ chúng tôi có quy định riêng, cô ấy đã không có mặt ở tầng một thì có lẽ là đã chạy lên tầng hai chơi rồi. Trên tầng hai không cho phép ra vào tùy tiện, tôi cũng không thể phá lệ cho ai được, cô phải đợi em cô xuống vậy.” Trưởng ca ăn nói cẩn thận.
Câu nói này có bị ghi âm lại cũng không có vấn đề gì. “Anh đi thông báo giúp tôi được không, tôi chỉ cần gặp em tôi một lần thôi, không ảnh hưởng đến việc chơi” của nó có được không?” Hạ Diệu Diệu cố gắng nói lấy lòng trưởng ca. Nhưng trưởng ca vẫn rất kiên quyết: “Đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định được, nếu không hay là cô gọi điện thoại cho em cô đi?”
Nếu như gọi được điện thoại thì cô đã không ở đây phí lời với anh ta, huống hồ Hạ Tiểu Ngư không có điện thoại.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Tiểu Ngư thấy hối hận vì không mua cho mỗi người trong nhà một chiếc điện thoại.
Càng nghĩ Hạ Diệu Diệu càng thấy sốt ruột, tầng hai, tầng hai là nơi thế nào, không thể tùy tiện đi lên đó chắc chắn là không sạch sẽ như tầng một, Hạ Diệu Diệu tươi cười nhắc nhở. “Em gái tôi còn chưa đủ mười tám tuổi đấy?” Trưởng ca vẫn rất tự nhiên đáp lại: “Chỉ cần đủ mười bốn tuổi là được rồi.” Vô vàn ý tứ sâu xa chưa cần nói ra cũng đã biết, chỗ họ không thuế cô ta, chính bản thân cô ta tự đến đây chơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!