Đám Cưới Hào Môn
Chương 556: Thay đổi
Trong ba năm cậu đi làm cộng thêm thời gian thự2c tập nữa, tất cả số tiền lương cộng lại cũng không bằ5ng giá trị chiếc xe mà cậu đang lái
Nhưng số t4iền tiết kiệm đó của cậu hoàn toàn là do công sức của 0cậu kiếm được, còn chiếc xe đó là chị gái cứ nhất quyết mua cho cậu, nếu không cậu cũng sẽ không mua
Vì Vậy Hạ Vũ nói rất hùng hồn: “Tóm lại số tiền đó là do tớ tích góp từng đồng một, đều là công sức của tớ.” Thúc Tùng Cảnh chìa tay ra
“Làm gì?” “Đưa lương của cậu cho tớ, mười vạn, ít nhưng cũng là tiền, tớ sẽ dùng trước.” “Cậu thấy thú vị lắm hả, cậu thật sự thiếu mười vạn đó sao, không sợ bị giắt kẽ răng à?” “Giắt hay không thì liên quan gì đến cậu, tớ khống chế đầu, cậu mau đưa đây, với lại tớ đang giúp cậu tận hiểu đấy, mau đưa đây.” Hạ Vũ đột nhiên nói: “Thời tiết hôm nay đẹp quá!” Thúc Tùng Cảnh nghiêm túc: “Mau lên!” “Cây cối um tùm thật.” “Khẩn trương!” Hạ Vũ thấy anh ta càng ngày càng hẹp hòi rồi, chỉ còn lại bản chất bóc lột của tư bản
Cậu lục túi quần, không có, lại đến túi áo, mất kiên nhẫn đập thể vào lòng bàn tay anh ta: “Cầm lấy đi, cầm lấy, nhìn dáng vẻ chưa thấy tiền bao giờ của cậu kìa.” Đúng là anh ta chưa thấy ít tiền như thể bao giờ, còn tấm thẻ ngân hàng với màu phổ biến này nữa chứ
Hạ Vũ nhìn anh ta thật sự cầm thẻ cất vào trong túi áo, lập tức thấy không ổn
Nếu nói Hạ Vũ và Hạ Diệu Diệu có gì giống nhau, thì chính là cả hai chị em đều keo kiệt như nhau, sự keo kiệt do trải qua những ngày tháng kham khổ mà chỉ người Hạ gia mới có
Họ cảm thấy tiến chính là mạng sống, tiến là nước là không khí, là ánh sáng, là lương tâm, tiến chính là..
“Cậu cầm thật đấy à!” Tiền tiết kiệm của cậu, mười vạn đấy! Thúc Tùng cảnh nhìn cậu bằng ánh mắt vô tội: “Không phải là cậu muốn đưa cho tớ à?” “Tớ đưa là cậu cầm đấy hả?” “Nếu tớ không cầm chẳng phải cậu sẽ khóc sao?” Cậu cầm rồi thì tớ mới khóc ấy: “Trả tớ!”
Thúc Tùng Cảnh che túi lại: “Không trả!” “Trả đây!“.
“Không trả!”
Hạ Vũ giành lại vài lần nhưng không giành được, thấy có vẻ Thúc Tùng Cảnh thật sự không muốn trả lại, cậu lười không muốn giành giật trên đường nên tự nhủ, thôi bỏ đi, cho thì cho vậy: “Cậu cất cẩn thận cho tôi, đừng có để lung tung, đừng có để quên trong túi áo rồi bỏ luôn vào máy giặt, cậu nhớ đấy, tôi sẽ nhắn tin để nhắc nhở cậu mỗi giờ
“…” Thúc Tùng Cảnh đau đớn khi phát hiện, trong lòng Hạ Vũ, anh ta còn không quan trọng bằng mười vạn, thậm chí IQ của anh ta cũng vì mười vạn này mà bị hoài nghi
Hạ Vũ không dám nghĩ đến tiền của mình nữa, nghĩ nhiều sẽ đau lòng: “Cậu nói đi, tớ nên cầu hôn thể nào, quá lãng mạn hình như không tốt lắm thì phải, tớ thấy cô ấy sẽ không thích kiểu cách như trên phim truyền hình, cậu thấy
sao?”
“Đúng, lớn tuổi rồi thì sẽ không thích như thế.” “Lớn tuổi thì sao nào, cậu muốn tìm cũng chẳng có
Tớ dùng hoa xếp một hình trái tim trong nhà, cậu thấy có ổn không? Như vậy vừa lãng mạn lại không quá mất mặt.” Thúc Tùng Cảnh bật cười: “Cảm động xong rồi sau đó có thể lên giường luôn…” “Thúc Tùng Cảnh!” “Cậu nghĩ mấy thứ vớ vẩn này thì có tác dụng gì, toàn bộ tiền đều đang ở chỗ tớ cả rồi, cậu có tiền để mua hoa không?” Hạ Vũ nhìn anh ta như nhìn thằng ngốc: “Sao tớ có thể vì cậu mà táng gia bại sản được, tớ có có mấy ngàn sinh hoạt phí nữa, hơn nữa cũng sắp đến lúc phát lương rồi, vẫn có thể mua hoa được.” Thúc Tùng Cảnh lập tức xòe tay ra: “Đưa đây.”
“Cái gì?”
“Thẻ lương.” Hạ Vũ lập tức bỏ cánh tay đang khoác vai ra, cân nhắc đến khả năng tuyệt giao với người bạn này: “Công ty của cậu..
không phải là..
phá…” Hai từ cuối cùng đối với một người cổ hủ như Hạ Vũ thì vô cùng không may mắn, cậu không dám nói ra khỏi miệng
“Có đưa hay không?” Thúc Tùng Cảnh thấy cậu ta tránh mình như tránh ôn dịch thì tức lắm, thích tránh thì tránh xa đi
Hạ Vũ lập tức nói: “Tớ không mang theo người.” “Được rồi, vậy thì đưa tớ sau.” “Cậu không phải người như vậy chứ, mắt cậu chỉ có tiền thôi hả?” “Tớ thay cậu giữ tiền cưới vợ, cậu để trong ngân hàng cho người ta tiêu à, mười vạn cậu không sợ Phó Khánh Nhi cười sặc sao, số tiền trong tay Phó Khánh Nhi ít nhất cũng phải thêm một số không vào đằng sau khoản tiết kiệm của cậu, thế mà cậu còn không biết xấu hổ mà đưa ra
Sau này kết hôn rồi, tuổi của cậu nhỏ hơn người ta, lương cũng thấp hơn người ta, cậu còn cần địa vị trong gia đình, còn cần khí khái đàn ông nữa hay không? Tớ giữ giúp cậu, sau này sẽ chia phần trăm cho cậu, hôm khác đưa thẻ lương cho tớ, mỗi tháng tớ sẽ để lại hai ngàn cho cậu làm sinh hoạt phí
“Tớ còn phải yêu đương nữa.” “Vậy thêm một ngàn nữa.” Hạ Vũ rất không muốn, người ta đầu tư kiếm tiền là chuyện của người ta, cậu cũng biết hiện giờ chỉ cần là người có tiền thì đều muốn đầu tư hoặc là mua cổ phiếu, để tiền đẻ ra tiền, họ cảm thấy tiền mà để trong ngân hàng thì không đáng giá nữa.
Nhưng cậu không giống vậy, cậu thích để tiền trong ngân hàng, cứ để đó, kể cả không đáng giá nhưng nó chân thực nằm đó, cậu có thể nhìn thấy được, cậu không tham tiền có thể sinh tiền
Nhưng thấy Thúc Tùng Cảnh không có vẻ gì là đùa, quan trọng nhất là, Thúc Tung Cảnh là vì tốt cho cậu, cậu không thể để anh ta thất vọng được
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tình bạn đã thắng được đồng tiền, cậu hạ quyết tâm: Anh ta muốn cầm thì để anh ta cầm vậy, cùng lắm là tháng sau cậu sẽ bắt đầu tiếp nhận cái gọi là quỹ gia đình
Hạ Vũ thật sự rất cần đến số tiền mà cậu tiết kiệm được, nó sẽ mang lại cho cậu cảm giác an toàn
Nhưng lúc cần thiết, cậu đành chấp nhận lòng thương của anh rể và chị gái vậy
Thúc Tùng Cảnh quá rõ tính của cậu, nhưng nhất quyết không trả lại, tôi cho cậu mua hoa này, cậu đi mà mua cỏ đuôi chó ấy!
Hạ Diệu Diệu hiếm khi ở nhà, cô đuổi theo em trai hỏi về tiến triển chuyện tình cảm của cậu
Hạ Vũ thấy vẫn là chị gái tốt nhất, không giống như Thúc Tùng Cảnh, căn bản là không thể nói chuyện được
Hạ Vũ đỏ mặt ngại ngùng nói: “Rất tốt.” Hạ Diệu Diệu cười: “Đã đến với nhau rồi à.” Hạ Vũ gật đầu, cười: “Cô ấy rất tốt.” “Em phải đối tốt với người ta đấy.” Đàn ông nhỏ tuổi hơn thường không đáng tin, nhưng có một điểm, cũng giống như sự bao dung của người đàn ông lớn tuổi hơn đối với người con gái nhỏ tuổi hơn
Phụ nữ lớn tuổi hơn đối với bạn trai nhỏ tuổi sẽ càng nhìn càng thích
Chỉ là vế trước có ít người bàn tán và người ta cho là chuyện đương nhiên hơn, còn về sau người ta luôn lo rằng phụ nữ sẽ luôn phải lo lắng sợ đắc tội với bạn trai hơn
Lấy đâu ra nhiều nỗi sợ như thế, chỉ là cảm thấy họ nhỏ tuổi hơn nên muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho họ, muốn thương yêu họ nhiều hơn thôi mà, đâu có khó nghe như lời người ngoài vẫn nói: “Em đừng có mà không biết tốt xấu, Phó Khánh Nhi là một cô gái tốt, em cố gắng lên
Sau này đừng để người ta nuôi em như nuôi con trai.” “Chị à, em tốt vậy mà.” Dù sao Ha Vũ cũng là một người đàn ông tốt, chấp nhận câu nói này của chị mới là lạ, trong chuyện nhà, cậu sẽ không phản bác ý kiến của chị, nhưng trong tình yêu thì khác
Sau này kết hôn, cậu sẽ trở thành người đàn ông trong gia đình, là người đàn ông che chở cho Phó Khánh Nhi, sao có thể để Phó Khánh Nhi nuôi cậu được, như vậy cậu sẽ trở thành cái gì? Hạ Diệu Diệu và đập cho cậu một cái tát, vì lời này của cậu mà cười không khép miệng được: “Đúng đúng đúng, em là tốt nhất, cả thế giới đều thích em
À đúng rồi, Phó Khánh Nhi có muốn thay đổi công việc hiện tại không, cứ bay suốt như thế liệu có một không, chị nhớ trước đây em đã từng nói, nếu được thăng chức thì cô ấy có thể ngồi văn phòng, cô ấy có ý định gì không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!