Đám Cưới Hào Môn
Chương 574: Tình yêu với thủ môn (7)
Cho dù còn có lác đác mấy người2 chú ý nhưng cũng không có gì đáng kể.
Khâu Linh kinh ngạc nhìn Hạ Diệu Di4ệu rồi lại nhìn Khổng Đồng Đồng
N0ếu như vừa rồi người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình cụ thể, nhưng cô ấy nghe được Phương Thậm gọi mấy tiếng “Hà phu nhân” đầy kính trọng
Nam thần Phương thể hiện sự tôn trọng như vậy là không thể gạt người được
Cô ấy đứng gần nên có cảm nhận sâu sắc nhất
Vừa rồi khi nam thần Phương mở miệng nói chuyện thậm chí không mong có thể được trả lời
Phương Thậm là ai? Anh ta là nam thần trong khóa của các cô ấy, không đúng, là trong bốn năm anh ta học đại học trong trường cũng không có người nào vượt qua được, ngoại trừ nhân phẩm, thành tích, điều làm người ta sùng bái nhất chính là gia thế của anh ta
Khâu Linh nhìn dáng vẻ anh ta vừa rồi không hề có dấu hiệu bị phá sản, nhưng anh ta đối xử với lớp trưởng Hạ không có vẻ cao ngạo của ngày trước
Khâu Linh lại nhìn về phía Hạ Diệu Diệu
Hạ Diệu Diệu kéo cô ấy đi qua dãy để hoa quả bên cạnh: “Đồng Đồng thấy trai đẹp là không thể đi nổi đâu
Khấu Linh, nếu cậu có người nào thích hợp thì nhất định phải nhớ giới thiệu cho cậu ấy đấy
Về nuôi heo mình không dám coi trọng cậu ấy, chứ nuôi vịt con là được lắm!” Khóe miệng Khâu Linh giật giật, cũng biết vừa rồi mình đã nghĩ nhiều rồi
Chờ sau khi đi ra khỏi khu vực các món thịt một lúc lâu, cô ấy mới không nhịn được hỏi: “Chồng cậu là ai vậy?” Khổng Đồng Đồng ăn một quả quýt: “Ừ, rất ngọt, các cậu nếm thử đi
Trên này viết là quýt Đặc Cung đấy, nhanh ăn đi
Ái chà! Cậu hỏi chồng cậu ấy à! Đó là Hà Mộc An! Cậu có ấn tượng về Hà Mộc An không?” Khâu Linh sốt ruột vội vàng gật đầu
Cô ấy buồn bực khi mình vẫn có thể nhớ tới người theo lẽ thường hoàn toàn không cho người ta cảm giác tồn tại ấy
Đúng là gặp quỷ mà! Khổng Đồng Đồng lộ vẻ thần bí tới gần Khâu Linh
Hạ Diệu Diệu bất đắc dĩ: “Cậu đừng nói linh tinh, được rồi, tùy cậu muốn nói gì thì nói
Xấu hổ quá, tớ đi qua lấy bưởi ăn đây.” Cô nói xong thì vội vàng đi về phía trước vài bước
Khổng Đồng Đồng liếc nhìn cô và đắc ý nói: “Nói thế nào nhỉ? Hà Mộc An người ta là hoàng tử..
Không đúng, không khác gì con cóc với thiên nga
Người ta là Tổng giám đốc tập đoàn Hòa Mộc
Không ngờ mình lại cùng trường với Tổng giám đốc tập đoàn Hòa Mộc! Chính ba ngọn núi cao ở trung tâm thành phố mình đấy!” Đỉnh của ba tòa nhà sắp chọc tới trời, ở giữa có công viên lớn ngoài trời! Đồng tử của Khâu Linh co lại rồi chậm rãi giãn ra, phóng to, nhìn Khổng Đồng Đồng đầy thán phục, miệng có thể bỏ lọt cả một quả quýt rồi
Khổng Đồng Đồng vỗ vào vai cô ấy với vẻ đồng cảm: “Không ngờ được bạn học cùng trường cũng có thể là người nổi danh như vậy!” Sớm biết vậy cô ấy đã tạo mối quan hệ tốt với anh, có thể thăng chức thêm vài bậc
Ví dụ như Vương Phong Long và Tiến Quân đấy! ôi không có duyên gì cả! Khâu Linh vẫn chưa hoàn hồn
Cô ấy đương nhiên từng nghe nói về Hòa Mộc! Bây giờ trong nhà bảo tàng và trong thư viện của trường Đại học Thu Môn vẫn còn giữ vài bộ ký sự về đại tướng Hòa Mộc, có phần là cảm xúc, là bài tiểu luận, là sách thường dùng cho học viện kinh tế!
Không ngờ..
không ngờ, người đứng đầu bọn họ lại là Hà Mộc An! Hà Mộc An kia còn là người học cùng lớp với cô ấy!
Khâu Linh quên cả ăn, đứng sau lưng Không Đồng Đồng không ngừng than thở
Thật sự quá kỳ diệu
Cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ một người như thế lại là một nhân vật lớn
Cô ấy tự nhiên cảm thấy không thể nào duy trì được sự bình tĩnh nữa rồi
Thảo nào anh không nói gì, thảo nào chưa bao giờ để ý tới bọn họ, hóa ra người ta thật sự coi thường bọn họ.
Cảm giác này..
đúng là..
đúng là quá quỷ dị rồi..
Khẩu Linh nhắm mắt đi theo Đồng Đồng, không nhịn được nói: “Hà Mộc An thật chung tình…” Cô ấy cảm giác cái tên này đã khác
Trước đây cảm thấy bình thường không có gì khác lạ, có thể tùy tiện gọi, bây giờ lại cảm thấy quá thần thánh
Bởi vì người này không chỉ đại biểu cho kẻ có nhiều tiền, cũng đâu phải ai muốn là có thể tới quỳ liếm được
Vấn đề là người ta làm cho kinh tế trong nước có vị trí trên thế giới, còn trở thành giám đốc thường trực trong bốn hệ thống thương nghiệp lớn, cùng khai thác một vài tin tức dự án cơ mật
Đó là cảm giác gì chứ? Ít nhất thì rất giật gân! Khổng Đồng Đồng quay đầu suýt nữa thì đập vào mũi cô ấy, muốn nói anh ta mà chung tình gì chứ? Tất cả đều ném cho một mình Diệu Diệu, cô ấy mới là người không dễ dàng gì
Anh ta chính là gã đàn ông cặn bã
Nhưng cảm thấy hình như không nhất thiết phải nói điều này nên cô nói ba phải: “Tạm được.” Buôn chuyện về Hà Mộc An thì còn không bằng ăn thêm một miếng mít
Khâu Linh đã tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện lãng mạn giữa Hạ Diệu Diệu và Hà Mộc An, tình yêu rung động đến tâm can, đúng thời cơ bắt được hoàng tử, tình yêu lãng mạn vườn trường
Khâu Linh đuổi theo sát Khổng Đồng Đồng: “Vừa rồi nhìn nam thần ở trước mặt lớp trưởng của tớ không dám thở mạnh lấy một tiếng, thật là ngầu.” “Cậu nói ai ngầu? Diệu Diệu hay là Phương Thậm!” “Đương nhiên là lớp trưởng rồi
Cậu không biết vừa rồi tớ còn nghĩ tại sao lớp trưởng Hạ có thể sinh đứa con thứ ba! Về sau phải làm thế nào…” Khổng Đồng Đồng nghe vậy thì không đợi Khâu Linh nói hết đã nói: “Sinh đứa thứ ba thì sao? Thích trẻ con thì sinh thôi, sinh con là bản tính trời sinh mà
Nếu như tớ kết hôn rồi, có sinh sẽ sinh mấy hàng đấy!” Để ý tới chuyện người khác sinh mấy đứa mới là kỳ lạ, quá rảnh rỗi
Khâu Linh hơi xấu hổ: “Không phải là tớ nghĩ nhiều sao!” Khâu Linh thì thào: “Tớ cho rằng cậu ấy chịu áp lực phải sinh con trai, suy nghĩ vẫn cổ hủ.” Khổng Đồng Đồng lại càng không đồng ý: “Muốn sinh con trai thì làm sao? Người ta muốn sinh gì thì sinh đó, đây là tự do
Tớ chính là ghét những người muốn sinh con trai còn tùy tiện sinh mấy cô con gái, thật làm cho người ta tức giận, vô trách nhiệm…” “Cậu đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng
Con trai hay con gái đâu phải muốn sinh ra là có thể sinh được chứ!” Đề tài đã đi xa rồi! Khổng Đồng Đồng nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc: “Cậu có phải là sinh viên thời nay không vậy? Nhân vật sống ở trong tin tức khoa học kỹ thuật mà lại hỏi vấn đề ấu trĩ như vậy à?” Khâu Linh khiếp sợ
Cô ấy không có kiến thức, chủ yếu là cô ấy chưa từng nghĩ qua về chuyện sinh gì
Ở trong thành phố lớn, dù cửa nhà có đối diện nhau cũng không quen biết
Con trai, con gái gì đó cũng không liên quan tới xã hội, cho nên từ trước đến nay cô ấy chưa từng nghĩ qua: “Tớ suýt nữa cho rằng lớp trưởng của mình bị bạo hành gia đình, nghĩ lại tớ cũng thấy hoảng!” “Cậu sợ cái gì? Nếu như bạo hành gia đình thì người bị đánh cũng là Hạ Diệu Diệu, cậu không bị được được.” “Không phải, tớ là sợ mình không biết gì, tự nhiên nghĩ về lớp trưởng của mình như vậy! Nếu để người khác biết được, lại nói ví dụ như bị Phương Thậm biết, anh ta còn không nghĩ tớ là kẻ đần độn, ngu ngốc sao? Tớ suýt nữa đã bị
mất mặt rồi!” Khổng Đồng Đồng đột nhiên nhớ tới nhóm người Hàn Thanh kia liền không nhịn cười được nữa
Khi cô ta gọi thức ăn không ngờ lại không nhìn thấy các cô, không biết có phải là xấu hổ trốn đi không nữa: “Cậu yên tâm, cậu tuyệt đối không phải là người đầu tiên
Ha ha, nói không chừng cũng không phải là người cuối cùng đâu.” “Sao cậu lại xấu xa như vậy chứ!” Khâu Linh nhéo cô ấy một cái, lại không nhịn được nhìn về phía lớp trưởng Hạ đứng cách đó vài bước nói: “Lớp trưởng Hạ của mình bây giờ cũng là phu nhân cao quý của gia đình giàu có đấy.” Khổng Đồng Đồng nghe vậy nhìn về phía Diệu Diệu cách đó không xa, bĩu môi ra hiệu Khâu Linh nhìn áo trên người cô: “Cậu nhìn cô ấy có điểm nào giống bà chủ lớn chứ?” Khâu Linh cẩn thận nhìn
Phải nói rằng thật sự không có chỗ nào giống cả
Nhưng bởi vì biết nên cô ấy cảm thấy mỗi động tác của cô đều lưu loát, từng hành động cử chỉ đều rất khác biệt: “Vẫn là..
dường như..
không giống với chúng ta.”
“Đúng là không giống thật
Cô ấy mang thai đứa thứ ba
Cậu mang thai một đứa cho tớ xem nào.” Khâu Linh nghe vậy thì không nhịn được vỗ vào người Không Đồng Đồng: “Cậu nói xem, sao cậu lại muốn bị ăn đòn thế chứ! Đừng nói tớ, cậu mang thai một đứa cho tớ xem nào
Nghĩ lại đám người nhà, người thân xếp thành một hàng đi..
Chà chà chà…” Khấu Linh dường như đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vô cùng hâm mộ
“Vừa rồi cậu còn lo lắng khi cô ấy mang thai còn gì?”
“Ôi! Họ Khổng, sao cậu cứ muốn bị người ta đánh vậy chứ!” Hạ Diệu Diệu cầm đĩa hoa quả đi tới: “Các cậu nói xong chưa? Nói xong thì nhanh vào chỗ mát đứng đi.” Xấu hổ không cơ chứ! “Được, được.” Khâu Linh phát hiện trong khay của mình chẳng có gì nên vội vàng chạy qua gắp một ít thức ăn
Thật ra quảng trường có che bạt nên rất mát và thoải mái, nhưng tất nhiên không bằng khu chỗ ngồi có lều che
Ba người chọn một chỗ không quá đông người và ngồi xuống
Khâu Linh nhìn lớp trưởng Hạ thể nào cũng thấy không giống, cho dù thấy lớp trưởng Hạ dùng đũa ăn không có vẻ gì câu nệ cũng cảm thấy cô không còn tùy tiện như trước đây
Khâu Linh khinh bỉ bản thân, không nhịn được hạ giọng nói: “Lớp trưởng Hạ, hôm nay cậu mặc như vậy có phải là sợ bị bắt cóc không?” Trên các tin tức đều nói như vậy
Khổng Đồng Đồng nói: “Đó là tình cảm, tình cảm hiểu không?” Hạ Diệu Diệu liếc nhìn cô: “Tình cảm cái gì, mong được mát mẻ thì có.” Vải có chất lượng dù mỏng cũng không mát mẻ gì
Khâu Linh không nhịn được cười, cuối cùng cũng vui vẻ trở lại
Cô ấy không khỏi cảm thấy lớp trưởng Hạ đúng là không tầm thường, không quá chú ý giống như những người có chút tiền, chút quyền thế bên cạnh! “Lát nữa tớ cũng mặc vào.” Cô ấy có mua nhưng không mặc
Khổng Đồng Đồng vội vàng hỏi: “Cậu mua chữ gì? Tớ bảo cậu nên mua…”
Lớp trưởng Ha, cô ăn cơm ở đây sao? Thức ăn như vậy sao có thể để cô dùng được chứ! Ba người xinh đẹp như hoa lại là người thành công trong sự nghiệp, không phải nên ăn các sơn hào hải vị à?” Một người tới gần, nói với giọng tự cho là trẻ trung dịu dàng mang theo vài phần ngả ngớn, tự cho rằng thân thiết và hài hước, còn rất quen thuộc vén mái tóc gió thổi cũng không bay, phóng khoáng ngồi xuống.
Ba người Hạ Diệu Diệu liếc mắt nhìn anh ta rồi cùng ăn ý làm ra vẻ trợn trừng mắt: Ai cho anh ta tự tin thế: Nhiều năm như vậy cũng không thay đổi
Anh ta không phát hiện ra anh ta thuộc lại tàn phế cấp ba trong đám đàn ông à! Nếu không phải trước đây khoa văn có không có mấy con trai, anh ta có thể được như vậy sao? “Ái chà, đúng là khách hiếm
Ông chủ lớn nhớ tới chúng tôi rồi à? Đám nhân viên bảo vệ bên cạnh anh đâu vậy?” Vừa rồi bọn họ đi dạo trong trường học thì thấy bên cạnh anh ta vẫn còn rất đông người đấy
Tuân Ích Diệu nghe nhắc tới chuyện này lại giận
Tất cả đều chạy theo tên Phương Thậm kia, cũng không suy nghĩ xem Phương Thậm là cấp bậc gì mà bọn họ đã vội vàng ôm bắp đùi, không sợ không có chỗ đứng sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!