Đám Cưới Hào Môn - Chương 586: Mong muốn nhỏ nhoi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Đám Cưới Hào Môn


Chương 586: Mong muốn nhỏ nhoi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúng ta đến được với nhau, không cần những lời tán thưởng mỹ miều, cũng không đến mức cảm động trời đất.

Nhưng chúng 3ta đã ở bên nhau, sau này, tương lai, và mãi mãi.

Hà Mộc An bị cô nhìn đến mức bối rối, phải giả vờ như là vô tình nh2ìn về phía cô, ánh mắt đong đầy sự ấm áp: “Đừng nhìn nữa, không còn trẻ nữa rồi.” “Không, anh trong tim em mãi mãi trẻ trung,5 luôn là chàng trai trẻ ngày ấy.” Hạ Diệu Diệu bám dính lấy Hà Mộc An: “Tại sao anh lại cưới em?” Có lẽ là do nghiệt duyên…4

“Tại sao vậy?” Hạ Diệu Diệu và ra vẻ đáng yêu nhìn anh, lắc lư cánh tay Hà Mộc An, muốn đòi một đáp án.

Hà Mộc An thấy cô bất cứ lúc nào cũng có thể hóng hớt, mới rồi còn đang nghĩ về bản thân, giây sau đã chuyển sang người khác rồi: “…” Tại sao lại không thể cãi nhau, dù đúng là không thể thật! Hạ Diệu Diệu đã tự động bổ sung thêm một số tình tiết yêu hận tình thù rồi: “Còn đi cùng nhau nữa, đi cùng nhau…” “Người ta có thể là nam chưa cưới, nữ chưa gả thì sao?”

“Anh không thấy trên ngón áp út của người đàn ông có đeo nhẫn à.” Hà Mộc An xoa lông mày: “Cũng có thể là đã kết hôn, vừa hay hai người này đang cãi nhau.” Hà Mộc An nói hời hợt qua loa, chỉ là cung cấp một số khả năng mà thôi.

Hạ Diệu Diệu hừ lạnh: “Kết hôn rồi mà vẫn cãi nhau một cách lãng mạn như thế, anh gặp bao giờ chưa?” Hà Mộc An nhất thời nghẹn lời.

Hạ Diệu Diệu phụt cười, tâm trạng cực kỳ tốt: “Chắc chắn là anh vô cùng thích em.” Em nói thế nào thì là thế đó, Hà Mộc An cười nhẹ, hình như vừa nãy không phải chủ đề này thì phải? Hạ Diệu Diệu cười rạng rỡ, khoác tay Hà Mộc An đi về phía khu ký túc xá cũ bám đầy dây leo: “Bởi vì em quá tốt mà, anh không hiểu về cuộc sống của em lắm cho nên bị cách sống của em hấp dẫn, em là một người có nhân phẩm tốt, tính cách tốt, chỗ nào cũng khiến anh cảm thấy hiếu kỳ.” Hà Mộc An nghĩ thầm, anh vô vị đến mức nào mới muốn tìm hiểu cuộc sống của em chứ, cuộc sống không có gì đáng nói của em thì có gì hấp dẫn người khác đây? Còn về nhân phẩm tốt, tính cách tốt thì anh chỉ nghe rồi cũng cho qua luôn.

“Em có tốt hay không?” “…Ừ, em tốt.” Bao năm rồi mà nơi này vẫn không hề thay đổi, ngay cả con đường lát đá dưới chân cũng chưa sửa lại lần nào, chỉ là hai hàng cây bên đường trước đây còn đứng đối diện nhìn nhau, giờ tán cây đã vươn ra đan lại với nhau rồi.

Hạ Diệu Diệu nghe lời anh nói, sự đắc ý toát ra từ trong ánh mắt, đương nhiên cũng không hề ki bo mà khen lại: “Em lúc ấy quả là có mắt nhìn, nhìn một phát mà chọn trúng anh luôn, em đã nghĩ đây là một chàng trai tốt, không thích nói chuyện lại rất biết điều, nếu sau này cãi nhau người thắng chắc chắn là em.”

“Kết quả…

hừ!” Hạ Diệu Diệu nói xong thì tự mình cười trước: “Lúc ấy em thật ngốc nghếch, mỗi lần cãi nhau anh cứ như khúc gỗ, em chỉ muốn chết luôn cho rồi.” “…” Hà Mộc An chẳng biết nói sao.

Nếu động tay động chân hoặc là nói lý thì em sẽ không tức giận nữa sao? “Anh thật sự là đi ngang qua à?” Hà Mộc An nhàn nhạt mở miệng: “Chu Tử Ngọc gọi điện cho anh.” Hạ Diệu Diệu cười: “Cô ấy gọi anh đến anh liền đến à, anh không biết cô ấy là người của ai sao, có phải là trường lại muốn bóc lột anh không?” “Cũng không đến mức đó, có một hạng mục nghiên thực nghiệm mà trước mắt trong nước chưa có, bọn họ muốn hỏi ý kiến của anh.” Đây là lý do thứ nhất.

“Bọn họ? Đó là ngôi trường thân yêu anh đã từng học đấy, sao nói mà chẳng có tí tình cảm nào, thật chẳng đáng yêu.”

Haiz0z: “Yêu em.” “Em cũng yêu anh, yêu anh!” Hạ Diệu Diệu vội che miệng lại, câu nói này nghe nhiều rồi, nói nhiều rồi thì cũng chỉ vậy mà thôi.

Có một cặp đôi chầm chậm đi ngang qua, trông vẻ mặt họ đầy tâm sự, cô gái thanh mảnh mặc một chiếc váy dài đến gối, chàng trai cao ráo bận âu phục thẳng thớm.

Hai người họ không nói chuyện, ánh mắt cùng lúc nhìn lên phía bức tường, dừng giây lát rồi lại rời đi tiếp tục bước về phía trước.

Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng hai người họ, tuổi tác cặp đôi này chắc cũng tầm cô, hai người họ một trước một sau đi cách nhau một cánh tay.

Hạ Diệu Diệu híp mắt, kéo lấy tay áo Hà Mộc An: “Anh nhìn này, nhìn này…“.

“Kết quả…

hừ!” Hạ Diệu Diệu nói xong thì tự mình cười trước: “Lúc ấy em thật ngốc nghếch, mỗi lần cãi nhau anh cứ như khúc gỗ, em chỉ muốn chết luôn cho rồi.” “…” Hà Mộc An chẳng biết nói sao.

Nếu động tay động chân hoặc là nói lý thì em sẽ không tức giận nữa sao? “Anh thật sự là đi ngang qua à?” Hà Mộc An nhàn nhạt mở miệng: “Chu Tử Ngọc gọi điện cho anh.” Hạ Diệu Diệu cười: “Cô ấy gọi anh đến anh liền đến à, anh không biết cô ấy là người của ai sao, có phải là trường lại muốn bóc lột anh không?” “Cũng không đến mức đó, có một hạng mục nghiên thực nghiệm mà trước mắt trong nước chưa có, bọn họ muốn hỏi ý kiến của anh.” Đây là lý do thứ nhất.

“Bọn họ? Đó là ngôi trường thân yêu anh đã từng học đấy, sao nói mà chẳng có tí tình cảm nào, thật chẳng đáng yêu.”

Hạ Diệu Diệu vẫn khoác cánh tay Hà Mộc An, hai người chầm chậm đi dạo trong khuôn viên trường người qua người lại, thỉnh thoảng Hạ Diệu Diệu lại bật cười, nhìn đầu cũng thấy những kỷ niệm mà cô và anh từng có với nhau: “Hà An, nếu không có anh thì em cũng sẽ là một người rất tuyệt đúng không?” Vậy nên anh không được kiêu ngạo đâu đấy!

Hà Mộc An rất muốn đáp lại có một câu, không có em anh cũng không hề kém đâu nhé.

Nhưng nghĩ rồi lại thôi, phụ nữ mà, luôn phải nhường họ, đặt họ ở vị trí cao mới được.

“Em đúng là quá hoàn mỹ.” Có hai đàn em khóa dưới một trai một gái tiến tới, cười rạng rỡ hỏi: “Chào hai anh chị, làm phiền hai người một chút, cho hỏi hai anh chị có phải là một đôi cùng nhau tốt nghiệp trường này không ạ?” Hạ Diệu Diệu cười: “Chúng tôi là vợ chồng.”

Hai em khóa dưới hài lòng lắm: “Vậy thì tốt quá, bọn em có thể chụp cho anh chị một tấm ảnh không? Chúng em muốn dùng nó làm poster tuyên truyền cho lễ kỷ niệm trường lần này, để cho các lớp sinh viên đàn em nhìn thấy được tình cảm của các anh chị đi trước, sẽ càng trân trọng niềm hạnh phúc hiện tại hơn.” “Đương nhiên là không được rồi, bởi vì hôm nay chị còn chưa rửa mặt.” Nói xong cô kéo Hà Mộc An đi luôn, để lại hai cô cậu sinh viên đứng tại chỗ giậm chân.

Hà Mộc An không cười: “Hà tất phải vậy.” Hạ Diệu Diệu tự thấy bản thân cô rất thông minh nhanh trí: “Chúng ta quay về đi.” Cô không muốn hình của Hà Mộc An bị dán khắp nơi: “Lỡ như bị một em gái nào đó lén cắt ảnh anh xuống rồi cất vào trong ví thì sao, em sẽ buồn nôn đến chết, thế thì thiệt cho em lắm, Tiểu An An của em đáng yêu như thế, chỉ có em mới được phép nhìn ngắm thôi.” Hà Mộc An quyết định không tiếp tục chủ đề này với cô nữa: “Không phải em muốn tới xem ký túc xá à?” “Không đi nữa, em muốn quay về rồi.” Anh đã mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay nữa rồi, trường có tốt như thế nào thì cũng không quan trọng bằng anh.

Hà Mộc An nhìn cô: “Được, về nhà.”

“Mau lên, mau lên.” Về đến nhà trong thành phố, Hạ Diệu Diệu treo áo khoác của Hà Mộc An lên, đi tìm dép lê cho anh mang, rồi đi xả nước tắm, xong rồi tìm đồ mặc ở nhà cho anh.

Lúc đang bận rộn bước ra từ phòng thay đồ, cô thấy anh vẫn chưa tắm, mặc nguyên bộ đồ lúc nãy nằm ngủ trên giường.

Thấy vậy cô nhón chân, ôm bộ đồ ngủ thơm hương hoa nhàn nhạt nhè nhẹ ngồi bên mép giường, ngắm dáng vẻ ngủ say của anh.

Cô không nén nổi, giơ tay ra vuốt những sợi tóc đã mọc dài của anh ra đằng sau…

Hà Mộc An vẫn cảm nhận được nhưng mà quá mệt chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Hạ Diệu Diệu chạm nhẹ vành tai anh rồi thả ra, nhìn nó bị đè xuống rồi lại nảy lên, cười thích thú chơi một lúc mới dừng tay.

Cô lấy quần áo đang ôm trong tay đắp lên bụng anh rồi giúp anh bỏ giày ra xong mới đi vào bếp nấu canh…

Tình yêu nảy mầm trong góc nhỏ rồi hứng mưa đón gió mạnh mẽ lớn lên, dù có khó khăn thế nào thì khi quay đầu nhìn lại đã là một mảng xanh ngắt tươi vui.

“Dậy đi thôi, dậy đi thôi sắp muộn rồi!” Mới sáng sớm ra Hạ Diệu Diệu đã mặc tạp dề, thúc giục Hạ Thượng Thượng dậy đánh răng rửa mặt.

Cô giúp con bé nặn kem đánh răng vội quay lại trong nồi canh đang trên bếp của mình.

“Me oi…” Hạ Diệu Diệu vội bế Hà Bất đang bò trên nền bếp giao cho Khả Chân xong liền quay người đi giục Hà Mộc An nhanh lên không thì cô sẽ muộn giờ mất.

Hạ Thượng Thượng đánh răng chải chuốt mặc quần áo chỉnh tề xong ngồi vào bàn, nhìn mẹ già ra ra vào vào không biết là đang bận cái gì, cô bé bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, nhà cách công ty của mẹ có hai trạm xe, mẹ hoảng loạn cái gì?” “Vì còn phải đưa con đến trường chứ sao?” Hạ Thượng Thượng Thượng lườm nguýt, đâu phải con bắt mẹ đưa đi đâu, là tại mẹ cứ muốn đưa con đi ấy chứ: “Lần sau mẹ không cần phải nặn kem đánh răng giúp con đầu, mẹ chẳng biết là lấy bao nhiêu mới vừa đủ.” Hạ Diệu Diệu cầm lấy tờ báo vừa đưa đến gõ vào đầu con bé: “Đừng có trợn mắt nữa, xấu lắm, con nhìn Du Sinh người ta xem, có thấy người ta làm động tác bất nhã như thể bao giờ chưa.” Nói xong cô liền rót cho con gái một cốc sữa.

Hạ Thượng Thượng hừ một tiếng không hề cảm thấy xấu hổ, uống một ngụm sữa rồi phản bác lại: “Con được đón về sau mà, sao có thể so sánh với người mà từ nhỏ đã được sống trong gia đình giàu sang chứ?” Thấy áy náy rồi phải không! Hahaha! Hạ Diệu Diệu xì mũi miệt thị, chiêu này chẳng có tác dụng với cô: “Con đã quay về được bao nhiêu năm rồi, còn Du Sinh nhà người ta mới được mấy tuổi, con đừng quên là khi con quay về thì người ta còn chưa sinh ra đâu nhé, nếu tính thời gian thì con còn sống trong hoàn cảnh này lâu hơn con bé đến mấy năm, vậy nên đừng có lý do lý trấu, ăn xong nhanh rồi còn đi học.” “Mẹ à, mẹ có biết là so sánh là hành vi làm tổn thương con trẻ nhất không? Mẹ như vậy sẽ khiến cho tâm hồn của con bị đả kích, không thể vui vẻ trưởng thành được.”

Hạ Diệu Diệu cho con bé ánh mắt hãy chịu đựng đi: “Con yếu ớt đến mức này, vậy chuyện lớn lên hay không thì có còn quan trọng nữa hay không?” Hạ Diệu Diệu thấy Hà Mộc An đi ra lập tức vứt tất cả qua một bên, quay người vào bếp cẩn thận bưng bát cháo bí đỏ dâng lên cho anh: “Em đặc biệt nấu cho anh đấy, Tiểu Tra nhận xét tay nghề của em không tồi, anh nếm thử xem.” Hà Mộc An ngồi xuống dịu dàng nhìn cô, hôm qua vì anh quá mệt nên ngủ rất sâu, sáng sớm thức dậy thấy quần áo anh mặc hôm qua đã được phơi trên ban công rồi.

Đã rất lâu rồi anh mới được Diệu Diệu chăm sóc chu đáo như thế này, đúng là mùa mừng vừa sợ, không biết là có chuyện gì khiến cô hứng khởi như thế.

“Mẹ ơi, thể phần của con đâu?” “Uống sữa của con đi.” Hà Mộc An đẩy bát cháo trước mặt qua.

Hạ Diệu Diệu nhìn Hạ Thượng Thượng một cái, quay người đi múc tiếp cho Hà Mộc An.

Nhận được ánh mắt cảm kích của con gái, Hà Mộc An cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn nhiều, hơi không tự nhiên khi đón lấy bát cháo từ tay Hạ Diệu Diệu.

Hạ Diệu Diệu bật cười, con cũng đã có đến đứa thứ ba rồi còn quắn quéo cái gì.

Hạ Diệu Diệu còn chưa ăn được mấy miếng thì điện thoại trong phòng ngủ đã đổ chuông, Hạ Diệu Diệu ngăn Hà Mộc An đang muốn ngồi dậy, đứng lên đi vào phòng ngủ.

Hạ Thượng Thượng nhìn mẹ một cách kỳ quái rồi lại quay sang nhìn ba: “Mẹ làm sao vậy?” Bị tiêm thuốc kích thích à, sao mới sáng sớm ra mà sức lực dồi dào thể, lại còn nặn kem đánh răng cho cô bé nữa, cô bé có phải là Hà Bất đâu.

Hạ Diệu Diệu bước ra từ phòng ngủ: “Được…

có thời gian…

buổi trưa, được, ừ, cùng ăn cơm.” Hạ Diệu Diệu ngắt điện thoại ngồi xuống tiếp tục ăn.

“Ai vậy?” “Mấy người Tiền Quân, hôm qua Niệm Tư vẫn chưa đi, hôm nay chồng cô ấy mới đến đón, trưa nay vừa hay muốn mời chúng ta cùng ăn bữa cơm, anh có thời gian không?” “Được, vừa hay có thời gian.” Hạ Diệu Diệu bất ngờ nở nụ cười với anh: “Gần đây anh có cuộc họp quan trọng nào không?” “Không có.” Hà Mộc An hơi lo lắng.

Hạ Diệu Diệu cực kỳ hài lòng: “Đợi tối nay khi về em sẽ cắt tóc cho anh, tóc mọc dài rồi.” Hà Mộc An nghe xong, khóe miệng hơi co rút, nghĩ giây lát rồi trả lời: “Anh còn phải đi làm…” “Đi làm thì có sao, tay nghề của em không tồi đâu, em rất muốn cắt tóc giúp anh, không muốn người khác cắt cho anh.” “…” Lý do không thể phản bác.

“Anh trầm mặc cái gì, đồng ý thì nói to lên, nào nói đi, nói anh đồng ý.” Mau lên.

Hạ Thượng Thượng ngán ngẩm nhảy xuống ghế: “Con ăn no rồi, nên đi rồi.” Hạ Diệu Diệu cuống cuồng uống hết sữa trong cốc: “Chờ mẹ một chút, đến ngay đây.” Cô bỏ tạp dề ra vớ lấy túi xách xỏ giày vào, thấy thiếu thiếu, hình như là quên điện thoại rồi mới nhảy bằng một chân nhảy vào nhà lấy điện thoại nhét vào túi, còn không quên nhắc nhở Hà Mộc An: “Anh nhớ nhé, nếu khi về phát hiện tóc của anh ngắn đi thì em sẽ cho anh biết tay! Bái bai anh yêu! Thượng Thượng con chờ mẹ với…” Hà Mộc An chờ hai người đi rồi mới đưa tay ra vuốt mái tóc đúng là đã dài ra của mình, lại nhìn Hà Bất đi vào, lại tiếp tục nhìn mái tóc có độ dài mà khó khăn lắm anh mới thấy hài lòng.

Anh nhớ lại lời Diệu Diệu đã nói, quyết định không nghĩ nữa, nếu như cô ấy cắt hỏng thì anh chắc chắn phải sửa lại lần nữa, không thể để cô ấy làm bừa rồi phải vác quả đầu chẳng ra sao đi ra ngoài được.

Nghĩ lại sự quan tâm chăm sóc tối qua của cô, chắc là hôm qua cô rất vui, vì thế anh cũng thấy vui theo, bất giác mỉm cười.

“Chào buổi sáng Hạ tổng.”

“Chào.”

“Hạ tổng, buổi sáng tốt lành.”

“Chào.”

Đã ba ngày Hạ Diệu Diệu không đi làm rồi, hôm nay cô cảm thấy năng lượng tràn trề, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, cảm giác có thể ký được hợp đồng trị giá cả trăm triệu, khó khăn gì cũng không thể làm khó được mình.

Cuộc đời cô đang tươi sáng rạng rỡ như bầu trời xanh ngắt ngoài kia vậy.

“Hạ tổng, Hạ tổng.” Tiểu Mao đuổi theo sau: “Cuối cùng chị cũng đến rồi, có người đến tìm chị mấy ngày rồi, em bảo với người ta là chị bận, nhưng người ta hôm nào cũng đến.

Hạ tổng, trợ lý của ảnh đế Mạc đến tìm chị có chuyện gì vậy?” Tiểu Mao không nén nổi tò mò, mắt phát sáng nhìn Hạ tổng.

“Trợ lý của Mạc Mặc?” Hạ Diệu Diệu nghi hoặc, làm sao cô biết được, cô bỏ đồ trong tay xuống: “Mấy ngày hôm nay Phạm tổng cũng không có mặt sao?” “Có, nhưng mà anh ta nói muốn tìm chị.” Hạ Diệu Diệu khó hiểu, tìm cô làm gì: “Đang ở phòng tiếp khách à?” “Vâng.” Tiểu Mao gật mạnh.

Hạ Diệu Diệu không hiểu, tìm cô làm gì đây nhỉ: “Để chị đi xem sao.” Tiểu Mao nghe thể lập tức ôm túi tài liệu trống không đi theo sau: “Em cũng đi.” Kích động quá! Trợ lý bên cạnh ảnh để Mạc đấy, gần trợ lý hơn một chút cũng coi như là gần nam thần hơn một chút rồi.

Trợ lý Mạc đã đến liên tục mấy ngày, đương nhiên là anh ta không hề rảnh, thậm chí rất bận, tin đồn tháng trước không hề ảnh hưởng đến ông chủ của anh ta, ngược lại danh tiếng còn tăng lên không ít, đã nổi đến mức không thể nổi hơn nữa rồi.

Vậy nên anh ta bận đến mức hận không thể có thêm hai cái đầu nữa, còn ông chủ anh ta chỉ cần ngồi nhà cũng có rất nhiều kịch bản tự tìm đến.

Còn những người làm khó ông chủ thì chưa cần quản lý ra tay, chỉ riêng đội ngũ fan hùng hậu thôi đã đủ dìm bọn họ chết chìm trong nước bọt.

Ông chủ cũng được coi như là một nhân vật kỳ lạ hiếm thấy.

Chỉ cần là hoa thơm thì ong bướm sẽ tự tìm đến.

Hạ Diệu Diệu mặc quần thể thao lửng, phía trên là áo T shirt, vì cuộc sống và tình cảm đều đang rất thuận lợi nên tinh thần cô sảng khoái, cộng thêm giờ mới là thời kỳ đầu mang thai nên chưa nhìn ra gì cả, sức sống bừng bừng, trông vô cùng tươi tắn: “Trợ lý Mạc? Hân hạnh được gặp mặt, để anh phải chờ lâu rồi, mấy nhân viên bên dưới còn non trẻ chưa thạo việc, nếu như biết là anh thì tôi có phải bay thì cũng lập tức bay đến trước mặt anh.” “Đâu có.” Trợ lý Mạc khách sáo đứng dậy, không hề thấy kích động, với tư cách là trợ lý đặc biệt của ảnh để Mạc, chút bản lĩnh này đương nhiên là anh ta phải có, huống chi trước mặt chỉ là phó tổng của một công ty nhỏ nhoi.

Tiểu Mao kích động nhìn đối phương, trợ lý của ảnh để Mạc cũng đẹp trai lắm, còn có cùng một họ với ảnh để Mạc nữa, nghe nói diễn viên đều thích dùng họ hàng thân thích làm trợ lý, không biết anh ta và ảnh để Mạc có quan hệ gì.

Mũi của hai người họ trông giống nhau quá, cả mặt cũng rất giống! Cả hai đều rất đẹp trai, liệu có phải là anh em họ không nhỉ, hay là…

loại quan hệ đó!?

Vừa mới nghĩ thế, cô lại càng kích động hơn! Nếu như trợ lý Mạc mà biết cô ấy đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nói thế này: Chẳng có quan hệ gì cả, ảnh để Mạc chẳng qua là sợ anh ta quên mất trợ lý của mình mang họ gì nên dứt khoát chọn luôn một người có cùng họ, loại quan hệ đó lại càng không thể.

Hạ Diệu Diệu cười tươi như hoa ngồi xuống, vì ấn tượng của cô đối với Mạc Mặc không tồi nên cũng coi trọng trợ lý của anh ta hơn.

Trợ lý Mạc miễn cưỡng hàn huyên với phó tổng Hạ vài câu, càng nhìn lại càng thấy đối phương là một đối tượng không tồi để có quan hệ mờ ám.

Vẻ ngoài bình thường, chồng có quyền có thể nhưng có thể do bận rộn ở bên ngoài quá lâu hoặc là ở ngoài bao dưỡng mấy em xinh tươi nên bỏ quên bà vợ già ở nhà.

Người phụ nữ như thế này chỉ cần ông chủ của anh ta ra hiệu một chút thì chắc chắn sẽ một lòng một dạ sống chết muốn đi theo loại quan hệ cấm kỵ mờ ám đầy kích thích như thế này cũng đủ cho ông chủ dùng một đời rồi.

Trợ lý Mạc càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ban đầu anh ta còn e sợ chồng của đối phương có thể gây bất lợi cho ông chủ tính tình kỳ quái của mình.

Nhưng nghĩ lại giờ ông chủ nổi như thế, hình như không cần quá lo lắng chuyện này.

Huống chi ông chủ của anh ta luôn bị người khác hãm hại, lúc khó khăn nhất nếu người phụ nữ trước mặt có thể đưa tay ra giúp thì ông chủ sẽ chẳng phải lo nữa, như vậy người làm trợ lý như anh ta cũng bớt được nhiều việc.

Chỉ là cô trợ lý bên cạnh vị phó tổng này hơi phiền phức, cứ một mực đứng ở đây như một bức tượng, đúng là không hiểu tình hình, cô ta không biết cái gì gọi là bí mật hay sao: “Có thể phiền cô đây giúp tôi rót một chén trà không?” Giờ thì Tiểu Mao mới nhớ ra mình còn chưa rót trà cho trợ lý của ảnh để Mạc, thấy vô cùng áy náy: “Được được, tôi đi rót ngay đây.” Nói xong cô vội quay người đi rót, trợ lý Mạc khi yêu cầu người khác mà cũng gợi cảm như thế! Trợ lý Mạc chờ đến khi cô trợ lý nhỏ đi rồi mới quay sang nói với Hạ Diệu Diệu: “Hạ tổng, chuyện lần không ngờ lại gây nên cho cô nhiều phiền phức như thế, ông chủ của chúng tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, thật sự rất xin lỗi cô.” Hạ Diệu Diệu cười đáp: “Không sao, anh cứ yên tâm.

Anh ấy là người trong giới giải trí, cũng khó tránh khỏi những chuyện như vậy, thật không ngờ chỉ là một cuộc gặp ngẫu nhiên mà lại đem lại cho anh ấy phiền phức lớn như thế.”

Hơn nữa chuyện này không gây nên chút ảnh hưởng nào đối với cô, cô lại chẳng phải là người trong giới giải trí.

Nhưng nghe nói Mạc Mặc đã bị người ta theo dõi không ngừng suốt hơn một trăm hai mươi tiếng đồng hồ, không có một chút riêng tư nào, cô là người nên nói lời xin lỗi mới đúng: “Anh cứ yên tâm, chuyện này tôi không nói với ai cả, càng không thể bị người khác mua chuộc hay nói những điều bất lợi đối với ngài Mạc, xin ngài Mạc cứ yên tâm.” Hạ Diệu Diệu nghĩ đi nghĩ lại hình như cũng chỉ có mỗi chuyện này.

Trợ lý Mạc vội đáp không dám, nhưng trong lòng có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ không phải: “Chúng tôi vốn là người trong giới giải trí, những chuyện như vậy gặp rất nhiều lần rồi, nhưng cô Hạ đột nhiên lại bị một tin tức như thế ập đến bủa vây, đây là do ông chủ chúng tôi sai, không nên tạo nên phiền phức như vậy cho cô.” Hạ Diệu Diệu: “Đâu có đâu có, nếu như trợ lý Mạc vì chuyện này mà đến đây thì anh có thể hoàn toàn yên tâm, chúng tôi bên này biết nên làm như thế nào, hy vọng chúng tôi và ngài Mục sau này còn có cơ hội hợp tác, cũng vô cùng cảm ơn ngài Mạc đã không hiểu nhầm chúng tôi dựa hơi ngài ấy để gây sự chú ý.“.

Thật ra mới đầu họ cũng đã từng nghi ngờ, nhưng đương nhiên trợ lý Mạc sẽ không nói ra: “Để tỏ ý xin lỗi, ông chủ Mạc của chúng tôi muốn mời cô Hạ và chị Phạm một bữa, chúng ta cũng coi như là khá quen biết rồi, hy vọng lời mời này không tính là quá mạo muội, mong cô Hạ nể mặt, cho ông chủ của chúng tôi một cơ hội để bày tỏ tấm lòng.”

“Đâu có, đâu có, ngài Mạc bận rộn, thật sự không cần tốn kém đầu, chúng tôi cũng đâu có giúp được gì.” “Phó tổng Hạ không cần phải khách sáo với chúng tôi, hay là cô sợ gây ra hiểu lầm nên không muốn đến?” “Sao có thể sao có thể chứ, nói rõ ra thì chuyện này không liên quan đến ngài Mạc mà, toàn là giới truyền thông viết bừa, còn gây cho anh ấy nhiều phiền phức như thế.

Tôi vốn đã ngại lắm rồi, với lại hôm đó cũng chẳng có chuyện gì, chúng ta lại thân quen như thể tôi thấy không cần thiết phải mời cơm đâu, còn thành ý của các anh chúng tôi đã nhận được rồi.” Nụ cười của trợ lý Mạc nhạt dần, ông chủ của anh ta có thân phận gì, không nói đến thân phận thì với tính cách và diện mạo của ông chủ cũng đủ để vô số phụ nữ xông đến vồ vập lấy lòng.

Hơn nữa ông chủ luôn giữ mình trong sạch, bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn phá vỡ điều đó.

Đừng nói là đã kết hôn, dù đã ly hôn hay là được gả vào nhà giàu thì cũng thế thôi.

Mà ông chủ của anh ta cũng được tính là người siêu cấp có tiền, lại còn có diện mạo, có danh tiếng.

Chẳng phải anh ta khoác lác, chỉ cần ông chủ vẫy tay thì người vì ông chủ mà ly hôn có thể xếp một vòng quanh Trái đất.

“Thế sao được, khó khăn lắm ông chủ chúng tôi mới sắp xếp được thời gian để cảm ơn Hạ tổng, mong cô hãy nể mặt mà cho chúng tôi cơ hội này.” Lúc trước đối phương cần đến sự giúp đỡ của ông chủ thì đâu phải là thái độ này, làm giá thì cũng phải có mức độ thôi chứ: “Biết đâu sau này chúng ta còn hợp tác với nhau, cô thấy có phải không?” Giọng của trợ lý Mạc có phần trầm xuống.

Hạ Diệu Diệu nghĩ chắc sẽ có ngày sư phụ cần đến người ta, với cả năng lực người ta đúng là không tệ: “Tôi chỉ sợ gây nên những phiền phức không cần thiết cho ngài Mạc thôi.” Đó là do hai người vô tình gặp mặt bị người ta chụp lại, nếu không phải là tình huống bất ngờ thì ai có thể chụp được những bức ảnh lộn xộn của ông chủ chứ, lần duy nhất bị chụp với người lạ cũng chính là lần này, ngoài ra toàn là những ngôi sao nữ khác bày trò: “Không cần lo lắng, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, nếu không thì ông chủ chúng tôi cũng không cần mời cô ăn cơm nữa rồi.”

Hạ Diệu Diệu thấy đối phương đã nói đến mức ấy, với lại người ta lại có thành ý như thế, quan trọng nhất là giá trị của Mạc Mặc có thể tăng thêm giá trị cho công ty, có thể có cơ hội dùng bữa với anh ta thì đương nhiên phải đi.

Hơn nữa lần dùng bữa này có hẳn mấy người cùng đi, lại còn là đối phương chủ động mời nữa.

Cô chột dạ cái gì, haiz, nhưng mà cô thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho bộ phận đối ngoại nữa: “Được rồi, nếu ngài Mạc đã mời thì chúng tôi đành làm phiền vậy, để các anh phải tốn kém rồi.” Anh ta đã biết chắc là không có người nào có thể từ chối ông chủ mà, trợ lý Mạc cười ôn hòa: “Đâu có, Hạ tổng chịu nể mặt là chúng tôi đã cảm kích lắm rồi.” Tiểu Mao khó khăn lắm mới pha được trà ngon bưng đến, còn cả một bộ dụng cụ pha trà nữa thì thấy trợ lý Mạc thân yêu đã đi mất rồi.

Cô phải tốn rất nhiều công sức mới bể vào được đấy, thật khiến người ta thất vọng quá! Còn một chuyện nữa, hai người họ nói cái gì cô cũng chẳng được nghe.

Aaaaa! “Tạm biệt Hạ tổng.” “Trợ lý Mạc đi từ từ nhé.”

Tiểu Mao nhìn theo Hạ tổng đang tiễn người, lưu luyến không nỡ thu ánh mắt về, nhìn trà ngon nghe nói có giá tới mấy trăm tệ, cô lấy một chén uống cạn mới quay sang bám lấy Hạ Diệu Diệu: Nói gì rồi? Đã nói gì rồi? Hạ Diệu Diệu đẩy đầu cô ấy ra xa: “Đi làm việc.” “Hừ!” Dù Tiểu Mao có hơi lanh chanh nhưng không phải là người không biết tình hình mà tiếp tục thăm dò bà chủ: “Đi thì đi, trà này là của em hết.” Hạ Diệu Diệu quay người đi về phía văn phòng của Phạm tổng.

Hạ Diệu Diệu không nén nổi mà xoa đầu đứa trẻ Hà Mộc An đáng thương này.

Bữa trưa hôm nay vô cùng im lặng, vốn là để mấy người bạn lâu rồi mới gặp cùng nhau hàn huyên, nhưng lại bị sự có mặt của Hà Mộc An mà trở nên vô cùng nghiêm túc cứng nhắc, không có bất cứ một âm thanh nào.

Khổng Đồng Đồng không nói nhiều, Chu Tử Ngọc cũng không trổ tài thể thao, Tiền Quân chỉ chăm chú vào ăn uống.

Khi bữa trưa kết thúc, rõ ràng cô nghe thấy tiếng Khổng Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Diệu Diệu cười tiễn mấy người bạn đang rất muốn rời khỏi trước rồi mới mở cửa bên ghế lái phụ để anh ngồi vào: “Anh thật là, đều là bạn bè với nhau, anh bày vẻ mặt đó ra làm gì.” Hạ Diệu Diệu vòng sang, mở cửa bên ghế lái ngồi vào.

Không thân, không có gì để nói cả.

“Anh cũng không còn nhỏ nữa, đến cả một người bạn để chơi mạt chược cũng chẳng có, tất cả đều tại anh quá nghiêm túc, những lúc như thế này anh phải cười lên, nếu không muốn cười thì anh có thể nói chuyện trước đây, nếu như trước đây không có gì để nói, thì anh có thể nói về sở trường của anh, tài chính hay cổ phiếu gì đó cũng được.” “Không phải, anh không am hiểu cổ phiếu.“.

Hạ Diệu Diệu đang cúi người thắt dây an toàn cho anh thì dừng lại, đập một phát vào đầu anh: “Em mới nói thế là anh được đà luôn hả.” Cô nổ máy lái xe vào đường lớn.

Hà Mộc An bình thản, anh rất ít khi tham gia vào những chuyện như thế này.

“Họ muốn đưa con đến đây, anh thấy thế nào?” “Không thể nào cả, phía dưới có người lo chuyện này rồi.” “Anh sửa cái kiểu ăn nói sách vở của anh đi, mặt phải biểu cảm lên.

Trước đây anh không nói thì làm người ta tức chết, giờ mở miệng ra còn tức hơn nữa, anh nói cứ như bọn em toàn là ngu dân, được anh nhìn một cái cũng là xa xỉ lắm ấy.” Thật sự rất giống!

“Với tính cách của anh mà có xuất thân như em thì, hừ…” Nhắc đến vấn đề con cái, Hạ Diệu Diệu lại nghĩ đến một chuyện: “Du Sinh thật sự sẽ làm con dâu của nhà chúng ta à? Rõ ràng Tiền Quân đang nghĩ như thế.”

“Có điều em thấy Du Văn Bác hình như không muốn lắm.

Em nói anh nghe, những người bình thường khổ cực như bọn em thật sự không hiểu đầu óc bọn anh chứa cái gì.

Con vừa mới sinh ra đã để làm con dâu cho nhà anh, nhà anh có thể diện lớn nhỉ!” Con nhà người ta được lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng, tự mình yêu chiều còn chưa đủ sao nỡ để người ta kén chọn rồi đưa đến đây.

Để đằng trai chà đạp xong rồi không chịu cưới thì sao? Ai cho anh tự tin thế, không sợ cha mẹ người ta đâm chết các người à? Hà Mộc An tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí để gần Hạ Diệu Diệu.

“Các anh quá đề cao bản thân, quá tự coi mình là trung tâm rồi.”

“Mau chia sẻ cho người bình thường như em biết cảm giác của những người cao hơn người khác một bậc như bọn anh là thế nào?” Hà Mộc An đặt quyển tạp chí ngay ngắn: “Cảm giác chính là, hy vọng con trai đừng bị tụt lại, lãng phí tâm huyết chăm sóc nuôi dưỡng con gái của nhà người ta.”

À há?

“So với việc lo lắng ba của người ta có đồng ý hay không thì chẳng bằng giáo dục con trai thật tốt, tài mạo song toàn thì sẽ không có ai không hài lòng cả.” Hạ Diệu Diệu cười haha, rồi đột ngột lạnh mặt: “Anh cũng không nhìn xem Hà Bất như thế nào.” Sáng nay cô còn thấy nó lén lút cắn móng tay, còn nhặt rác ở nhà bếp nữa, cái gì mà “tài mạo song toàn”, cô là người làm mẹ mà nghe mà còn muốn nôn.

Hà Bất mới có một tuổi thôi, anh phải kiên nhẫn, với lại: “Sao cứ phải là Du Sinh với Hà Bất, không nhất định là Hà Bất mà, Ôn gia cũng không chỉ có mỗi một cô con gái, anh cũng chưa chắc chỉ có mỗi một cậu con trai.” Hạ Diệu Diệu hốt hoảng: “Du Sinh với đứa đang ở trong bụng? Lớn hơn ba tuổi? Với tính cách của Du Sinh không khéo người ta lại coi con anh như con trai để nuôi.” Trọng điểm sai rồi: “Con bé ho Du.” “Thượng Thượng còn họ Hạ nữa kia!” Họ Du thì sao nào, chỉ người ta không phải họ Ôn à? “Nếu đứng vào vị trí của họ mà suy nghĩ, bây giờ có người đến hỏi Thượng Thượng cho Tiểu Đâu thì anh có muốn không?” Hà Mộc An trả lời rất nhanh: “Không hài lòng lắm.”

“Thế là được rồi, Du Văn Bác người ta cũng không hài lòng.

Con gái bảo bối của người ta cớ gì vừa mới ra đời đã phải chuẩn bị để lấy con trai anh rồi, còn phải để con trai anh kén chọn nữa.” “Anh không thích cách giáo dục của nhà họ Tiền, Tiền Đấu được nuôi dạy trong môi trường như vậy thì sẽ không trở nên xuất sắc được, cùng lắm là chỉ bằng cha nó thôi.

Chưa nói đến thái độ của chúng ta, em cảm thấy với những điều mà Thượng Thượng đã trải qua, con sẽ vừa lòng với Tiểu Đầu sao? Ngược lại, nếu như Tiền Đâu là một người tài giỏi, có năng lực xuất chúng thì anh có gì mà không hài lòng đây.” “Anh đúng là mắt chó khinh người.” “Từ xưa đến nay, con gái phải gả vào nhà tốt hơn, còn con trai cưới người có gia cảnh kém hơn, đó là điều rất bình thường.” Liên quan gì đến mắt người mắt chó ở đây? Hạ Diệu Diệu không phục, nghe mấy cái lý luận của anh mà chỉ muốn đập: “Anh cứ chờ con gái vả vào mặt anh đi.” Ai bảo anh tự cho là hơn người: “Công chúa thích thị vệ, thị vệ chưa chắc đã thích công chúa, chuyện như vậy còn ít à?”

Hà Mộc An nhìn cô rồi cúi đầu xuống, quyết định đọc quyển tạp chí tẻ nhạt.

Hạ Diệu Diệu chán quá, rõ ràng là biết người bên cạnh có cách nhìn không hợp với cô nhưng mà cũng chỉ có mỗi một người là anh nên đành túm lấy anh tiếp tục: “Em cảm thấy hình như ôn lão phu nhân không thích Tiểu Sinh lắm thì phải, có phải là em nhầm rồi không, Tiểu Sinh đáng yêu như thế mà, mỗi lần gặp nó em chỉ mong đứa bé trong bụng này là con gái, em sẽ nuôi nó như một nữ vương, lời này anh đừng nói với Thượng Thượng nhé, em không nói là con bé không tốt, gần đây con bé cứ hay đối đầu với em thôi.”

Lại lạc để rồi: “Ôn lão phu nhân không phải người trọng nam khinh nữ mà, bản thân bà ấy cũng chỉ có mỗi cô con gái Mạt Ly, cũng chăm sóc cô ấy rất tốt nữa, sao có thể không thích con của đứa con gái duy nhất được?”

“Có phải là do bà ấy đến tuổi mãn kinh rồi không? Hay là cũng giống như mấy người già nhà anh đều không quan tâm đến con cái?” Nhắc đến chuyện này Hạ Diệu Diệu lại có lời muốn nói: “Em chưa thấy người bà nào như mẹ anh, khi nhớ đến thì yêu thương đủ kiểu, nhưng khi không nhớ đến thì chẳng thấy bóng dáng đâu, đừng nói đến chuyện ông bà không thể rời xa con cháu như những nhà khác, nếu cộng lại thì thời gian mẹ em chăm cháu còn nhiều hơn.” Hạ Diệu Diệu than vãn, chẳng phải có trách ông bà, chỉ là cô ngứa miệng thôi: “Cả ngày từ sáng đến tối mà chẳng thấy bóng dáng họ đâu, cuộc sống của người nào người nấy còn phong phú hơn cả của em, em…” “Em bằng lòng để cho Thượng Thượng theo mẹ không?” Hạ Diệu Diệu lập tức im lặng, coi như vừa nãy cô chưa hề nói gì.

Đưa Thượng Thượng đi xem trai nhảy, đây là chuyện người làm bà nên làm sao? “Không lẽ ôn phu nhân cũng muốn đưa cháu gái đi xem khiêu vũ?” Ôn phu nhân chắc không phải là người như thế đâu chứ.

“Con bé họ Du.” “Du Sinh? Đương nhiên là họ Du rồi.” “Ừm.” Họ Du.

Hạ Diệu Diệu nắm chặt vô lăng: “Không đến mức đó chứ, họ Du thì làm sao, họ Du thì không phải con cháu nhà họ nữa hả, thật là khó hiểu.” Hà Mộc An vuốt đầu mày thở dài, giọng không cao không thấp: “Ý của bà Ôn là nếu như đứa trẻ họ Ôn thì con bé sẽ có khả năng kết hôn với con trai em, cho dù không liên hôn hoặc tương lai phát hiện không thích hợp thì con bé vẫn sẽ là người tiếp quản Ôn gia.

Nhưng mà con bé lại mang họ Du.” “Họ Du, anh đã nói mấy lần rồi.” Họ Du thì vẫn là cháu ngoại, không phải sao?

“Họ Du sẽ liên quan đến cả hai nhà, đứa trẻ mang họ Du nghĩa là nó thuộc về bên nhà họ Du, chính là hàng xóm tốt của em.

Nếu hai nhà có mâu thuẫn thì nhà họ Du sẽ chiếm lợi thế, với tiền để như vậy, nếu là em thì em có hài lòng với đứa cháu họ Du này không, cũng không hẳn là không hài lòng mà là có một số lợi ích, quyền lực trong nhà bởi vì không để đối phương chiếm được nên mới không giao ra.” Hình như là như vậy thật.

“Còn tính cách của Ôn Mạt Ly như thế nào em cũng biết, làm sao có thể gánh vác được.

Cô ấy còn sợ Du Văn Bác khó xử, giấu Du Văn Bác và ôn phu nhân để con gái mang họ Du, cô ấy làm như vậy là đẩy Du Sinh ra khỏi nhà họ Ôn.

Du Sinh dù có xinh đẹp đáng yêu đến mấy thì chỉ cần con bé chưa đổi họ, hai nhà Ôn – Du sẽ không thỏa hiệp, Du Sinh cũng không có khả năng thật sự trở thành người nhà họ Ôn.

Mà nhà họ Du can thiệp quá mức vào chuyện tên họ của đứa trẻ nên ôn phu nhân không thích Du Sinh.” Bình thường Hạ Diệu Diệu không hay hóng chuyện với mấy phu nhân quyền quý, nên không biết ngay gần mình lại có chuyện như thế này, cô có hơi chột dạ: “Trước đây di Du…

không phải là người như vậy…” Hà Mộc An hừ nhẹ, anh có ý gì thì để Diệu Diệu tự mình đoán đi.

Hạ Diệu Diệu có cảm giác hình như mình bị Hà Mộc An coi thường, cô và Du Văn Bác cùng thuộc một nhóm người, Hà Mộc An hừ gì Du khác nào đang nhằm vào loại người như bọn cổ.

Tự nhiên cô có hơi chột dạ, nếu nhà họ Hạ không phải là do Hà Mộc An xử lý êm đẹp từ đầu thì cũng không thuận lợi như ngày hôm nay, chắc chắn sẽ gây ra không ít chuyện xấu mặt! Nhưng nói thì nói như vậy, bị người ta bóc trần ra như thể cô cũng hơi khó chịu.

Hạ Diệu Diệu nghĩ đi nghĩ lại, phẫn nộ nói: “Du Văn Bác đúng là đồ tồi, chỉ biết nhìn mẹ cậu ta gây sự, cậu ta quên mất lúc mẹ cậu ta nằm viện thì nhà họ đã cầm tiền của ai rồi à? Du Văn Bác có ngày hôm nay cũng là như Ôn lão gia chỉ bảo từng chút một.

Còn nhà họ Du thì chỉ biết ở đấy mà ngồi hưởng.

Ôn gia người ta thì khác, nếu không có Du Văn Bác thì người ta vẫn còn Phương Thậm kìa.”

“Du Văn Bác không đến mức không có lương tâm như thế, sau khi biết chuyện cậu ta không quay về nhà họ Du nữa, đưa cha mẹ anh ta đến chỗ anh trai rồi.” Hạ Diệu Diệu lung lay: “Anh cả nhà họ Du! Hahaha…

Du Văn Bác đúng là cứng rắn, người như anh trai và chị dâu cậu ta, haha, coi như cậu ấy có chút lương tâm.” Hạ Diệu Diệu nhăn mày: “Chuyện này chắc không phải do anh trai chị dâu cậu ta giật dây đấy chứ?” Hà Mộc An lật tạp chí, anh đúng là rảnh không có việc gì làm nên mới nói chuyện thị phi nhà người khác.

“Về sau nếu không có việc gì thì em phải uống trà nói chuyện với dì Mẫn, dì Triệu mới được, những chuyện như thế này mà cũng không biết.” Hạ Diệu Diệu hăng hái nói một tràng về chuyện của của anh Cả nhà họ Du ngày trước, cũng không quan tâm năm xưa Hà Mộc An đã nghe đến mòn cả tai rồi.

“Diệu Diệu.”

“Anh xuống xe ở ngã rẽ phía trước.” “Vẫn còn chưa đến công ty mà.”

“Anh muốn đi dạo một mình”

“Hà Mộc An anh muốn chết phải không, anh không muốn cắt tóc phải không!” Cửa đóng sập một cái, Hạ Diệu Diệu bỏ Hà Mộc An lại giữa đường, một mình phóng xe vụt đi.

Hà Mộc An nhìn con đường đối diện, lại nhìn nơi mà mình đang đứng, rất muốn nói với phu nhân của mình rằng: anh muốn xuống ở ngã rẽ phía trước.

“Đúng là như cậu nói, không nên quá chiều chuộng đàn ông, không lại được voi đòi tiền, kẹo còn chưa ăn xong mà đã đòi thêm kem.” Khổng Đồng Đồng đắc ý, nhìn đi lời cô nói đúng là chân lý mà.

“Đẹp không?” Trương Tấn Xảo kế điện thoại trên bàn, chồng cô giúp cô giữ cái đĩa, hiếu kỳ nhìn vợ bôi lòng trắng trứng lên mặt: “Đồng Đồng, tóc uốn không hợp với cậu đâu.” Khổng Đồng Đồng không phục: “Có phải là gợi cảm quá không?” Mái tóc uốn này tốn của cô hơn hai tiếng đồng hồ đấy: “Tớ thấy rất thu hút mà.” Hạ Diệu Diệu nhắc nhở: “Có đàn ông con trai ở đây, cậu nói năng chú ý một chút.” Chuyện vừa nãy với Hà Mộc An cô cũng không nhắc đến, bạn thân gả cho cấp dưới của chồng muốn buôn chuyện cũng không thoải mái, ai mà biết liệu anh ta có báo cáo lại hay không: “Tóc uốn sẽ khiến cậu trông già đi đây.” Trương Tấn Xảo gật đầu: “Hay là câu hỏi u Dương thử xem.” u Dương Lục giờ mới hồi hồn, vội vã làm người tốt: “Đều đẹp, đều đẹp cả.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN