Dâm Đế Phục Thù
Chương 22: Âm dương khống tâm tỏa
– Người yên tâm khi người thành công hóa thú ý thức sẽ biến mất bổn tọa sẽ giúp người trở thành yêu thú mạnh nhất hỗn nguyên đại lục.
Tố Lôi nghe hắn nói nét mặt tràn đầy hoảng sợ, bắt nàng làm yêu sủng cho người khác nàng thà chết còn tốt hơn.
– Không… ta không muốn… ta không muốn… người không được đối với ta như vậy.
Nàng gần như lâm vào hoảng loạn hai tay liên tục cào lấy bộ lông trên cơ thể, đầu nàng nhô ra hai chiếc sừng, trên lưng xuất hiện hai cánh, bên dưới mọc thêm chiếc đuôi.
– Lâm Thần cầu… cầu người… á.
Nàng đau đớn nằm trên đất không ngừng lăn lộn yêu thú hóa hình xé thịt mà ra cơn đau này không phải ai cũng chịu được.
– Lâm Thần ta… ta đồng ý nhận… nhận người là chủ… á… người… người tha ta…Áaaa…
Lâm Thần hai mắt lạnh nhạt nhìn xuống.
– Thật sao?
– Ân… ta có thể dùng… dùng tâm ma đại thệ cầu… cầu người tha ta… a…
– Trước giờ bổn tọa chưa từng tin vào lời nói.
– Chỉ… chỉ cần người… người tha ta… người… người muốn gì cũng được…
Tố Lôi cảm nhận ý thức mình dần mơ hồ nàng cố gắn bò đến chỗ Lâm Thần hai tay ôm lấy chân hắn.
– Cầu… cầu người…
Lâm Thần khẽ động một luồn sáng màu đỏ từ bên trong cơ thể Tố Lôi bay ra cơ thể nàng lập tức ngừng biến hóa trở lại hình dạng ban đầu cả người vô lực nằm trên đất y phục toàn thân rách nát, Lâm Thần truyền cho nàng một tia linh lực sao đó xoay người đi đến ngồi trên giường, Tố Lôi cảm nhận cơ thể khôi phục được sức lực cố đứng lên ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt vẫn còn sợ hãi.
– Người lại đây.
Nàng nghe hắn nói liền chập chững cuối đầu đi tới.
– Chủ… chủ nhân…
– Ta có vài chuyện muốn hỏi người.
– Vâng mời… mời ngài hỏi.
Lâm Thần liếc nhìn nàng khóe miệng khẽ cong lên tôn giả kiêu ngạo không phải bây giờ cũng phải cuối đầu sao một ngày nào đó hắn nhất định phải bắt 12 tên thần chủ quỳ dưới chân mình tạ lỗi.
– Thánh lôi điện phái người đến để bắt ta sao?
– Đúng… đúng vậy.
– Chỉ có mình người?
– Chỉ có mình thuộc hạ.
– Làm sao ta biết người nói thật hay giả?
Tố Lôi cảm nhận ánh mắt lạnh lùng kia hai chân liền quỳ xuống.
– Tất cả những gì thuộc hạ nói đều là sự thật Tố Lôi có thể lấy danh nghĩ lôi chủ xin thề.
– Ta tạm thời tin tưởng người nếu để ta biết người nói dối đến lúc đó không ai có thể cứu được người.
Lâm Thần nhìn nữ nhân trước mặt, mày kiếm khẽ nhíu nếu bây giờ thi triển âm dương quyết với nàng cảnh giới của hắn có thể đạt tới kim đan nhưng sẽ dẫn đến sự chú ý của thánh giáo bên cạnh còn có tên Lạc Nam kia.
– Người tiến lại đây.
Tố Lôi nghe hắn nói liền bước lại vẫn không dám ngẫn đầu nhìn hắn.
– Thả lỏng tinh thần buôn bỏ tất cả chống cự.
Nàng nghe hắn nói cả người rung lên một cái hơi chút do dự cuối cùng cũng nhắm mắt làm theo, Lâm Thần hai tay liên tục ấn thủ quyết một hình âm dương bát quái đồ xuất hiện một nữa tiến vào cơ thể Tố Lôi bao quanh lấy thần hồn của nàng một nữa còn lại tiến vào thức hải Lâm Thần.
– Bên trong cơ thể của người đã bị ta thi triển âm dương khống tâm tỏa chỉ cần một ý niệm của ta cũng có thể làm người thần hồn tịch diệt, ngày mai ta sẽ đưa người về thánh lôi giáo trong thời gian ngắn nhất thu thập tất cả những thứ liên quan đến cao tầng thánh lôi điện sao đó mang đến gặp ta.
– Thuộc hạ tuân lệnh.
Lâm Thần gật đầu thân hình hư không biến mất, Tố Lôi nhìn hắn rời đi hai mắt thẩn thờ như người vô hồn từ hôm nay mạng của nàng sẽ không do bản thân mình khống chế.
Bên trong một căn phòng một nữ nhân áo đen ngồi trên giường hai ánh mắt mơ màng nhìn về một phía, đôi mắt sưng đỏ dường như là đã khóc rất lâu, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện trước mắt nàng nữ nhân ngay lập tức rời giường cung kính quỳ một bên.
– Linh Phương tham kiến chủ nhân.
– Đứng lên đi.
Lâm Thần đi đến tìm một chỗ ngồi xuống ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng.
– Ngày mai người sẽ cùng Tố Lôi trở về thánh lôi giáo người hãy cẩn thận giám sát nàng ta.
– Nô tỳ tuân lệnh.
Linh Phương vừa nói xong một nữa hình tròn màu trắng hiện lên trước mặt nàng sao đó tiến vào trong đầu.
– Đây là âm dương khống tâm tỏa nếu như Tố Lôi không nghe lời người dùng thứ này khống chế nàng ta.
– Vâng.
– Còn nữa sao này muốn tìm ta hãy đến Phong Minh đại quốc sao đó dùng linh hồn khế ước liên lạc với ta.
Lâm Thần nói xong liền xoay người đi Linh Phương đứng một bên nhìn theo không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác đau nhói.
Hai ngày sao Lạc Nam tôn giả mang theo Lâm Thần cùng Ngọc Li thánh sứ đi đến Phong Minh đại quốc với tốc độ của ba người ít nhất phải mất nữa tháng mới có hể đến nơi.
– Ngọc Li lần này người lập được công lớn nhất định đích thân hỏa chủ sẽ ban thưởng cho người.
Ngọc Li nghe Lạc Nam tôn giả nói ánh nhìn sang Lâm Thần khẽ mỉm cười.
– Nếu như không có tôn giả nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thất bại do đó tôn giả mới là người có công lớn nhất.
– Ha ha Ngọc Li người càng ngày càng giống cô cô Ngọc Vân của người.
Ba người đi được nữa ngày tìm một chỗ nghĩ ngơi, Lạc Nam tôn giả đột nhiên đứng lên quay sang hai người Lâm Thần.
– Hai người ở lại nghĩ ngơi ta đi đến phía trước dò đường.
– Làm phiền tôn giả.
Lạc Nam nhìn Ngọc Li gật đầu thân hình biến mất, Lâm Thần nhìn theo hướng hắn bay đi khóe miệng khẽ cong lên.
– Lâm Thần chàng đang cười gì đó?
– Không có gì, đúng rồi tên kia thường xuyên nhắc đến cô cô của người ta nghĩ nàng ta có địa vị không thấp bên trong thánh điện.
Ngọc Li nghe hắn nói vẻ mặt hiện lên nét kiêu ngạo.
– Điều đó là tất nhiên cô cô của thiếp chính là chấp sự bên trong thánh điện người bây giờ đã đạt đến luyện hư đỉnh phong không lâu sao sẽ tiến vào toái hư có thể nhậm chức trưởng lão.
Lâm Thần nghe nàng nói chỉ gật, Ngọc Li nhìn biểu hiện của hắn trong lòng có chút tức giận nhưng nghĩ đến tên này từ trên núi xuống nên thoải mái cho qua.
Hai người ngồi một bên trò chuyện chủ yếu là Ngọc Li hỏi hắn trả lời một lúc sao Lạc Nam tôn giả quay lại trên người có chút chật vật nhưng thần sắc rất tốt.
– Tôn giả có chuyện gì sao?
– Không có gì chỉ là vừa tìm được một góc linh dược, các người nếu đã nghĩ ngơi xong thì lên đường thôi.
– Tôn giả người không nghĩ ngơi sao?
– Không cần.
Ngọc Li cũng không hỏi nữa nàng kéo theo Lâm Thần lên đường, trong thời gian này Lâm Thần nghe Lạc Nam nói cũng hiểu sơ qua tình hình Phong Minh đại quốc, bên trong đại quốc hoàng tộc cùng thánh giáo là hai thế lực đứng đầu, kế tiếp là tứ đại gia tộc Trần, Lý, Đường, Kim mỗi một đại gia tộc đều có hóa thần cảnh trấn giữ hơn nữa đệ nhất thiên tài thánh hỏa giáo cũng ở nơi đây, nàng chính là đương triều nhị công chúa Triệu Thiên Cơ chưa đầy 100 tuổi đã bước vào hóa thần hoàn toàn có thể so sánh với Tố Lôi.
Ban đêm ba người tiến vào bên trong một tòa thành tìm một khách điếm nghĩ ngơi.
– Hai người các người cứ vào trong nghĩ ngơi ta đi liên lạc với giáo chủ nơi đây.
Lạc Nam tôn giả nói xong liền rời đi, hai người Lâm Thần tiến vào bên trong khách điếm mọi người vừa nhìn thấy y phục của hai người đều tự động cuối người tránh sang một bên, hai người chọn lấy hai căn phòng kêu thêm vài món ăn, Lâm Thần tiến vào bên trong căn phòng liền quay sang hỏi Ngọc Li.
– Người biết Triệu Thiên Cơ không?
Ngọc Li mày ngọc khẽ nhíu.
– Thiếp chỉ biết nàng ta có thất phẩm linh căn, nghe mọi người nói nàng ta đáng sợ nhất không phải là chiến đấu mà là trí tuệ, bên trong thánh điện có người nói nàng ta đứng ngang hàng với thánh nữ được xưng là tuyệt sắc song kiêu.
– Vậy người có biết gì về thánh nữ không?
– Thiếp không biết khi nào gặp cô cô thiếp sẽ hỏi giúp chàng.
Lâm Thần đang muốn hỏi tiếp lại bị tiếng gõ của cắt ngang.
– Khách quan thức ăn của ngài đã có.
Ngọc Li tiến ra mở cửa phòng mười mấy món thức ăn được mang vào, đợi hai tên tiểu nhị đi ra Lâm Thần khẽ động trong phòng lại xuất hiện thêm hai người.
– Chủ nhân Yên Nguyệt không muốn ở trong thần lô đỉnh Yên Nguyệt muốn ở bên cạnh người.
Liễu Yên Nguyệt vừa được thả ra liền tiến đến kéo tay Lâm Thần bộ ngực nhỏ của nàng không ngừng cọ vào.
– Mau đến ăn đi.
Lâm Thần xoay người tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn uống, hai tiểu nha đầu thấy một bàn thức ăn liền nhào đến càn quét mấy hôm nay hai nàng chỉ được ăn trái cây bây giờ thấy được mỹ vị liền không thể kiềm chế, Ngọc Li nhìn hai nàng ngồi hai bên Lâm Thần đành bất đắc dĩ ngồi đối diện hắn.
Hai nàng sao khi càng quét xong chợt nhớ đến chủ nhân của mình đang ngồi bên cạnh liền quay qua gấp thức ăn cho hắn.
– Chủ nhân Linh nhi có chuyện muốn nói với người.
– Chuyện gì.
Trần Tiểu Linh hơi do dự một chút ánh mắt nhìn sang Yên Nguyệt thấy nàng gật đầu mới mở miệng nói.
– Người có thể tha thứ cho dì Linh Phương không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!