Dâm Đế Phục Thù - Chương 8: Tự thân sa lưới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
314


Dâm Đế Phục Thù


Chương 8: Tự thân sa lưới


– Lâm Thần người nên biết đôi khi những thứ người đã thấy chưa hẳn là tốt nhất.

– Đệ tử hiểu.

– Vậy người vẫn muốn chọn lưu ảnh thạch?

– Đúng.

Trần Kế Nam thở dài bàn tay vừa động chiếc hộp bay đến chỗ Lâm Thần.

– Lâm Thần để trở thành cường giả ngoài thiên phú còn phải biết suy nghĩ.

Lâm Thần tiếp lấy chiếc hộp thu vào giới chỉ khóe miệng hiện lên một đường cong.

– Đa tạ giáo chủ chỉ điểm đệ tử hiểu rõ.

– Được rồi người lui ra đi.

Lâm Thần đi ra bên ngoài ánh mắt nhìn lên bầu trời.

– Xem ra bọn người thánh lôi giáo sắp bắt đầu hành động ta cũng nên chuẩn bị một chút lễ vật hay không?

Hắn đang định tiến về phòng trước mặt lại xuất hiện một bóng người cản lại.

– Người đi theo ta.

Trần Tiểu Linh nói xong liền bước đi vừa đi được vài bước nàng liền dừng lại.

– Này người có nghe bổn cô nương nói gì không?

– Người đang nói chuyện với ta sao?

Nàng nghe hắn hỏi tức đến bộ ngực nhỏ không ngừng lên xuống.

– Ở đây chỉ có hai người bổn tiểu thư tất nhiên là đang kêu người, mau đi theo bổn tiểu thư.

– Ta không có hứng thú.

Lâm Thần nói xong liền xoay người bước đi Trần Tiểu Linh đột nhiên hiện ra phía sao hắn một chưởng đánh vào sao đầu Lâm Thần làm hắn bất tỉnh, nàng ôm hắn hai mắt liên tục liếc xung quanh không nhìn thấy ai liền mang Lâm Thần tiến vào căn phòng gần nhất, nàng đặt hắn xuống từ bên trong giới chỉ lấy ra một đoạn dây bắt đầu trói người.

– Ai bảo người làm ta tức giận lần này xem bổn tiểu thư trừng trị người như thế nào.

Trần Tiểu Linh từ bên trong giới chỉ lấy ra một cây cọ hướng đến mặt Lâm Thần bắt đầu vẽ loạn, nàng tiến lại gần hắn đầu cọ vừa chạm đến mặt liền ngừng lại nhìn khuôn mặt phía trước có chút ngẫn người mày kiếm, mũi cao nhất là nụ cười tạ dị kia làm cho tim nàng có chút chạy loạn.

– Hừ, ai bảo hắn làm người ta tức giận lần này xem như là trừng phạt nhẹ.

Trần Tiểu Linh say mê trừng phạt đột nhiên phía sao truyền đến cảm giác đau nhói nàng liền gục lên người Lâm Thần.

– Chủ nhân làm sao giải quyết nàng ta đây?

Liễu Yên Nguyệt ôm lấy nàng lại nhìn thấy khuôn mặt chủ nhân mình khóe miệng co giật vài cái thật vất vả mới nhịn được không cười, Lâm Thần nhìn Trần Tiểu Linh trước mặt ý niệm vừa động liền thu nàng vào thần lô đỉnh.

– Còn đứng đó làm gì mau qua đây cởi trói cho ta.

Nàng tiến đến cởi trói thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt Lâm Thần.

– Chủ nhân Tiểu Linh phải làm sao đây?

– Người trước vào thần lô đỉnh cởi lấy y phục của nàng giả trang nàng ta.

Lâm Thần lấy ra một chiếc khăng lao đi khuôn mặt hắn dùng thần thức kiểm tra vài lần đến khi chắc chắn không bị ai theo dõi liền tiến vào thần lô đỉnh, Lâm Thần vừa tiến vào liền thấy Liễu Yên Nguyệt đang tự thay y phục, Trần Tiểu Linh nằm trên giường chỉ còn lại một bộ nội y, Liễu Yên Nguyệt đang thay y phục cảm giác có người nhìn lén liền quay lại nàng a lên một tiếng hai tay che ngực lùi về phía sao vẽ mặt hoảng sợ.

– Chủ… chủ nhân… người… người muốn làm gì?

Lâm Thần nhìn bộ dáng nàng như cừu non gặp sói liền biết thiên phú tiểu nha đầu này lại phát huy.

– Người mau chóng mặt y phục vào ta sẽ giúp người dịch dung.

Thấy không gạt được Lâm Thần nàng liền ngoan ngoãn mặt y phục vào, Lâm Thần tiến đến hai tay di chuyển trên mặt Yên Nguyệt vài cái sao đó hai người rời thần đỉnh lô.

– Chủ nhân đã dịch dung xong rồi sao?

– Người nhìn thử xem.

Liễu Yên Nguyệt từ bên trong giới chỉ lấy ra một cái gương kiểm tra, nàng nhìn hình ảnh trong gương liền há to miệng.

– Thật sự là rất giống Tiểu Linh a.

Nàng nhìn qua Lâm Thần ánh mắt tràn đầy hưng phấn.

– Chủ nhân người có thể dạy ta thuật dịch dung hay không?

– Có thể, người mau đi ra bên ngoài nếu không sẽ có người nghi ngờ.

Liễu Yên Nguyệt nghe chủ nhân mình đồng ý liền vui vẽ rời đi, một lúc sao Lâm Thần đi ra tiến về phòng mình tiếp tục tu luyện, đợi đến khi chắc chắn không bị ai theo dõi ý niệm vừa động hắn liền xuất hiện bên trong thần lô đỉnh, Trần Tiểu Linh nằm trên giường thân chỉ mặt một cái nội y màu đỏ làm nổi lên làng da trắng bóng của nàng hai ngọn núi nhỏ tuy chưa phát dục hoàn thiện nhưng vẫn kiêu ngạo đứng thẳng, eo nhỏ nhắn, chân thon dài rất có tìm chất trở thành mỹ nữ.

– Là người tự tìm đến không thể trách được ta.

Lâm Thần tiến đến cởi xuống nội y của nàng thân thể bạch ngọc hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, một tay Lâm Thần đặt tại đan điền khẽ ấn xuống ngây lập tức một ngọn lửa từ bên trong thân thể nàng bay ra ẩn hiện vài tia lôi điện, Lâm Thần nhìn ngọn lửa trên không trung khóe miệng cong lên.

– Lôi hỏa song hệ xem ra thân thế của nàng thật không đơn giản.

Hắn truyền một tia linh lực vào bên trong cơ thể nàng, Trần Tiểu Linh nhíu mài cặp mi dài rung động nàng cảm thấy đầu mình đau nhói hai mắt từ từ mở ra.

– Người tỉnh rồi sao?

Nàng vẫn mơ màng chỉ ân một tiếng hai tay xoa đầu, Lâm Thần một tay tiến đến chạm đến bộ ngực nhỏ của nàng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt trơ bóng, Trần Tiểu Linh cảm giác được thân thể bị xâm phạm liền bật người dậy hai mắt trở nên tỉnh táo.

– A…

Nàng nhìn thân thể của mình hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài hai tay ôm trước ngực hai chân co lại dựa vào tường ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Lâm Thần.

– Người… người muốn làm gì?

Nàng nhìn hắn không trả lời trong lòng có chút hoảng.

– Ta là thiếu giáo chủ nếu người dám đụng vào ta phụ thân nhất định sẽ giết người.

Lâm Thần nghe nàng uy hiếp trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười lạnh.

– Người đang nói đến Trần Kế Nam sao ta còn không để hắn vào mắt.

Nàng nhìn hắn đi đến theo bản năng hai tay ôm chặt cơ thể.

– Lâm Thần nếu người còn tiến đến ta… ta sẽ hét lên lúc đó mọi người đều biết người là một tên dâm tặc.

Lâm Thần tiến đến ngồi lên giường hai mắt tà dị nhìn nàng.

– Người không nhìn xem đây là nơi nào?

Trần Tiểu Linh nghe hắn nói liền liếc nhìn xung quanh căn phòng nàng đang ở vô cùng xa hoa khắp nơi đều có kì trân dị bảo ngay cả vách tường đều làm từ linh thạch trong suốt.

– Người… người đã mang ta đi đâu?

Nàng chắc chắn bên trong thánh giáo không thể có căn phòng như thế này.

– Chuyện này người không cần phải biết từ hôm nay ta sẽ trở thành chủ nhân của người.

Trần Tiểu Linh sao khi hoảng loạn liền lấy lại bình tĩnh nghe hắn nói liền kinh thường.

– Một tên luyện khí tầng 6 sơ kì mà muốn làm chủ nhân của ta sao? nếu như bấy giờ người thả bản tiểu thư sao đó làm thuộc hạ cho ta chuyện ngày hôm nay ta có thể bỏ qua cho người.

Lâm Thần không trả lời nàng một tay hắn giơ lên thân thể trần chuồng của nàng ngây lập tức bị hút đến ngồi trong lòng hắn.

– Người… người… tên hỗn đản nhà người mau thả bổn tiểu thư ra.

Nàng vận linh lực cảm giác trống rỗng từ bên trong cơ thể truyền đến làm nàng biến sắc.

– Người… Lâm Thần người đã làm gì ta? linh lực của ta tại sao lại biến mất?

– Người không cần lo lắng chúng chỉ là bị ta tạm thời phong bế người nhận ta làm chủ ta sẽ khôi phục cảnh giới cho người.

– Đừng hòng, bản tiểu thư có chết cũng không nhận tên hỗn đản như người làm chủ nhân.

Nàng vừa nói vừa kháng cự hai tay không ngừng nắm lấy cánh tay hắn hai chân loạn đạp, Lâm Thần một tay giơ lên đánh xuống cài mong nhỏ của nàng.

– A… người… người…

Trần Tiểu Linh hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần hai má đỏ bừng bộ ngực nhỏ liên tục phập phòng.

– Người còn làm loạn ta sẽ đánh cái mong của người.

Nàng nghe hắn không những không ngồi yên hay tay nắm lấy tay hắn thân hình không ngừng uống éo muốn thoát khỏi Lâm Thần, hắn lắc đầu lật ngược nàng lại để Trần Tiểu Linh nằm trên đùi cánh tay liên tục vỗ xuống.

– Ba… ba… ba…

Cảm giác đau đớn từ trên mông truyền đến làm nàng xấu hổ la hét.

– Lâm Thần ngươi là tên hỗn đản không được đánh chỗ đó người chỉ biết ăn hiếp nữ nhân hay sao?

– Lâm Thần đợi bổn tiểu thư thoát được nhất định… nhất định sẽ cho người hối hận.

– Lâm Thần người mau dừng lại ta… ta đau quá.

Lâm Thần nhìn nàng không còn náo loạn hắn liền ôm lấy Trần Tiểu Linh đặt nàng ngồi trên đùi, nhìn nàng bây giờ vô cùng thê thảm hai mắt đẫm lệ, hai má đỏ ửng.

– Lâm Thần ta hận người.

Nàng ngồi trên đùi hắn bên dưới bị đánh đến nóng rát bây giờ lại đột nhiên đổi thành cảm giác ngứa làm nàng vô cùng khó chịu.

– Người có nhận ta làm chủ nhân không?

– Không đời nào người mơ đi.

Lâm Thần nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng bên trong đầy kiên định, nha đầu này còn khó chơi hơn cả Yên Nguyệt.

– Người nhận ta làm chủ ta có thể nói cho người biết tung tích của mẫu thân người.

Trần Tiểu Linh nghe hắn nhắc đến mẫu thân trong lòng liền dao động.

– Người tưởng ta dễ lừa như vậy sao?

– Bên trong cơ thể người có lôi hệ đúng không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN