Anh bước vào thang máy. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh đưa tay bấm số tầng. Ngón tay thon dài khẽ chạm vào, một vầng sáng nhàn nhạt phát ra quanh số “3”.
Thang Yểu phát hiện, hàng xóm cô hôm nay không đeo kính râm đen mà là màu nâu, còn có thể mơ hồ nhìn thấy viền mắt anh nữa.
Không biết có phải cô tưởng tượng không, nhưng khi nhìn vào gương trong thang máy, có vẻ như anh bấm số tầng mình xong đã nhìn sang số tầng cô bấm.
Thang Yểu dời mắt, cúi đầu giả vờ như đang nhìn hộp gà rán trên tay.
Cô không cách nào giải thích được sự bồn chồn của mình, hơi thở lại khẽ hơn một chút.
Anh ấy chắc chắn là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Để mô tả về lần đầu tiên gặp nhau, cũng có thể nói là “tuyệt vời”.
Thang Yểu còn nói về hàng xóm đẹp trai này với bạn cùng phòng.
Hôm đó, cô nằm trên giường, ôm mặt nói: “Anh ấy cao lắm, sóng mũi cũng cao, mang kính râm cực kỳ hợp.”
Quần áo anh mặc không có nhãn hiệu, nhưng nhìn một cái đã biết anh là kiểu người sống trong nhung lụa, khí chất cao quý.
Tiếc là Thang Yểu không thể mô tả sự cao quý đó.
Lữ Thiên cố tình trêu chọc Thang Yểu: “Thế nào là cao quý chứ? Đeo dây chuyền vàng hay bọc răng bằng vàng?”
Thang Yểu vội vàng phủ nhận: “Không phải!”
Trần Di Kỳ, một người bạn cùng phòng khác của cô, cũng đùa: “Là kiểu đầu tròn, tai to, mặt béo, hơi mũm mĩm, mặc đồ thể thao, trông có vẻ không thiếu cơm ăn áo mặc.”
Thang Yểu càng hoảng hốt hơn: “Đương nhiên là không phải!”
Phòng ký túc xá có ba người.
Một trong hai người bạn cùng phòng cô là một người Bắc Kinh bản địa, người còn lại đến từ phía Nam.
Ba cô gái đều độc thân, chưa có ai từng yêu đương bao giờ.
Thỉnh thoảng, họ kể chuyện tình cờ gặp gỡ ai đó, tim đập thình thịch, nhưng rõ ràng họ đều không có hứng thú nói về chuyện đó bằng chuyện ăn uống, đề tài nói chuyện cũng được chuyển thành “trưa mai ăn gì”.
Thang Yểu cũng không phải ngoại lệ.
Cô nghĩ hàng xóm cô ưa nhìn thật, cũng không phủ nhận chuyện cô liếc mắt nhìn anh khi đi cùng thang máy, nhưng cô chưa từng có tâm tư đặc biệt gì.
Những người sống trong tòa nhà đó đều bí ẩn, như người “dượng nhỏ” mà cô chưa từng gặp mặt.
Họ như tách biệt với thế giới, cô và họ sống trong hai thế giới khác nhau.
Khi gặp nhau, cũng cảm thấy vui vẻ một chút, lo lắng một chút.
Nhưng ngoài ra cũng không có thêm cảm xúc gì khác.
Huống chi hôm nay, cô muốn đến ăn tối với dì, cả ngày cũng mới chỉ uống chút sữa hồi sáng sớm, giờ này bụng trống rỗng, đến mức cô tưởng như ngực sắp chạm vào lưng luôn rồi.
Người sắp đói đến chết thì đâu còn tâm trí nhìn trộm người khác nữa.
Mùi gà rán trên tay cô xuyên qua hộp giấy, tràn ngập thang máy, thơm phức.
Khi đến tầng ba, Thang Yểu còn thấy may mắn vì hàng xóm lạnh lùng đã đi ra.
Chỉ còn mình cô trong thang máy, cuối cùng cũng có thể nuốt nước bọt thèm thuồng.
Thật ra, mỗi lần đến đây, Thang Yểu đều biết thêm chút chuyện ——
Mới ăn được nửa số gà rán, một nhân viên chung cư đến bấm chuông.
Nhân viên này mặc sườn xám, cười duyên dáng, mang đến hai cành hoa đầy nụ, nói rằng cắm trong nước thì hoa đào sẽ nở. Đó là “quà xuân” cho mỗi căn hộ.
“Cảm ơn.”
Dì nhỏ nhận lấy cành hoa đào, đóng cửa rồi nói dì Đường mang bình hoa đến.
Dì Đường đang ngồi xổm trước tủ lạnh lục lọi nguyên liệu nấu ăn. Khi nghe dì gọi, bà thả rau quả xuống, vào kho tìm cái bình thủy tinh.
Cắm hoa xong, dì Đường đến bàn ăn, dọn dẹp đống xương gà mà Thang Yểu và dì gặm xong.
Thang Yểu không quen cuộc sống này, vậy nên cô chỉ ngồi trên sô pha nghiêm chỉnh, gặm cánh gà trên tay.
Ánh nắng thật đẹp, xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng hốc tường.
Trong hốc tường có mấy món đồ trang trí tinh xảo, còn có ảnh của dì nhỏ và “dượng rể”.
Thang Yểu đã thấy bức ảnh này hồi năm ngoái. Ánh mắt “dượng rể” hơi kiêu ngạo, lúc chụp ảnh luôn ngẩng cao đầu, có vẻ là một người có tính tình khoa trương.
Thật lòng mà nói, Thang Yểu không thích vẻ ngoài của người đó.
Cô không hay phán xét người khác, chuyện cô không thích ông ấy có lẽ là do ông không quan tâm đến dì.
Dạo này cô thường xuyên ghé đến, vậy mà chưa từng nghe dì nhỏ liên lạc với ông ta. Dì cũng không còn đeo nhẫn kim cương nữa mà cất vào ngăn kéo.
Cuối tuần, Thang Yểu ở lại qua đêm.
Cô không phải kiểu người lạ giường, Cô còn có thể ngủ ngon lành trên tàu xe. Có điều, khi đến nhà mới của dì nhỏ, cô hay bị mất ngủ, trong lòng bất an.
Buổi tối, cô vào bếp uống nước, gặp dì cũng đang mất ngủ. Họ ngồi bên cửa sổ hàn huyên.
Dưới lầu đột nhiên phát ra ánh sáng.
Nhìn kỹ lại, cô thấy ai đó cầm đèn pin đi đi lại lại.
Khi còn nhỏ, cô xem phim truyền hình với gia đình, xem phim cảnh sát của TVB.
Thang Yểu cảnh giác hạ giọng: “Dì à, đó là người xấu à? Có khi nào là cướp rình rập ai đó không?”
“Đó là bảo vệ của chung cư.”
Thang Yểu nghe dì nói mới biết, khu chung cư này toàn những người quyền lực, nếu không giàu thì cũng có địa vị.
Tòa nhà rất coi trọng vấn đề an ninh, nhân viên trực ban 24 tiếng một ngày, đêm đến còn đi tuần tra.
Đêm dịu dàng, cành đào được giao đến chiều nay đứng lặng lẽ trong bình thủy tinh, không biết khi nào mới nở hoa.
Bảo vệ cầm đèn pin dưới lầu cũng đi mất rồi.
Dì nhỏ nhìn ra cửa sổ, giọng điệu bình thản như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Ở đây còn có những người con thấy trên tivi, người nổi tiếng, nghệ sĩ và vài người linh tinh.”
Thang Yểu thản nhiên nói “Chẳng trách sao”, dì nhỏ nhạy cảm quay đầu nhìn cô hỏi: “Chẳng trách sao?”
Cô không muốn thừa nhận lúc này đang nghĩ đến ai. Cô chỉ nói: “Chẳng trách sao hàng xóm ở đây lạnh lùng quá, đi thang máy cũng gặp nhau thường xuyên mà chẳng ai biết ai.”
Tán gẫu về chuyện bình thường vậy mà dì nhỏ lại nhíu mày, sắc mặt không tốt.
Dì hỏi Thang Yểu gặp ai, gặp ở đâu…
Câu hỏi đó làm Thang Yểu bất ngờ.
Cô vừa mới nói là trong thang máy, không hiểu sao dì nhỏ lại phản ứng như vậy.
“Trong thang máy…”
“Lần sau thấy có người trong thang máy thì đừng vào.”
Dì nhỏ nói cư dân ở đây coi trọng quyền riêng tư, không thích giao tiếp với người lạ hay đi chung thang máy với người ngoài.
Dì cũng nói nều đối phương là người nổi tiếng, sau này địa chỉ bị lộ ra, có khi họ sẽ nghĩ là do người hàng xóm xa lạ.
“Chúng ta mới chuyển đến đây, đừng phá lệ, cũng đừng gây rắc rối.”
“Quy tắc bất thành văn này là gì vậy ạ?”
Thang Yểu không thể đồng tình: “Người có tiền thật phức tạp. Nếu không thích giao tiếp với người khác, sao không sống trong biệt thự đi?”
Dì nhỏ không nói gì cả.
Dì nhỏ có chuyện gì đó không muốn cho Thang Yểu biết. Dì muốn Thang Yểu tránh xa những người đó.
Những mối quan hệ trong vòng tròn đó rất phức tạp, người ta mua nhà ở đây cũng không nhất thiết là vì ý thích.
Có khi là để giữ mặt mũi với nhà đầu tư, hoặc cũng có thể vì những lý do khác.
Chỉ là nhà thôi mà, với một số người, tám con số cũng chỉ là khoản tiền nhỏ.
“Nếu mỗi lần chỉ có thể có một người đi thì làm thang máy to vậy làm gì? Như vậy không lãng phí sao?”
Tất nhiên Thang Yểu không hiểu được những khúc mắc đó nên chỉ lẩm bẩm vài câu rồi ngáp dài.
Trong giấc mơ, cô tự hỏi liệu người hàng xóm hay đeo kính râm có phải là một ngôi sao không, nhưng cô không nhận ra anh vì cô không hay xem phim.
Để tránh gây rắc rối cho dì nhỏ, kể từ đó, khi thấy có người trong thang máy, cô đợi ngoài cửa, nhìn thang máy đi lên rồi mới bấm thang máy để lên.
Chớp mắt một cái, cuối tuần lại đến, và Thang Yểu lại đến ở nhà dì nhỏ.
Dì cô dậy sớm để đến tiệm bánh. Dì gọi Thang Yểu, nói có người gửi gì đó đến, nói Thang Yểu xuống lầu nhận.
Thang Yểu chạy vội ra, đi thang máy xuống gara ngầm.
Cô thật sự là kiểu con gái không quá nhạy cảm với vật chất, nhắm mắt làm ngơ trước xe sang trong gara.
Nói cách khác, cô có “gặp” cũng không nhận ra, cô nghĩ loại đắt tiền nhất là Mercedes-Benz và BMW, xe mấy chục vạn đã là giá trên trời.
Còn siêu xe là gì, Koenigsegg là gì, tiếc là cô không biết.
Cô lại càng không biết, có người ngồi trên một chiếc xe, tình cờ nhìn thấy cô lướt qua như cơn gió.
Người giao hàng đã đến.
Một người bạn của dì ở đây cũng kinh doanh bánh ngọt, lần này lái xe từ biển về, mang cho dì ít hải sản được bơm oxy, đựng trong ba thùng xốp lớn.
“Cô ôm được không? Hay để tôi ôm lên?”
Người ta đã mang đồ tới cho mình, tuyệt đối không thể làm phiền họ nữa. Thang Yểu vội vàng nói, “Tôi tự ôm được rồi.”
Sau khi cảm ơn và đứng nhìn xe rời đi, Thang Yểu chồng mấy thùng xốp lên nhau rồi ôm về nhà.
Thùng xốp chồng lên cao, cô không thấy có đôi chân dài bước xuống từ chiếc xe đậu bên cạnh, đi trước cô. Khi Thang Yểu cảm giác có người bấm thang máy, cô tự giác đi chậm lại.
Cô không đồng tình với “quy tắc” ở đây, nhưng cô phải thay đổi thôi.
Không được đi thang máy với người lạ.
Không cần thiết thì đừng gây rắc rối.
Nghe nói những ngày qua đã là đợt “lạnh cuối xuân”, gió len lỏi vào gara rất lạnh. Thang Yểu vội vàng đi ra, còn không kịp mặc áo khoác.
Áo len cô mặc trông có vẻ dày nhưng thật ra cũng không tránh được gió. Gió lùa qua áo, lạnh đến mức lông tơ dựng hết cả lên.
Thùng xốp chắn hết tầm nhìn, Thang Yểu chỉ nghe tiếng thang máy mở ra, chờ tiếng thang máy đóng lại.
Cô nghiêng người, nhìn ra từ sau mấy thùng xốp mới nhận ra người đứng trong thang máy là hàng xóm mà cô đã gặp qua nhiều lần.
Người đó không sợ lạnh, chỉ mặc áo len kẻ còn mỏng hơn cô, rộng rãi, qua loa.
Người đàn ông đứng ngay bên cạnh cửa thang máy, giơ tay chặn cửa, rõ ràng là đang đợi ai đó.
Chuyện này làm Thang Yểu bất ngờ.
Cô còn nhìn lại sau lưng mình, xác định đúng là không có ai, sau đó mới ôm thùng xốp vào thang máy. Cô học theo anh trước đó, nói “cảm ơn” rồi im lặng, nhập tâm diễn cảnh “xa lạ”.
Ba thùng hải sản rất nặng, Thang Yểu ôm hơi khó.
Có lẽ là do cô khó nói lời “cảm ơn”; hoặc có thể trong mắt người khác, cô đã vào tình thế đáng xấu hổ, đỏ mặt tía tai.
Người hàng xóm hình như không kiềm được, lần đầu chủ động nói với Thang Yểu.
Anh hỏi cô: “Có cần tôi giúp không?”