Đầm Lầy Mùa Xuân - Chương 32: C32: Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Đầm Lầy Mùa Xuân


Chương 32: C32: Chương 32


Chuyện Thang Yểu và Văn Bách Linh yêu nhau, ngay từ đầu đã chẳng phải chuyện gì quái lạ.

Hai người đầu tiên, bản thân cô vẫn còn chưa kịp thích nghi với sự thay đổi thân phận này, cộng thêm việc Văn Bách Linh có công việc phải làm, cô bên này cũng phải đi học, ôn thi, đi làm thêm, hình như chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại ra thì cuộc sống gần như không có gì thay đổi.

Mà trái lại, Trần Di Kỳ lại có phần thần hồn nát thần tính.

Trần Di Kỳ là người từng bị lừa dối, đề phòng từng chút một, lúc nào cũng muốn phải thăm dò hết tất cả mọi chuyện phúc họa ngay từ khi bắt đầu.

Ngoài giờ học, Thang Yểu phải đi làm thêm, rất bận bộn. Lúc ở riêng với nhau, Trần Di Kỳ lúc ăn cơm với đội Lữ Thiên, Tôn Tự cũng sẽ vì quan tâm mà hỏi đám Lữ Thiên với Tôn Tự nghĩ thế nào về chuyện yêu đương của Thang Yểu.

Tôn Tự đương nhiên không xem trọng chuyện tình cảm của Thang Yểu, bĩu môi nói: “Thang Yểu vừa nhìn đã biết là kiểu con gái nghiêm túc. Cậu ấy mà yêu đương thì chắc chắn không phải là để đùa vui. Điều kiện của người kia mà các cậu kể, gia đình có tầm thường gì đâu, nhìn về lâu về dài, cứ cảm giác chẳng đáng tin cậy tí nào.”

Quan điểm của cậu ta là:

“Tôi không cần biết người nhà của cái anh Văn Bách Linh đó ra làm sao, nhưng tôi từng gặp được rất nhiều gia đình gốc gác ở thủ đô, vì đủ các thể loại lý do mà đã phản đối con trai, con gái mình tìm người yêu ở tỉnh khác.”

“Bọn tôi giải phóng mặt bằng xong cũng được có mấy đồng bạc, mà bà tôi đã không đồng ý cho tôi yêu con gái tỉnh khác rồi. Vậy thì cái anh Văn Bách Linh kia, người trong nhà chẳng lẽ lại đồng ý á?”

Lữ Thiên giơ tay, vỗ lên cái ót của Tôn Tự: “Cậu bớt bớt ngồi đây nói xấu đi, ăn không được thì đạp đổ phải không?”

“Tớ đâu có đâu.”

Trần Di Kỳ cũng có hơi nhấp nhổm: “Chẳng biết tại làm sao mà càng nghĩ càng thấy lo, sợ Tiểu Thang Yểu bị bắt nạt.”

“Cậu đây là đang bị PTSD đấy, đừng có tự mình dọa mình nữa đi.”

Nói xong, Lữ Thiên lại liếc mắt qua Tôn Tự: “Có phải cậu vẫn còn mong nhớ cái tình duyên trắc trở với Thang Yểu kia đúng không?”

Trong nhà ăn người đến người đi, mùi khói dầu bốc lên.

Tôn Tự cãi cùn: “Tớ còn lâu nhé. Chẳng phải mấy cậu hỏi tớ nghĩ thế nào à, tớ đang bàn chuyện nghiêm túc.”

“Thế mà nãy cậu còn nói, muốn đi đón Thang Yểu tan làm với bọn tớ.”

“Tớ tìm Thang Yểu để bàn chính sự. Người mẫu đã hẹn trước hai ngày sau đi chụp hình lại hủy hẹn rồi, không chụp cho bọn tớ nữa. Tìm mãi mấy người liền mà vẫn không được, không đẹp được bằng Thang Yểu.”

Nói tới đây, Tôn Tự cảm nhận rõ ràng được ánh nhìn sâu xa mà Lữ Thiên đang nhìn mình.

Cả cái mặt Tôn Tự đỏ bừng lên, vội vàng nói: “Tớ đang đắn đo không biết hỏi nhờ thì Thang Yểu có đồng ý chụp không, chỉ cần lộ mặt thôi, không cần nói gì hết.”

“Hai người các cậu. Một người thì có bóng ma tâm lý, bị di chấn sau tổn thương; một người thì lòng lang dạ sói, mưu đồ xấu xa.”

Hôm đó Lẽ Thiên đã cảnh cáo Trần Di Kỳ và Tôn Tự, bảo bọn họ đừng có truyền năng lượng tích cực cho Thang Yểu.

“Nếu như hôm đó Văn Bách Linh đã làm cậu ấy khóc, vậy bọn mình lại đi khuyên giải sau.”

Nhưng mà tình cảm của người ta tốt đẹp vô cùng.

Đừng nói tới khóc, sau khi Thang Yểu yêu đương, ngày nào cũng cười tươi như hoa.

Vào buổi tối khi ba người Lữ Thiên bọn họ đi ăn, Thang Yểu đang ở sân thượng nhận điện thoại của Văn Bách Linh.

Đang nói chuyện dở, Thang Yểu đã đẩy cửa đi vào.

Khuôn mặt cô phủ một ráng đỏ ửng, mái tóc mới vừa gội xong được xõa tung thì giờ đã được cuốn lên trên đỉnh đầu. Cô cầm điện thoại, hỏi Lữ Thiên với Trần Di Kỳ, Văn Bách Linh muốn mời phòng ký túc của bọn họ đi ăn cơm.

“Tối ngày mai có được không? Mọi người có ai bận gì không?”

Trần Di Kỳ bày ra dáng vẻ của họ nhà gái, rõ ràng ngày mai tan học cực kỳ sớm, nhưng vẫn cố tình làm ra cái vẻ như đang bớt chút thì giờ để tham gia vậy. Cô ấy nhìn Lữ Thiên, rồi cả hai cùng nhau vểnh cằm lên, cao ngạo nói: “Nể mặt Thang Yểu, dù bận thật đó nhưng cũng vẫn có chút thời gian rảnh rỗi.”

Thang Yểu bị bọn họ chọc cười, nhăn mũi lại, ngọt ngào báo cáo lại với Văn Bách Linh: “Bọn họ nói là có thời gian.”

Ngày mời ăn cơm đó, Văn Bách Linh không đeo trang sức lộng lẫy, phức tạp mà vẫn chỉ mặc đồ theo phong cách giản dị, gọn nhẹ.

Anh ngồi bên cạnh Thang Yểu, chủ động rót trà cho các cô gái.

Bạn cùng phòng dọa nạt, nói rằng Văn Bách Linh, anh không được bắt nạt Thang Yểu đâu đấy, nếu không hai đứa bọn em không để anh yên đâu.

Văn Bách Linh cũng tốt tính, chỉ cười yếu ớt rồi gật đầu: “Được rồi.”

Thật ra Thang Yểu cũng không biết tại sao Văn Bách Linh lại bỗng dưng muốn mời bạn cùng phòng cô ăn cơm.

Sau khi bữa ăn đi được một nửa, cô mới nghe anh nhắc tới, hai người nữa là sinh nhật của cô, biết tình cảm của mọi người trong phòng cô vẫn luôn tốt nên muốn thay mặt Thang Yểu xin trưởng phòng để nghỉ phép.

Cách làm người của Văn Bách Linh không hề làm giá tẹo nào: “Cho anh mượn Thang Yểu một ngày, trưởng phòng có đồng ý không?”

Lữ Thiên cố ý nói: “Vậy phải hỏi xem Thang Yểu muốn đón sinh nhật với ai.”

Thang Yểu rất khó xử.

Sau đó lại nghe thấy Lữ Thiên chặc lưỡi: “Học chung ba năm, thế mà lúc đem ra so với đàn ông lại không thèm chọn bọn tớ đầu tiên. Năm nay không tổ chức cho cậu nữa!”

Mặc dù nói rằng hôm sinh nhật sẽ đưa Thang Yểu ra ngoài, nhưng vào đêm trước ngày sinh nhật, Thang Yểu vừa mới giúp Tôn Tự chụp ảnh xong, còn chưa kịp tháo trang sức, đã nhìn thấy tin nhắn của Văn Bách Linh trên điện thoại.

Trước đó cô đã nói với Văn Bách Linh chỗ mình đang ở, nên tin nhắn của anh cũng chỉ còn một câu ——

“Anh đang đợi em dưới tầng.”

Buổi chụp hình lần này là hỗ trợ cho một hãng thời trang tự chế tác nhỏ nào đó. Thang Yểu còn chưa thay quần áo, đang mặc váy dài kiểu Trung Hoa, chạy tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra để nhìn xuống dưới.

Cơn gió lúc chạng vạng tối thổi qua, Thang Yểu vén mái tóc lên, phát hiện ra xe của Văn Bách Linh quả nhiên đang đỗ ở dưới tầng.

Không biết đã đợi được bao lâu rồi.

Cô vội vàng muốn xuống gặp anh, nên đi thay quần áo, lại tháo chiếc trâm trang sức bằng nhựa trong tóc ra, chào hỏi qua loa với đám Tôn Tự xong vội vàng đeo cặp sách chạy đi.

“Tớ đi trước đây ——”

Văn Bách Linh đang tựa ở ghế sau nghịch điện thoại, cửa xe bỗng nhiên bị kéo ra. Thang Yểu vui vẻ mở cửa nhào vào, chạy tới mức thở hồng hộc.

“Sao lại mệt thành ra thế này rồi?”

Văn Bách Linh giúp cô chỉnh lý lại tóc đang bị loạn cho cô, chọc ghẹo cô, có phải do ông chủ của bọn em chèn ép không, anh phải lên đó đấu với họ một trận.

“Không phải đâu. Thang máy đứng mãi ở tầng mười chín không chịu xuống, em sợ anh đợi lâu nên chạy xuống đây luôn.”

Cô gái này lúc nào cũng có cách làm cho người ta phải động lòng.

Là kiểu người khá đơn thuần, không có tâm cơ. Để mà kể ra thì kiểu người như vậy lại khiến người ta thấy hiếm lạ đó chứ.

Văn Bách Linh kéo người vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy: “Chạy mất mấy tầng?”

“Bảy tầng, nhưng xuống tầng không mệt bằng leo tầng.”

Lớp trang điểm trên mặt Thang Yểu còn chưa tẩy, mặt mũi duyên dáng.

Cô nhìn Văn Bách Linh: “Nhưng sao anh tự nhiên lại tới đây?”

“Tới đón em đến chỗ này.”

Cặp sách chiếm chỗ quá, cô đeo vào trông như đang đeo cái vỏ rùa, được tháo ra đặt vào trong xe vẫn còn xem là còn chỗ trống này.

Văn Bách Linh giúp cô xách cái cặp đặt qua một bên, thuận miệng hỏi thử bên trong đang đựng cái gì mà nặng như thế.

“Toàn là sách thôi.”

Thang Yểu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nửa người trên vươn qua người anh, mò tới khóa kéo ở cặp sách.

Thời tiết đã ấm hơn nhiều, nhiệt độ đang là mười mấy độ, nên Thang Yểu cũng không mặc áo khoác len dày nữa, chỉ mặc một loại mỏng thôi.

Lúc nãy vội chạy xuống, cô nhét luôn áo khoác vào cặp sách.

Trên người cô chỉ còn một chiếc hoodies ngắn, động tác lúc vươn rộng cánh tay ra thế này đã để lộ ra phần da thịt trắng trẻo, nhẵn mịn, nhỏ nhắn.

Cô không có chút phòng bị nào với Văn Bách Linh, vẫn còn đang dùng sức để kéo khóa kéo cặp sách ra, mái tóc dài rũ xuống mu bàn tay của anh mà cô cũng chẳng hề hay biết.

Cứ cọ qua cọ lại mãi một lúc, cuối cùng Thang Yểu cũng đã móc ra được hai miếng tẩy trang ở trong cặp sách ra.

Chị gái trước đây trang điểm cho cô đã nói rằng dùng loại này có thể giúp tẩy sạch lớp trang điểm chống nước. Lớp trang điểm ở mắt phải lau kĩ hơn, đợi qua mười mấy giây, đợi thêm nửa phút nữa mới lau tiếp.

Nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của Văn Bách Linh, cô kéo ra một góc của quyển sách nào đó trong miệng cặp sách đang mở rộng cho anh xem.

Là loại sách tài chính bản tiếng Anh mà người đàn ông thương thảo với Văn Bách Linh đã đề cử vào lúc ăn sáng ở câu lạc bộ kia.

“Em tìm thấy cái này ở thư viện, nên mượn về đọc thử…”

Văn Bách Linh rời ánh mắt khỏi chỗ eo của cô đi, thoáng nhìn lướt qua tên sách, hơi lơ đãng, còn nói rằng người bạn kia có mầy tật xấu thích dạy đời người khác, cũng không cần quá mức để tâm.

“Học hành rồi đi làm thêm mệt như thế, còn có thời gian để đọc cái này.”

“Lỗ Tấn chẳng phải từng nói ‘thời gian tựa như nước trong miếng bọt biển’, cứ ép ra thì kiểu gì cũng có thôi.”

Thang Yểu biết lĩnh vực mà cô và đám người Văn Bách Linh am hiểu không giống nhau, nhưng cũng đâu thể lấy cái mạnh của mình để tấn công điểm yếu của người khác.

Chỉ là cũng không muốn bản thân lúc ở cùng với bọn họ trông quá mức ít học, ít nhiều gì cũng có thể nghe hiểu được nội dung nói chuyện của bọn họ, cho dù là một hai điểm đi nữa.

“Em tẩy trang trước đã.”

“Ừm.”

Miếng tẩy trang ấn ở bên mắt phải, dừng mất mấy giây, Thang Yểu mới phát hiện ra Văn Bách Linh không đúng, quay đầu lại, dùng một con mắt còn lại để nhìn anh: “Sao bảo là đưa em tới chỗ này mà…”

“Đợi em tẩy trang xong đã.”

Văn Bách Linh hoàn toàn không có ý định lên đằng trước để lái xe, lười biếng rũ mi mắt, đôi con ngươi sâu hoắm, cuối cùng đặt lên người cô.

Nhìn tới độ đầu óc Thang Yểu mơ hồ luôn.

Mạch suy nghĩ của cô bị đứt đoạn, muốn đi hỏi Văn Bách Linh, cũng có cần cô phải đi lái xe đâu, sao mà phải đợi cho cô tẩy trang xong mới được đi.

Nhưng câu hỏi này còn chưa ra khỏi miệng thì đã có được đáp án.

Trang trí trong chiếc xe này là loại nóc hình bầu trời sao, mấy cái đèn trang trí tựa như ánh sao, đang tỏa sáng rực rỡ trên đỉnh đầu.

Dưới bầu trời sao lấp lánh, anh sáp lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo bàn tay và miếng tẩy trang đang ấn trên mắt của cô ra, nghiêng đầu hôn cô.

Đây là con đường ở phố thương mại, không sầm uất, phồn hoa được như con đường chính ở giữa rạp chiếu phim và trung tâm mua sắm, nhưng vào tối ngày thứ sáu, vẫn có người đi đi lại lại, kiểu gì cũng có người đi qua.

Bàn tay anh men theo vạt áo tiến vào, Thang Yểu nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bánh xe thỉnh thoảng lại vút qua, nghe thấy tiếng còi xe thì thấy hơi căng thẳng: “Văn Bách Linh…”

“Dán tấm kính chống nhìn trộm rồi, không nhìn thấy bên trong đâu.”

Mặc dù Văn Bách Linh nói như vậy nhưng cũng không làm gì thêm nữa, ôm lấy eo cô một lúc: “Đi thôi, đi ăn cơm trước.”

Bữa cơm hôm nay ăn rất chậm, nói chuyện, uống trà trước bữa, ăn đồ ngọt sau bữa. Lúc ăn tối xong đã sắp sửa tới mười giờ, mà khoảng cách từ nhà hàng về tới trường học đúng thật cũng hơi xa.

Thang Yểu có loại dự cảm.

Cô biết Văn Bách Linh tối nay sẽ không đưa cô về kí túc xá.

Bọn họ đều đã là người thành niên rồi, trong lòng Thang Yểu cũng có vài phỏng đoán, cảm giác bản thân đã hiểu rõ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô không ngờ rằng, Văn Bách Linh lại đưa cô đến một chỗ ở của anh, sau khi vào nhà cũng không vào thẳng chuyện chính ngay.

Mà đợi đúng thời gian, tựa như làm ảo thuật, biến ra một đóa hoa sen để tặng cho cô.

Hoa sen dù nở trái mùa nhưng vẫn rất đẹp.

Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, Văn Bách Linh nhìn qua đồng hồ: “Vừa hay đến mười hai giờ, chúc mừng sinh nhật, Tiểu Hạnh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN