Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn - Chương 31: 31: Mưa Nhỏ Mùa Hè
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn


Chương 31: 31: Mưa Nhỏ Mùa Hè


Vẫn là một cái hôn vừa lâu vừa ngọt.
Vân Xuyên ngửa cổ lên cao, bị bắt nhận lấy cái hôn mạnh bạo.

Cậu bị Lạc Hằng ấn phía sau lưng để áp sát vào người anh, đôi tay phải bám lấy vai Lạc Hằng mới có thể đứng vững.
Hình như Lạc Hằng vừa cười, Vân Xuyên cảm giác được không khí quanh hơi thở hơi nhiễu loạn.

Còn chưa kịp phản ứng anh cười cái gì, giây tiếp theo đã bị Lạc Hằng nâng đầu gối bế lên.
Lòng bàn tay ấm áp đặt trên bả vai Vân Xuyên, làn da trần trụi nhanh chóng toát mồ hôi.

Cậu ngồi trên đùi Lạc Hằng, dính sát vào anh như con lười, tay ôm cổ người ấy, chân cũng quấn lấy eo Lạc Hằng.
Áo hoodie rộng thùng thình của Vân Xuyên bị vứt lên gối đầu, tối mùa hè không hề lạnh, nhưng cậu vẫn rùng mình từng cơn.
Lạc Hằng ngậm yết hầu cậu, nhẹ nhàng mút nó, đôi khi còn dùng lưỡi đảo liếm một cái.
Không có gì bất ngờ, anh có thể cảm thấy Vân Xuyên run rẩy ôm anh chặt hơn.
Áo hoodie vàng nhạt vừa rồi ở trên gối bị thô lỗ đẩy ra, hai người một lần nữa về lại giường.

Tóc Lạc Hằng chọc vào cằm Vân Xuyên làm cậu nhột tới mức cong cả thân, thử đáp lại khi đầu lưỡi Lạc Hằng chen vào trong miệng.
Loại ngứa ngáy như điện giật lan từ cằm ra khắp cơ thể, trong đầu Vân Xuyên nhão như keo, ngón tay bấu chặt vai Lạc Hằng, nương theo lực của anh mà sát vào lồng ngực ấy, thoải mái cọ gót chân vào ráp trải giường.
*
Lạc Hằng cười, quay đầu hôn nhẹ chóp mũi Vân Xuyên rồi ngồi dậy.
Anh cởi dây nịt của mình ra, lại muốn đi tìm của Vân Xuyên.
Nhưng mà Lạc tổng của Thiên Mậu cũng có khi quên mất, công việc của mình yêu cầu mặc vest mọi lúc, Vân Xuyên thì không cần.
Anh mất cả đống thời gian tìm khoá cài dây nịt, suy nghĩ chốc lát mới phản ứng lại, quần của Vân Xuyên là quần chun.
Anh tức thì che mặt, lại tiếp tục tập trung phân cao thấp với quần của Vân Xuyên.
Vất vả lắm mới lột xong lớp vỏ bên ngoài đám mây nhỏ, trong bóng tối lại truyền đến hai tiếng “kè kè”.
Là vòng tay của Vân Xuyên.
Lạc Hằng phản ứng trước một bước, anh ấn mở đèn ngủ đầu giường, quay đầu nhìn người còn đang nằm trên giường.

Vân Xuyên sờ soạng lung tung trên giường, không tìm được di động của mình.

Trên mặt cậu còn mang theo tình dục chưa tan, gương mặt ửng hồng, tóc bị mồ hôi thấm ướt đẫm dính lên trán.
Cậu ngồi dậy, ánh mắt ngây ngốc sờ tìm di động khắp nơi.
Lạc Hằng cưỡng ép bản thân dời tầm mắt khỏi cánh môi ướt át với vết đỏ dưới tai của Vân Xuyên, anh xoa xoa tay để bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới di động của Vân Xuyên hắn là còn đặt trên tủ giày ở huyền quan*— vào cửa lập tức làm loạn, cặp túi của hai người ném ở đó hết.
(*) Huyền quan: Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Lạc Hằng xấu hổ mặc quần rồi xuống giường, vài giây sau cầm di động của Vân Xuyên trở lại, hai người cùng nhau dựa vào đầu giường xem.
Là tin nhắn Vân Vân gửi tới, hỏi sao cậu không ở nhà.
[! ] Vân Xuyên siêu khẩn trương, [Tiêu rồi, em quên báo cho bọn họ…]
Cậu vội vàng nhập chữ vào khung thoại: [À ừm, con quên nói, tối nay con đi chơi với bạn.]
Không muốn làm cha mẹ lo lắng, cậu viết xong lập tức gửi đi, còn chưa kịp thêm câu [Sẽ về trễ] mà đã nhận được tin nhắn tiếp theo của Vân Vân.
Hai mẹ con này đều có tốc độ tay đáng gờm.
[Vậy à (Đám mây nhỏ gật đầu), đi cùng với ngài Lạc lần trước sao? (Đám mây nhỏ ăn dưa)]
Vân Xuyên:…
Di động bỗng như nóng đến cầm không được, đỏ ửng trên mặt còn chưa tan, lại được phủ thêm một tầng.

Cậu khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
“Đúng rồi, mẹ em thông minh ghê, đoán chuẩn thế cơ đấy.” Lạc Hằng ở bên trái cậu vươn tay đoạt lấy di động, lập tức nhập vào khung thoại hai chữ “Vâng vâng”, hơn nữa còn gửi cả nhãn dán đám mây nhỏ điên cuồng gật đầu.
Sau đó bồi thêm một câu: [Đúng đúng, là anh ấy đó!]
Ngữ khí được bắt chước giống y hệt Vân Xuyên, Vân Vân chắc chắn không phân biệt được.
Vân Xuyên sắp tắt thở tới nơi, muốn cướp di động của mình lại, nhưng bị Lạc Hằng bắt lấy tay ấn vào lồng ngực.
[Được đấy, vậy các con chơi vui vẻ, có phải đêm nay con không về nhà không?] Vân Vân lại hỏi.
[Dạ.] Lạc Hằng tiếp tục trả lời.
Vân Xuyên sắp phát điên rồi.

Cậu giãy giụa lấy lại điện thoại, nhìn mấy câu ngắn ngủn trên màn hình mà khóc không ra nước mắt.
Chẳng qua việc đã đến nước này, không có khả năng rút lại.

Cậu dùng nắm tay nhỏ đấm vào vai Lạc Hằng, rồi trừng mắt với anh bộc lộ là mình không vui.
Lạc Hằng cười, một lần nữa ôm chặt cậu, sát lại gần hôn hôn khóe miệng cậu, nói: “Được rồi, dù sao hôm nay em không cần về nhà, cứ yên tâm ở đây chơi với anh đi…”
Âm cuối dần dần mơ hồ không rõ.
Đèn ngủ đầu giường bị tắt đi, phòng ngủ lại được bao trùm bởi bóng tối, tiếng nệm kẽo kẹt, tiếng nước mờ ám được phóng đại vô số lần trong đêm tối.

Lạc Hằng nhịn không được mà nghĩ, may mắn là Vân Xuyên không nghe được, nếu không cậu sẽ ngượng liền.
Anh vuốt ve khuôn mặt Vân Xuyên, tay phải cầm tay cậu lên, đặt ở bên miệng trịnh trọng hôn.
Vân Xuyên vẫn thẹn thùng, kéo gối đầu qua che mặt, vừa không để Lạc Hằng nhìn thấy vẻ mặt bản thân, vừa không nhìn thấy anh nói gì.
Nụ hôn mềm nhẹ từ đầu ngón tay chậm rãi kéo dài tới cổ tay, nơi đôi môi anh chạm qua để lại chút nước, sau khi bốc hơi lại trở nên hơi lạnh.

Nóng lạnh luân phiên thiêu đốt chút lý trí cuối cùng của Vân Xuyên.
Giữa lúc tình dục mông lung, Vân Xuyên bỗng cảm thấy cổ tay mình nhẹ hơn, cậu đẩy gối đầu ra, trợn mắt nhìn—
Lạc Hằng tháo vòng tay của cậu xuống.
Vân Xuyên không rõ lý do, não bộ bị khoái cảm khi hôn môi đánh sâu vào làm cậu không thể tự hỏi, chỉ có thể nghi hoặc nhìn Lạc Hằng.
Lạc Hằng đặt vòng tay màu đen kia lên tủ đầu giường, mình thì nằm xuống bên cạnh Vân Xuyên, chống đầu dòm cậu.

Trong bóng đêm thấy không rõ cử động, vì thế Lạc Hằng lại nắm lấy tay cậu để bên môi mình, cho cậu chạm môi để hiểu anh nói gì.
“Cái vòng tay kia dù ngủ vẫn đeo à?”
Vân Xuyên gật đầu.
“Lần trước vòng tay thấm nước hư mất, em còn nhớ nhỉ?” Lạc Hằng nói chuyện, nhưng nhịn không được cắn nhẹ đầu ngón tay Vân Xuyên, “Nó sẽ hết pin, thậm chí còn hư hỏng, em không thể mọi lúc mọi nơi ỷ lại cái vòng tay này.”
Anh bắt lấy Vân Xuyên ngón tay khẩn trương đến cuộn tròn, đặt một nụ hôn nặng nề lên mu bàn tay cậu, “Anh biết đó là thứ mà em dùng để cảm nhận thế giới bên ngoài, là “Lỗ tai” của em, anh biết em không thể thiếu nó.

Nhưng nó sẽ hư, sẽ không nhạy, nó không thể luôn ở cạnh em.

Anh lại có thể.”
Anh thò lại gần hôn môi cậu, môi hai người chạm nhau, anh nói ra lời đã che giấu trong lòng từ lâu.
“Từ nay về sau, anh chính là lỗ tai của em.”
*
Không biết mở điều hoà từ khi nào, chỉ là khí lạnh cũng không hong khô được mồ hôi dính nhớp.
Cánh tay trơn bóng thò ra khỏi quần tây màu đen ở đầu giường, cổ tay tinh tế, cũng mịn màng, chỉ có một chút dấu vết đeo đồ lâu năm để lại.
Vải dệt mềm mại bị cậu túm đến nhăn nheo.
Rất nhanh nơi đó lại có thêm một bàn tay khác phủ lên.

Bọn họ nắm tay nhau, mười ngón đan xen.

Vân Xuyên cảm thấy dường như mình thật sự biến thành một đám mây.

Cậu lơ lửng trên không trung, lên lên xuống xuống, chốc lát bị gió thổi đến bầu trời, lúc sau lại bị gió thổi ra ngoài ruộng.
Toàn thân cậu bủn rủn không có tí sức lực nào.
Cuối cùng rùng mình một trận, cậu nắm chặt ráp trải giường, ngón chân cũng cuộn lên.
Vài giây sau, Lạc Hằng đứng dậy, lấy khăn giấy ở tủ đầu giường lau miệng.
Mùi trong phòng không ổn lắm, Lạc Hằng nhíu mày, xuống giường đi mở cửa sổ.
Bên ngoài trời mưa, gió nhẹ thổi qua cửa sổ mở rộng.

Lạc Hằng quay đầu ngó xem, đúng lúc nhìn thấy chân Vân Xuyên cọ cọ, hình như cậu bị lạnh.
Anh khép cửa sổ lại một chút, đi qua vỗ vỗ Vân Xuyên, nói: “Đi tắm rửa không em? Cả người đầy mồ hôi, đừng để cảm lạnh.”
Cùng lắm chỉ mới qua năm phút, thế mà Vân Xuyên đã ngủ rồi.
Cậu mơ màng mở mắt, đột nhiên ý thức được cổ tay bên trái trống không.
Cậu giãy giụa nâng người lên khỏi giường, cố gắng mở to hai mắt tìm bên trái rồi nên phải, nhìn thấy Lạc Hằng rồi cậu lại nằm xuống giường, tay phải quơ lung tung, quơ rất lâu mới bắt được Lạc Hằng.
Cậu cầm tay Lạc Hằng, để anh nắm lấy cổ tay trái của mình.
Lại ngủ rồi.
Lạc Hằng nhìn mấy động tác nhỏ liên tiếp trong vô thức này, vừa buồn cười vừa ấm lòng.

Anh cúi đầu hôn cổ tay Vân Xuyên, tay chân nhẹ nhàng bò lên giường ôm lấy cậu từ phía sau.
*
Ngày hôm sau là thứ bảy.
Lạc tổng của Thiên Mậu cũng như bao người làm công bình thường khác, cuối tuần có thể ngủ nướng thì tuyệt đối không dậy sớm, thế nên mãi đến 10 giờ anh mới mở mắt.
Anh duỗi tay ra sờ bên cạnh—
Sờ trúng không khí, bên cạnh không có ai.
Lạc Hằng cau mày híp mắt ngồi dậy, ngồi trên giường nhìn xung quanh một vòng vẫn không thấy Vân Xuyên đâu.
Chẳng qua…
Tủ quần áo bị người nào đó lặng lẽ mở ra, chiếc áo sơ mi trắng ngoài cùng không còn ở đó nữa.
Lạc Hằng nhìn cái móc áo trống không kia, cười một tiếng.
Anh mặc đại quần vào rồi xuống giường, ra cửa tìm kiếm đám mây nào đó bị thổi khỏi phòng ngủ.
Vân Xuyên đang ngồi trên sô pha ở phòng khách uống sữa bò.
Cậu không nghe được, khi Lạc Hằng chụp bả vai cậu từ phía sau thì cậu vừa mới cắn hai miếng bánh mì, bây giờ trông cậu giống như bé chuột hamster nhỏ vậy, trong miệng đầy đồ ăn.
Lạc Hằng bóp hai má cậu, sáng sớm phải trêu cho Vân Xuyên hất tay anh ra mới vừa lòng.
Vân Xuyên ừng ực uống hai ngụm sữa bò, hai tay làm một ký hiệu với anh.
“? Thế là có ý gì?” Lạc Hằng hỏi.
Vân Xuyên không trả lời, dùng ngón tay kéo hốc mắt rồi le lưỡi.
“Ồ—” Hình như Lạc Hằng hiểu rồi, “Là ghét sao?”
Vân Xuyên dùng sức gật đầu.
Lạc Hằng nhớ lại động tác vừa rồi, tự làm thử một lần, hỏi: “Như thế này à?”
Vân Xuyên lại gật đầu.
“Vậy ư? Sao anh cứ cảm thấy em dạy sai rồi.” Lạc Hằng thò lại chỗ Vân Xuyên, ra vẻ buồn rầu nói, “Có lẽ sai thật rồi, em chắc chắn đó là chán ghét chứ không phải thích sao?”
Vân Xuyên vốn đang “Lắng nghe” anh nói chuyện rất nghiêm túc, cho tới lúc hiểu được câu cuối cùng của Lạc Hằng, vẻ mặt nghiêm túc lập tức chuyển thành cạn lời.
Cậu đẩy nhẹ vai Lạc Hằng, tự cho rằng mình hung dữ mà nhăn mũi với anh, đứng lên đi mất.
Bấy giờ Lạc Hằng mới phát hiện, Vân Xuyên chỉ mặc mỗi áo sơ mi.

Anh đi theo Vân Xuyên lần nữa quay về phòng ngủ, cười hỏi: “Quần đâu? Tủ quần áo của anh có nhiều quần lắm mà?”
Vân Xuyên liếc anh một cái: [Eo anh bự quá, mặc vào cứ tuột.]
Lạc Hằng: “?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN