[ Đam Mỹ ] Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


[ Đam Mỹ ] Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến


Chương 14


Cảnh Hoài cảm thấy bản thân là một người rất an phận! Ngoài việc hay phát điên cũng Lăng Vũ thì chỗ nào cũng ổn, xuyên qua cũng không cảm thấy quá đáng sợ, cuộc sống ăn nằm chờ chết này vốn là mơ ước của nó

Sáng sớm hôm nay mặt trời chưa nhô lên Thanh Sơn đã rầm rộ người chạy qua chạy lại khiến nó không ngủ được, bản thân còn bị ngũ thúc dựng đầu dậy nhắc nhở gì đó, nó nghe câu được câu mất, chỉ có một câu là rõ:

-” Đi gọi tên nhóc sao chổi kia dậy!”

Thế là nó rất không tình nguyện mò đường đến phòng Lăng Vũ, cơm sáng còn chưa được ăn đã phải đi tập chung đón đại trưởng lão gì đó.

Đứng trong hàng được nửa canh giờ thật sự không nhịn được kéo tay Lăng Vũ xuống cuối hàng:

– Ta đói!

– Lúc nãy ta đi qua nhà bếp thấy còn mấy cái bánh, đến, cùng ăn đi!

Thế là hai đứa nhóc “điếc không sợ súng” ở cuối hàng lót dép ngồi xổm cùng nhau gặm bánh nướng. Thế nên các đệ tử đứng cuối hàng im lặng liếc hai sư huynh phồng mồm ăn uống thầm than có bạn thân thật tốt! trước mặt bạn thân lễ tiết gì đó đều mang cho chó ăn!

– Ngươi…

Cảnh Hoài đang ăn đến vui vẻ bỗng nhiên mặt bị người ta nâng lên, đối diện với nó là một đôi hắc mâu lạnh lẽo thành thục của người từng trải, đến khi nhìn rõ được ngũ quan người kia nó không nhịn được thốt lên:

– Đại mỹ thụ!

“………..”

Không khí im lặng đến qủy dị

Tu Vân chân nhân nhìn theo liền trừng đệ tử của mình, khẩu hình miệng muốn nói

” Đó là đại trưởng lão”

Lăng Vũ mở miệng lại ngậm miệng, lấy bánh rán tiếp tục cúi đầu gặm, chỉ là một chút cũng không có vị, sư tôn từng nói người kém đại trưởng lão 15 tuổi, tính đơn giản đại trưởng lão cũng đã 85 tuổi! Hoài Hoài, ngươi khen một người uy vũ sống gần một thế kỷ là đại mỹ thụ vậy người ta sẽ có cảm giác gì? Còn đại trưởng lão mong người ngàn vạn lần đừng hiểu từ thụ là gì a!

-….. Đáng tiếc…không phải…

Khổng Hy lắc đầu, buông mặt Cảnh Hoài ra, đôi mắt hiện lên tia tiếc nuối rồi lập tức biến mất

Mọi người ai cũng ngơ ngác, đại trưởng lão thế nhưng không tức giận?

– Ta muốn nghỉ ngơi!

Khổng Hy trưởng lão đạo bào bạch y phất một cái nâng bước rời khỏi, Tu Vân chân nhân cũng im lặng bước theo sau, hình như ẩn ẩn hiểu được gì đó

– Hôm nay là ngày mấy?_ Đến khi ra khỏi khu vực Thiền Định, Khổng Hy lên tiếng hỏi

– Mùng 7 tháng chạp…!_ Tu Vân chân nhân dừng một chút, thở dài: – Là ngày giỗ của hắn…

Khổng Hy hít vào một ngụm khí

– Ta biết rồi…

Sau đó hai mắt nhắm lại, bạch y thanh lãnh hiện tại trùm lên một tầng cô độc ưu thương…

– “Xin chào! Ta tên Nhan Lam Giang, chúng ta làm bằng hữu nhé!”

– ” Cây cổ cầm này rất quan trọng! Không ôm nó ta sẽ không ngủ ngon được “

– ” Đến khi hắn tỉnh lại nói với hắn Xin lỗi, sai không tại ngươi…”

Tam trưởng lão Thanh Sơn Môn – đại danh Nhan Tư Quân, tên tự Nhan Lam Giang một đời hành hiệp đến cuối cùng cùng với thiếu chủ Ma giáo Phong Vu Thương đồng quy vu tận…

Tại Thiên Vu Các

«RẦM»

Tiếng đập bàn này so với tiếng cửa đá lúc nãy của Thiền Định ngang ngửa nhau, ngũ trưởng lão đại danh Phùng Hạo tức giận đến mặt đỏ bừng chỉ tay vào hai kẻ đang quỳ dưới đất

– Các ngươi thật sự rất giỏi! Lăng Vũ, ngươi là sư huynh nhưng ở Thanh Sơn Môn cả ngày không đứng đắn thì thôi, còn ngay tại lễ đón đại trưởng lão xuất quan bày trò! Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?

Ta không đứng đắn ở chỗ nào a? Ta có trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Ta có làm nổ pháp bảo sao? Ta có phạm vào môn quy sao?

– Còn ngươi nữa!_ chỉ Cảnh Hoài: – Xét theo cấp bậc ngươi là sư huynh của Lăng Vũ, đã không chịu bảo ban còn phát điên cùng hắn, đã thế còn nói lời bất kính với đại trưởng lão! Tội trồng thêm tội!

Ta có nói lời bất kính sao? Đó gọi là tán thưởng! Tán thưởng biết không?

– Ta không muốn nói nhiều, phạt các ngươi đến Thiên Huyền Thư chép phạt 50 lần nội quy Thanh Sơn!

– Đừng nghiêm khắc như vậy! Dù sao thì Khổng sư huynh cũng không tức giận, mỗi đứa hai mươi lần thôi!

Tứ sư thúc người thật sự là hình tượng lý tưởng cho ông Bụt trong truyện mà

– Hừ!_ Ngũ trưởng lão liếc xéo hắn một cái lại lớn giọng với hai đứa:

– Còn không mau đi!

Đây chính là ngầm đồng ý sao?

– Đa tạ ngũ “sư nương” khoan dung!

Lăng Vũ đứng dậy, gương mặt vô cùng đứng đắn kéo theo Cảnh Hoài chạy khỏi Thiên Vu Các, quay lại nói:

– Tứ sư thúc, nhất định con sẽ làm bánh bao cho người!

Hai vị sư thúc ngây ngẩn mất một giây, rốt cuộc vị được gọi là “sư nương” nào đó cũng hiểu ra vấn đề, mặt đỏ lên bùng phát:

– LĂNG TIỂU QỦY! NGƯƠI CÓ GIỎI THÌ QUAY LẠI ĐÂY!

– Này, ngươi nói phản ứng của đại trưởng lão lúc nãy là sao?_ Lăng Vũ nhìn người bên cạnh

– Có lẽ… ta giống một người…!_ Cảnh Hoài lông mi rũ xuống, xiết chặt cây cổ cầm trắng trong tay

Cùng lúc đó dưới ngôi làng nhỏ cách Thanh Sơn 60 dặm về phía tây

Các căn nhà lợp lá bốc cháy nghi ngút, thây chất thành đống, lướt qua liền nhìn thấy vài chục con tang thi đang cấu xé thi thể người nuốt vào bụng, tiếng la hét hòa với những tiếng đao kiếm va vào nhau.

Trong quang cảnh như địa ngục trần gian lại bỗng nhiên xuất hiện một chiếc kiệu gỗ xa hoa, thong thả đi xuyên qua biển thi thể bốc đầy mùi máu tươi

– Thưa chủ nhân! Thanh Sơn Môn còn cách 60 dặm!

– Tốt, bọn chúng đã tự tụ lại một mẻ! Càng thuận lợi cho chúng ta!

———–

Thanh Sơn Môn

Đợi tới khi Lăng Vũ và Cảnh Hoài chép phạt xong cũng đã là nửa đêm. Lăng Vũ hai cánh tay đều mỏi đến không muốn nhấc lên, vai cũng đau không tưởng

Thanh Sơn Môn nội quy 400 điều, so với Lam thị gia giáo huấn gì đó của Cô Tô nhà Lam Vong Cơ* cơ cũng chỉ thiếu một số số 0 ( * nhân vật trong đam mỹ Ma đạo tổ sư) mỗi nội quy dài nửa trang sách, cả một cuốn nội quy dĩ nhiên so với từ điển Anh- Anh- Việt- Việt- Anh gì đó nom cũng ngang ngửa nhau.

Cảnh Hoài so với hắn không đỡ hơn, tra tấn tinh thần mệt đến mức lười về phòng, cứ trực tiếp nằm lăn trên giường của hắn ngủ ngon lành

Lăng Vũ lắc đầu cười cười nhìn nó, tuy rằng rất mệt nhưng vẫn chưa muốn ngủ, hắn định bụng xuống bếp đun một nồi nước vệ sinh thân thể ai ngờ vừa ra khỏi cửa

– Ai nha, Tiểu Hạo không phải nói sẽ không đánh ta sao, đừng đạp, đau lắm a, còn đạp sẽ chết người đó!

– Ta có nói sẽ không đánh ngươi sao? Tên phản đồ nhà ngươi mau chết đi!

Lăng Vũ nhìn một màn trước mặt, vị sư thúc cao cao tại thượng sáng nay bắt hắn chép phạt hiện tại không lưu tình động thủ với một nam nhân nào đó mặc hắc y không rõ tướng mạo

Ta đây là đang thấy cái gì….

NỬA ĐÊM MỞ CỬA THẤY SƯ THÚC ĐẠP NAM NHÂN RA KHỎI PHÒNG?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN