( Đam mỹ ) ABO – Phá vỡ định mệnh - Chương 16 – Ngoại truyện Uri x Thế Phương (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


( Đam mỹ ) ABO – Phá vỡ định mệnh


Chương 16 – Ngoại truyện Uri x Thế Phương (1)


Chương 16 – Ngoại truyện Uri x Thế Phương (1)
Ngoại truyện này được viết theo yêu cầu của độc giả trên facebook. ( đã bonus mà còn đòi có H , thấy mà tức á! ) .
——–
Triển khai cặp phụ :
Uri x Thế Phương ( Hương quế thơm x hương nến thơm ) .
Thiết lập của ngoại truyện này sẽ là Song Alpha.
———–
Phòng Uri – Phòng Chủ Tộc.
Thế Phương bị trói đứng trong phòng đến mệt mỏi, từ Lý tộc xa xôi vất vả mới tới được, đã vậy còn một đống nghi lễ rườm rà cũng đủ vắt sức một Alpha không thiên về sức mạnh như cậu,
Trừng cũng đã trừng đủ, mí mắt giờ này nặng trĩu dần buông thoải, mái tóc hơi dài lộn xộn xõa sang một bên, tựa ngủ đứng .
Trên giường, người trở mình, nhận rõ hương nến thơm vương trên đầu chóp mũi không ương ngạnh giãy dụa nữa , bình ổn theo hơi thở đều đều.
Uri khóe miệng nhếch cười , đôi mắt mở rộng nhìn làn tóc một trận rối bời kia, đung đưa nhẹ phớt qua sống mũi cao trắng muốt ,

Thật không hiểu nổi, cùng là những kẻ cai trị, một kẻ nơi vùng bão cát bão tuyết này , và một kẻ nơi vùng bình nguyên an ổn… lại có thể khác nhau tới thế?
Mất đề phòng tới thế?
Là Chủ Tộc Rai,
Báo đốm loang đầu đàn, sắc nhọn và tinh ranh, đôi mắt sáng như từng vì sao ngự trị, nhưng cũng chính vì thế mà thứ đơn giản nhất trần đời này – một giấc ngủ sâu an lành, lại cũng không có nổi.
Sự phòng bị từ giấc mơ đều trở ra ngay ngoài hiện thực, hay cả cái ngày chính tay mình diệt đi sinh mệnh của người em trai mang nửa dòng máu ruột thịt kia, một phân cũng không thể do dự.
Vậy nên nhìn kẻ nào đó mới tối nay còn một lòng hô hào muốn giết kia…
Có chút không đành lòng?
Uri xoải bước, cẳng chân rắn rỏi lộ ra khỏi vạt áo choàng ngủ một màu mật rắn khỏe, nâng cánh tay còn vài vết sẹo mờ vươn tay .
Đỡ người ,
———–

Rạng sáng,
Trời đổ chút tuyết, chỉ là phớt lạnh đầu mùa, thế nhưng đối với Thế Phương mới tới nơi này chưa quá một tuần , quả thật vẫn rất muốn tìm ấm.
Ưm…
Ấm,
Ấm quá….
Thế Phương đôi mắt nheo nheo, dụi cả người về phía khoảng ấm đó mà ôm mà cọ lấy,
Cậu là Alpha. Một Alpha xuất sắc trong lĩnh vực cải cách nông nghiệp, phát triển vùng bình nguyên của Lý tộc bội thu các mùa, từng nhành cây ngọn cỏ, từng mớ thảo quả chín mọng, từng kiện lúa mì, lúa mạch, và cả những lương thực tối ưu nhất đều được tính toán thời điểm thích hợp.
Ở Lý Tộc, các gia tộc muốn được gả Omega tới đều đếm không hết, căn bản chính là bản thân cậu không đưa một ai vào mắt.
Còn bây giờ…
Ấm ….
Chiếc gối này không những ấm mà còn biết nhịp lên nhịp xuống thật đều đặn ….
Thế Phương mơ màng vuốt khẽ…
Hửm? .
Tại sao… lại giống như…
Giống như…
Bàn tay mò mẫm mò mẫm…xoa xoa xoa…
Giống như … ngực?!
Thế Phương bị giật dậy khỏi, đôi mắt mở choàng to hết cỡ nhìn xuống ,vừa thấy kẻ mà chính mình mới vừa “ ấp “ xong , khóe môi lập tức đông cứng, một chữ cũng bật không ra…
– …. !!!!!!!!!!!!!!
Uri nhướng mày :
– Sao vậy? Vừa rồi còn nhất định không buông kia mà?!
– ???!!!!
Thế Phương rít lên :
– Tên chết tiệt nhà ngươi?! Dám lợi dụng ta?!
Cậu như bản năng, xoay xung quanh tìm ngọn roi da dắt bên hông quen thuộc .
Uri suýt thì bật cười , ngón tay chỉ ra phía xa:
– Ở kia ,
Thế Phương nhìn chiếc doi nằm gọn dưới sàn, lại nhìn một Uri bình thản chọc điên, tức đến nỗi vành mắt đều đỏ rực, nhào tới:
– Ta giết chết ngươi!
Đôi bàn tay ghim trụ tại cổ Uri, một mực siết lấy:
– Ta bóp chết ngươi!
Uri càng cong khóe miệng:
– Bóp chết ta? Bằng sức lực này của ngươi ư?!
Thế Phương nghiến răng:
– Dám khinh thường ta?!
Soạt.
Chỉ một đường đơn giản gọn mạnh, cả người Thế Phương đều đã bị kìm chặt, ép ngược, đôi bàn tay sức không hề nhỏ , vậy mà chỉ bằng một bàn tay của Uri liền đã chế trụ được.
Thế Phương gom hết sức giãy khỏi, Uri cười nhỏ, thuận tiện ngồi hẳn lên hông eo kia , đè chặt:
– Như thế nào? . Alpha của Lý tộc lại kém cỏi như vậy?!.
– Hửm?
Thế Phương cố sức giật tay, không nổi, cố sức đạp chân, cũng không nổi, mắng lên :
– Ta đấu trí không đấu sức!.
– Loại Alpha chỉ biết dùng sức mạnh như ngươi không thèm so!
Uri vẻ mặt tựa ý cười, đưa vài ngón tay muốn ép khuôn cằm bướng bỉnh kia đối diện, Thế Phương lập tức há miệng.
Phập!
Đầu ngón tay bị cắn sâu đến bật trào máu, Uri sững sờ! .
Phải, là sững sờ! , bởi lẽ, bản thân anh chưa từng nghĩ đến rằng một Alpha lại có thể hành xử như vậy!
Alpha… không phải đều sẽ phải là chiến đấu trực diện – cho tới chết hay sao?
Thế Phương mặc kệ Uri ngẩn người vì cái gì, liền trong sương lạnh chạy vù khỏi,
Vạt tuyết đầu đông phủ lên vai người, như những bông hoa nơi đền Thiêng kia vương vất,
– Tên Uri chết tiệt! Dám sỉ nhục ta! . Ta nhất định sẽ giết ngươi! Giết chết ngươi!
——–
Người hầu cẩn thận băng lại ngón tay từng chút, miệng không dám mở, chỉ là quá không thể hiểu nổi. Rõ ràng đó là dấu răng người, không hề phải là do một thú cưng nào gây lên, càng không thể nào là do Uri tự mình cắn mình đến chảy máu.
Không thể hiểu nổi hơn nữa là chính Uri như vậy mà cứ nhìn ngón tay đó lại … cười.
——–
Một nụ cười thực nở sau bao nhiêu năm trái tim đông cứng lại vì định mệnh hụt hẫng kia, lại là bao nhiêu đau đớn sau những dày vò trải qua với bảy năm phụ bạc Thế Lân mà thành…
Dòng suối nhỏ tan ra từ tuyết, tí tách chảy trong biệt viện phủ đầy màu tuyết trắng tan, lòng, lại không lạnh.
Uri không quên,
Một thời gian trước khi chính bản thân quỳ xuống trước sảnh đường của Lý Tộc, Thế Phương chính là kẻ đầu tiên “ tiếp đón” anh bằng những đòn roi nặng nề giáng xuống.
Đôi má đỏ lên vì giận dữ, chóp mũi cũng hồng vì những nhát roi quật trút uất hận.
Chỉ là…
Đến hôm nay, cũng vẫn gương mặt ấy, lòng ta, lại có chút si mê chẳng rõ ràng.
Định mệnh không cầu, đã chết rồi.
Vậy, Alpha với Alpha.
Không một phần trăm nào…
Uri đưa bàn tay một ngón vẫn còn băng , giơ lên…
Kẻ nào đó vừa ngang qua đây, dậm chân giận dữ:
– Ngươi! Còn không mau đi!
Uri sải bước chân, đạp tuyết.
Không một phần trăm nào…
==========
Đền Thiêng.
Sóng bước.
Thế Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nhìn trừng trừng sang kẻ bên cạnh, nhỏ giọng :
– Rút cuộc những nghi lễ này khi nào mới xong? . Chỉ là một cái đám tang giả thôi , sao lại phiền phức như vậy?!
Uri mặt không đổi sắc, thành lễ cúi đầu theo từng tiếng hô của pháp sư:
– Vậy ngươi muốn thế nào? . Hoặc là để cho mấy lãnh thổ khác biết được đám tang này là giả ?!
Thế Phương kiên quyết:
– Nếu như vậy thì ta sẽ để lại vài kẻ hầu thân phận tốt một chút.
Ánh mắt Uri lập tức sắc lại :
– Ngươi đừng quên, người của Miêu Tộc vẫn luôn theo sát từng động tĩnh, nếu để bọn họ phát hiện ra điều gì, đối với Thế Lân quá nguy hiểm.
– ??!!!
Miêu Tộc thuộc vùng lãnh thổ phía Tây, bọn họ chuyên về độc dược và điều chế thuốc cùng những tà luyện mà sống , suốt nhiều năm nay vẫn luôn tìm ra kẽ hở của các Tộc mà châm ngòi ly gián, nếu như thực sự chuyện này bị phát giác, đối với Rai Tộc hay Lý Tộc đều cực kỳ bất lợi.
Đến như vậy, Thế Lân dù uất hận ngàn lần cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong.
Thế nhưng chân chính đợi tới khi trăng tròn tháng sau để “ linh hồn” của Thế Lân được trời cao đón nhận, thì còn gần một tháng nữa.
Một tháng nữa ngày ngày đều phải song hành cùng cái tên Uri này đi tới đây cầu cầu nguyện nguyện, dẫu mỗi ngày chỉ là một thời gian nhỏ cũng đủ để cậu chướng mắt vướng tai không chịu nổi,
Thế Phương không phục!
Nhất định không phục! .
Nhận lấy vài đường vẽ vàng xanh đỏ trên mặt, chiếc mũi cao chun lại.
Uri ánh mắt liếc qua, môi lại vẽ lên ý cười.
Hẳn nhiên, rất … đáng yêu?!
=========
Vài ngày sau, biệt vườn.
Thế Phương ngồi vuốt ve chú mèo nhỏ,so với mèo của Lý Tộc thì từng vằn đốm trên người thật khác xa,
Thế Kính đã truyền tin Thế Lân mang thai, đã vậy còn mang thai ba,
Nghĩ đến bản thân không bao lâu sẽ được ôm trong tay mầm dưỡng nhỏ, lại nghĩ đến đoạn hạnh phúc của Thế Lân sau khi trải qua bao nhiêu sóng gió, trong lòng thực sự vui vẻ.
Chú mèo nhỏ cũng như nhận ra được, làm nũng cọ cọ lên.
Tuy rằng chú mèo này rất lạ, có gừ gừ nhưng lại không kêu meo bao giờ, nhưng âu cũng là bớt chán ghét nơi gió tuyết này.
Thế Phương vừa tự nhủ hai từ chán ghét là đã nghĩ ngay tới tên Uri!
Nắm tay siết đấm cả lên mặt sàn , bông tuyết vỡ tan,
Tin Thế Lân mất chưa bao lâu, vậy mà trong trong ngoài ngoài Miêu Tộc và các tộc nhỏ, đều điên cuồng lấy cớ đến dự tang lễ mà trình người bên cạnh.
Phụ bạc! Độc ác! Đáng chết! .
Hắn ta thì có gì tốt?! .
Rõ ràng mình ưu tú như vậy, nhưng Omega tìm tới gả cũng không nhiều như thế!
——–
Tiếng bước chân rảo đến, Thế Phương thân phận cao quý, người hầu gặp đều phải cúi người chào lễ, vậy mà vừa nghe qua được vài câu, lại lập tức tránh mình một góc.
– Tối hôm nay sẽ tổ chức nghi lễ nạp phòng.
– Vậy sao?
– Đúng thế!, nghe nói có một dược thuốc quý giá của Miêu Tộc được trình lên, Chủ Tộc sau khi trao đổi rất nhiều ngọc cùng châu báu mới có thể đổi được, tối hôm nay sẽ nạp tới phòng Mật của Chủ Tộc.
Thế Phương hít mạnh một cái trong lòng, thật lắng tai nghe, hai kẻ hầu kia cũng nhỏ giọng hơn :
– Một liều thuốc lại được sánh ngang với các thứ quý giá nhất của Lãnh thổ để đặt nơi phòng Mật sao ?
– Đúng vậy! , nghe nói Alpha nếu có được liều thuốc này, khí tức Alpha có thể cường đại gấp bội, người người không sánh bằng! .
Ha…
Thế Phương nơi biệt vườn, cắn môi siết chắc tay.
Tên Uri thối tha ! . Ngươi dám bỏ ra hàng vạn ngọc cùng châu báu để đổi lấy liều thuốc kia, còn cung cung kính kính mà làm cái lễ ” nạp phòng” cho nó.
Nếu mà bị uống sạch mất….
Ha Ha!
Thế Phương nghĩ đến vẻ mặt mất mát của Uri mà sung sướng!
Ta sẽ để ngươi tức chết! .
=====
Dưới biệt vườn, người cười.
Trên lầu cao, ta cũng cười.
=========//=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN