(Đam mỹ) Anh là bầu trời của em.
Chương 3: Có chút thương cảm
Bị hỏi một câu như thế, với người như cậu mà nói, quả thực chẳng khác gì vừa xem một cảnh kinh dị.
Đặng Hải còn có hẹn buổi trưa chiến game tổ đội , thế nên chẳng quan tâm nữa, mặc đại khái một bộ đồ rồi ào ra cửa. Lại nghĩ nghĩ tới đôi bàn tay nhợt nhạt , vết cắt sâu mất sắc đó , liền bám đu người lại thò đầu vào:
– Này!
– Dạ?
– Cấm đụng vào đồ linh tinh.,. Để đó tôi về tôi chỉ đạo dọn đâu mới được dọn. Còn mà – Giơ nắm đấm – đụng linh tinh nữa –
– Vâng..
Duy Anh vội vàng khẳng định .
– Em không đụng nữa. Anh bảo sao em mới dám dọn vậy.
– Thế thì tốt! .
– Dạ.
– À, biết làm sườn xào chua ngọt không?
– Dạ biết.
– Tối đúng 6h tôi về, còn chưa có cơm – lại giơ nắm đấm xoay xoay.
– Vâng vâng! . Em sẽ làm.
– Tiền trên bàn ấy, đưa trước 5 củ, thiếu tính tiếp.
– Dạ..
———
Duy Anh dọn dẹp qua chén bát, tiến tới chiếc bàn khách, dưới chiếc ly quả thật có kẹp những đồng polyme 500 ngàn mới cứng.
5 triệu.
Trong đời cậu, lần được cầm nhiều tiền nhất, của vài luống rau được mùa nhất, xanh thẳm nhất, cũng chưa có cầm qua con số lớn như vậy.
Đôi tay gầy guộc vuốt nhẹ từng đồng trân quý.
Bác Đàn đã đối xử với mình quá tốt, anh Ninh còn ra tận bến xe đón mình. Đặng Hải, người đó cũng không xấu, tuy rằng nói chuyện dọa sợ tới cậu, vậy nhưng.. mình không cảm nhận được có ác ý gì nhiều..
Vậy nên,
Bà nội, bố.. mọi người hãy yên tâm . Con sẽ cố gắng, con sẽ trân trọng cơ hội này, học thật tốt, cố gắng thật nhiều.
Duy Anh soạn lại chút ít sách vở lên kệ. Dành ra một quyển khá dày, nắn nót viết lên đó từng chữ .
Sổ chi tiêu.
Từ nay , tất cả những khoản chi tiêu dù nhỏ bé nào, cậu cũng sẽ ghi chép rõ ràng và chi tiết, cuối tháng sẽ gửi lại cho Đặng Hải kiểm tra.
Duy Anh mím mím môi. Dẫu là ăn nhờ ở đậu, cậu cũng không phải là trang giấy ố vàng nhiễm bẩn. Cậu sẽ sống tốt , không vì những đồng tiền kia mà tơ hào, nếu có thể sớm tìm được một công việc làm thêm tốt, cậu chắc chắn cũng sẽ liều mạng mà làm.
Duy Anh chìm dần vào trong giấc ngủ miên man của buổi trưa đầu thu dịu nhẹ.
Ngón tay gầy guộc nhẹ nhàng ôm trong lòng tấm ảnh chụp chung duy nhất của gia đình cậu, ở đó, có cả mẹ cậu.
Mẹ, ở một nơi nào đó , nếu mẹ biết được rằng con trai của mẹ đã thi đỗ đại học, còn có thể bước chân vào giảng đường.
Mẹ, có vui không?
Con không biết mẹ đang ở đâu, cũng không biết, mẹ liệu có còn nhớ tới người con trai này hay không.. nhưng.. bố không trách mẹ..
Con, cũng không trách mẹ đâu.
Ước gì nhỉ.
Có một ngày kia , mẹ quay trở về bên con. Hát cho con nghe một làn quan họ, ru con say sưa ngủ.
Đã hơn mười năm rồi.
Con , rất nhớ mẹ.
========
Quán Game.
Gần 5h chiều ,
Thằng Kiên huých tay sang phía Đặng Hải :
– Ôi ditme! Lại thua! Hôm nay mày dẫm phải cứt chó sao đó Hải?
Thằng bạn khác – tên Sang cũng chán nản vứt phạch cả tai nghe xuống, nhoài tới giả bộ bóp cổ Đặng Hải .
– Dume thằng Hải Dớ này! Ông bóp cổ mày chết!
Nguyễn Kiên gỡ tay nó ra :
– Thôi , Sang, mày tha cho nó đi, nó mới bị con bồ mang số báo danh 04 đá hôm qua. Chắc nay tâm trạng chua như shit mèo mới thế!
Thằng Sang vẫn không thôi kèo nhèo , vuốt vuốt trán.
– Chán quá! Vãi thật chứ. Chiến 3-3 này mà thua mẹ nó liên tiếp luôn. Lại đi đời mấy củ.
Đặng Hải không nói thêm gì, tóm lấy cái túi ba lô đeo chéo, cà phơ cà phất mà đứng phắt dậy :
– Bố về đây. Kệ mẹ chúng mày.
Hai thằng kia nhìn nhau, lại tưởng lần này thằng bạn mình bị tổn thương sâu sắc lắm. Liền gật gù tỏ ý thương cảm :
– Này, thất tình mà về nhà là dễ tự tử lắm đấy. Đi, hôm nay tao khao , đi quán Ba râu nhậu đi.
Đặng Hải chả thèm ngó lại, cứ thế ngồi lên xe, phi vèo đi. Cứ như là nghe được tiếng gọi của món sườn xào chua ngọt vậy đó .
Thực ra thì, cả buổi chiều hôm nay chơi game, không được tập trung lắm , thế nên thua sml là điều đương nhiên không phải bàn.
Thế nhưng nói về cô em số 4 kia, thì có lẽ là không phải.
Cứ nghĩ nghĩ một chút , lại cứ thấy trong lòng hơi khó chịu một chút.
Nếu mà là người khác, sẵn sàng bộp lại cậu như hai cái thằng bạn trời đánh kia, thì có lẽ chả có gì để bận tâm. Vậy nhưng tên nhóc kia lại cứ như cái bánh mềm, cắn không nỡ, đấm cũng không nỡ. Mắng mắng còn thấy ngại miệng.
Hoàn cảnh của Duy Anh, cậu đã nghe bố kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần, hi vọng cậu vì thế mà cảm động được tý, sẽ đối xử tốt với cậu bé . Thế nhưng lúc đấy cậu nửa câu cũng chả thèm để vào lỗ tai. Ngồi bấm game tành tạch.
Giờ đang chơi game cấp độ cao lại tự dưng ong ong bên tai:
“ Mẹ bỏ đi từ sớm, bố thì cụt chân , bà nội già yếu, thậm chí còn không có tiền để đi học , căn nhà xiêu vẹo, vôi vữa trát lộn xộn, cả nhà quanh năm sống nhờ cái vườn rau., rất là cực khổ. Lần đầu gặp đã thấy nó là đứa nhút nhát, dễ ngại ngùng, lại gầy yếu. Mày to như con trâu thế ăn ít cái mồm lại nhường cho người ta một tý, còn mà bố mà thấy mày bắt nạt nó, liệu hồn”
Câu nào cũng có lý cả, trừ cái câu bảo mình to như con trâu. Mình mà to như con trâu? Tại vì bố cậu thấp hơn cậu nên ghen tỵ đó thôi chứ gì. Ai bảo sinh ra cậu đẹp trai quá làm gì ?
=================//===================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!