( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 16: Thằng bé- 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
315


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 16: Thằng bé- 4


Chương 16: Thằng bé- 4
Trời đông lạnh.
Nước ao giá buốt vung lên một vũng nhỏ sóng sánh.
– Ùm!
– Ùm!
Vài giây sau đó, hai tiếng rẽ vạt nước như cùng một lúc lao xuống.
Người kia vì tình cha con,
Cậu vì cái gì?
Trí Đăng không biết nữa,
Chỉ là đôi mắt mở thật lớn, đôi môi nhỏ mím chặt, vết thương chồng vết thương, nó nhìn cậu, nó lao về phía cậu, để rồi ngã xuống.
Trong làn nước lạnh đến tê cóng cả người, Trí Đăng cố gắng mở mắt, cố gắng cuồng chân quẫy đạp…
Kia rồi!
Trí Đăng đưa một tay, đỡ lấy nó, tay kia của nó lại được người kia đồng thời nắm lấy.
Ục Ục,
Vết nước loang ra, ba người một lúc dội lên từ mặt ao.
Vài kẻ bảo vệ cũng lội xuống từ bao giờ, mấy thân đều ướt đầm đìa chạy lại đỡ.
Cậu bé nhỏ uống phải nước, sặc, gặp phải lạnh, ho lên.
– Jun!
– Giun!
Trên bờ, Dav hốt hoảng lay động người nó. Trí Đăng cất được một tiếng gọi, rồi cũng chỉ có thể nhìn nó mà thôi. Khẽ cúi đầu.
Nó thấy rồi,
Nó thấy cả rồi, ánh mắt thân thương của cha nó, còn có cả của anh.
Dav ôm nó vào lòng, lớn giọng đối với đám bảo vệ:
– Mau, mở chế độ sưởi trong xe,
Dav bế thốc nó dậy.
Gặp phải một vật cản cũng vừa bị cái lôi tay đứng dậy theo.
Đến lúc này, Dav mới nhận ra, thằng bé vậy nhưng một bàn tay bé nhỏ còn lại, đang siết chặt lấy tay của Trí Đăng.
Dav lừ mắt tới.
Trí Đăng vội vã kìm thân người buốt lạnh, khẽ gỡ tay thằng bé ra:
– Giun, em bỏ tay ra nhé.
Nó nắm chặt hơn.
Dav nghiến răng.
Trí Đăng cậu hiểu, hiểu mà.
Hiểu ánh mắt đó, hiểu thái độ đó, trong mắt, hơi sương phủ kín dâng lên vành.
Dứt khoát, dứt tay ra khỏi tay nó:
– Giun ngoan, về nhà đi.
Thằng bé trừng mắt, giãy lên :
– Không! Không!
Dav ôm, giữ chặt lấy nó, trả lại cho thân hình run bật vì giá lạnh hay vì sự hờ hững nơi người, một bước xoay chân.
Lần này, nó không giãy ra nổi nữa, tiếng khóc của nó, bật vang, xa dần xa dần.
Chỉ còn lại đây một mái tóc thẫn thờ, nhìn trông theo người.
Mờ mịt.
Thích một người, không nên thích.
Xa xôi như muốn bắc thang leo lên trời.
Ảo tưởng như vớt trăng dưới nước,
Một kẻ thấp hèn, nghèo khổ, nhơ nhuốc đến bán mình, lại mơ mộng lấy một ánh mắt của kẻ giàu sang?
Làm gì có.
Cuộc đời, vốn chẳng phải là thứ tiểu thuyết ba xu.
Nhảm nhí, gạt người.
——-
Hai ngày sau. Mồng năm tết.
Phòng Jun.
Vị bác sĩ lắc đầu:
– Thằng bé chống đối kịch liệt, dinh dưỡng truyền qua tay đều bị nó dứt đứt hết, hiện tại đã cố định chân tay, nhưng nếu thằng bé cứ gồng mãi như vậy máu sẽ bị trào ngược lại.
Ngoài hành lang.
Dav mơ hồ, ừm.
Là một tổng giám đốc, là một kẻ điều hành cả một tập đoàn, là người quyết định vận mệnh, cơm áo gạo tiền của hàng ngàn nhân viên ngoài kia.
Vậy mà, mơ hồ.
Bốn ngày tết.
Dav không dám nghĩ đến bản thân đã trải qua thế nào để tìm kiếm thằng bé trở về.
Từng góc phố Hà Nội, từng thông tin sai lệch, từng mối quan hệ ngầm của Ever đều được triệt để huy động,
Thế mà bốn ngày sau mới có thể tìm được thông tin của thằng bé.
Vành mắt thâm quầng, lo lắng và thậm chí là sợ hãi.
Anh đã không thể làm tốt vị trí của một người cha, thế nhưng toàn bộ bác sĩ cùng bảo mẫu đây đều không phải là tốt nhất sao?!
Thế mà đây là gì?
Lại là gì nữa?
Râu không kịp cạo, vành mắt đỏ càng thêm đỏ.
Tìm thấy được Jun rồi, thằng bé lại nhất quyết chống đối.
Nó đã không ăn bất cứ một thứ gì kể từ khi trở lại biệt thự, một mực đòi “ anh”.
Là tên sinh viên đó!
Dav nghiến chặt răng.
Thằng bé hễ nhìn thấy anh là lại la lớn” Bố xin lỗi anh chưa? Bố xin lỗi anh chưa”
Vài ngày thôi, tại sao lại như vậy?
Tên nhóc đó cuối cùng đã dùng cách nào?
——
Ôi!
Tiếng hét bên trong phòng thoát ra, Dav bật chạy.
– Jun!
– Jun! Con sao thế?!
Trên giường.
Thằng bé chân tay đều bị cột chặt, nhưng trên môi nó một dòng máu đỏ tươi chảy cả xuống cằm.
Dav choáng váng, lao lại phía giường, lớn giọng đối với bảo mẫu:
– Thằng bé sao thế này?!
Vị bảo mẫu sợ hãi:
– Tôi đang lau mặt, thằng bé tự dưng lại cắn như thế.
Dav điên rồi, gầm lên:
– Vậy thì cô cứ để nó cắn!
Vị bảo mẫu cúi đầu, vội vàng xin lỗi. Người làm có cái lý của người làm. Đây không phải là một gia đình bình thường, đây chính là biệt thự của cái thế giới siêu giàu.
Trách họ ư?
Họ không dám làm, họ không dám gần hay thật sự yêu thương thằng bé nhỏ, đơn giản là vì khoảng cách quá khác biệt.
Dav đưa tay, chấm lên môi nó:
– Jun, con muốn cắn, thì cắn ta, được không?
– Đừng tự làm thương mình nữa.
Nó trừng mắt lên, giọng nói yếu ớt đến đáng sợ:
– Bố xin lỗi anh chưa?
Dav nhìn một giọt máu đỏ rực trên làn da trắng bệch, gân trên trán nó vì gầy yếu mà xanh xao từng đường, từng đường.
Cổ chân cổ tay tấy đỏ vì vết trói buộc, khuỷu tay nó, gần như đã không còn chỗ để tìm ven.
Con mình, giọt máu dứt ruột sinh thành.
Lòng cha giàu, lòng cha nghèo.
Ai, chịu thấu?
Hít một hơi dài, nở một nụ cười chua chát, bất lực:
– Con muốn gặp người kia, đúng không?
Đôi mắt nó lờ đờ.
Nghe xong một câu nói lại như rực lên thứ ánh sáng hiếm hoi.
Nó gật mạnh đầu, mấp máy bờ môi vỡ nát:
– Muốn gặp anh, sống với anh, với Bông.
Dav nắm lấy tay nó.
– Được.
Sự thỏa hiệp, sự nhún nhường.
Trên thương trường mười phần đều là chèn người ta đến tức ngực, không để hở một khe nhỏ, nếu có thì cũng chỉ có thể là cạm bẫy.
Giờ đây, Dav thật sự gật đầu rồi.
“ Tôi cũng muốn xem, cậu rút cuộc làm thế nào dụ dỗ được thằng bé nhanh như vậy”
Nắm tay siết chặt.
Ai biết đâu, trăm tính ngàn tính, cũng không bằng một thứ thản nhiên.
———-
Trí Đăng thật sự không lết nổi người dậy khỏi giường.
Miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa. Người ta bảo rồi, kẻ ít ốm khi ốm một trận đều là thập tử nhất sinh. Bốn tháng quần quật từ sớm tới tối, nay đem người ra nhúng nước ao ngay giữa đông lạnh, Trí Đăng phát sốt, triền từ đợt này đến đợt kia.
Việc của Dav, cậu giấu kín,
Nói ra với Tuệ Tâm hay bà Xoan cũng chỉ là đôi ba câu sơ sài, rằng Giun có cha mẹ đến đón, còn bản thân thì sơ xảy bị ngã xuống ao.
Cố gắng ăn chút miến ấm, mà cổ họng thì đã như bị ai chèn lại một mảng, sưng to và đau rát, Trí Đăng không nói được, bèn nhắn một cái tin cho Văn Cốc. Hẹn lại vài ba ngày sẽ lên sau.
Bệnh dằn vặt một, tư tưởng dằn vặt mười lần, thái độ, cảm xúc, ánh mắt.
Như một đống thứ lộn xộn trải đầy trong từng cơn sốt còn chưa dứt.
Trí Đăng uống thuốc xong liền sớm thiếp đi, không hề để ý đến việc không có tin nhắn trả lời.
Đến khi tỉnh lại, đã là chiều tối.
Mùa đông, mới chỉ năm giờ chiều mặt trời đã sắp khuất dạng. Bà Xoan đặt bên cạnh cậu một thau nước ấm:
– Tuệ Tâm đã ra bến xe rồi, lúc ấy con còn đang ngủ nên nó bảo đừng đánh thức con.
Trí Đăng dựng người dậy, khuôn mặt suy yếu tiếc nuối:
– Vậy ạ?
– Ừ, mai công ty nó làm lại, nghe nói ai đến hôm đầu xuân sẽ được thưởng thêm nên nó ráng đi cho kịp.
– Dạ.
Trí Đăng đón lấy khăn lau mặt.
Còn chị còn em lúc nhỏ thì giành nhau đến khóc, lớn rồi mỗi năm cũng chẳng gặp được mấy lần, tiếc nuối còn chưa tan hết, tiếng bước chân đã khiến cậu giật mình ngoảnh ra.
Mẹ cậu cũng bất ngờ đến xoắn xuýt, đứng trước cánh cửa tồi tàn:
– Các anh là ai?
– Chúng tôi đến đón người.
=========//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN