( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 28 : Gói mì tôm: 2
Chương 28 : Gói mì tôm – 2
Ba tháng, mỗi tháng ba mươi ngày, mỗi ngày là ba bữa.
Vị chi là hai trăm bảy mươi bữa, mỗi một bữa đều có khẩu phần ăn đong đếm từng thành phần dinh dưỡng, calo, lượng dầu… cực kỳ tỉ mỉ.
Và khó tin hơn nữa là chẳng có mấy món trùng nhau!
Trí Đăng nhìn cái thực đơn của Jun mà mắt mãi không chớp được.
Người giàu quả thật quá đáng sợ,
Còn có biết bao nhiêu món cậu chưa từng nghe qua, đọc qua, chứ đừng nói gì thấy qua.
Trí Đăng nghĩ đến cái bữa sáng bản thân ăn hôm trước, dính phải món nợ miệng năm mươi triệu mà rùng hết cả mình.
Xem ra từ giờ ăn cái gì, ừm, cũng nên hỏi qua chị Châu một tiếng mới được.
Dù rằng hiện tại anh ta có vẻ chẳng tính toán gì cậu mấy bữa ăn, nhưng mà biết đâu được ấy, tự dưng có một ngày bắt chẹt lại cậu, đến lúc đó bán cả gan cả thận cậu đi cũng không đủ bù.
Càng nghĩ Trí Đăng càng lo lắng không thôi, nếu không phải vì Jun còn bệnh nặng cần cậu bên cạnh, có lẽ cậu đã chạy đến ba lô cũng xin bỏ.
Bởi vì… bởi vì cứ buổi tối là anh ta lại ôm cậu cứng ngắc, đã vậy cái thứ kia còn mài lên mài xuống…
Ban ngày đi làm thì không sao, hễ đêm đến cậu lại căng thẳng đến chẳng cả dám cử động.
———
Bữa tối hôm sau.
Jun không chịu ăn, nó buồn.
Nó buồn và rất giận Hải Luân. Nó liên tục gào lên rằng Hải Luân là kẻ lừa đảo.
Trí Đăng dỗ thế nào nó cũng không chịu.
Nó đã chạy bay đi và ngã sứt thêm một miếng ở đầu gối, khiến cho việc trị liệu hôm nay diễn ra chật vật hơn rất nhiều.
Nguyên do đương nhiên là vì Hải Luân nghĩ ba cái chuyện gói mì tôm chỉ là vớ vẩn thôi, nên không mang tới cho nó.
Vì thế nó chọc nó tức điên người.
——
Trí Đăng nhìn một màn thức ăn còn nguyên trên đĩa, đặt thìa lên miệng nó, nó quay ngoắt đi, lầm bầm:
– Bác sĩ xấu.
– ….!!!
Trí Đăng biết rõ lỗi này không do nó. Thế nhưng chiều nay khi đứng trước gương mặt lạnh nhách khinh khỉnh của Hải Luân, lại cũng không mở miệng ra mà nói cho được. Đành tự cho rằng chính mình sơ xuất.
Nhìn thằng bé phụng phịu, Trí Đăng vương chút áy náy, liền đặt thìa xuống cầm lấy ví của mình rồi hướng về chỗ chị Châu:
– Chị Châu, em có thể nhờ chị đi mua cho em vài gói mì tôm không?
Chị Châu khó xử:
– Nhưng mà ăn cái đó không tốt cho cậu chủ, để cho ông chủ biết thì không hay.
Trí Đăng ra vẻ hiểu, thế nhưng mà cậu cũng thật không muốn lừa một đứa trẻ, liền nói:
– Em nghĩ ăn một chút thôi cũng không sao cả. Ăn xong em dọn dẹp liền, chắc chắn không để anh ấy biết đâu.
Chị Châu lưỡng lự mãi.
Thực sự việc ăn uống của Jun cực kỳ hạn chế, không có chuyện kẹo bánh lạ, thậm chí nước ngọt cũng bị cấm.
Các bảo mẫu trước giờ tuyệt đối không được phép cho thằng bé ăn linh tinh, trước đây Jun đã từng bị mẹ ruột bỏ đói suốt mấy ngày, dạ dày cũng bị tổn thương không ít, nếu như mà chẳng may bị đau bụng, nói thì dễ chứ lớn chuyện một cái là mất việc như chơi.
Trí Đăng cuối cùng không muốn làm chị Châu ngại ngần thêm nữa, bèn nhìn lên đồng hồ, nhanh miệng:
– Chị, bây giờ mới là sáu giờ, anh ấy chưa về đâu, em đi mua ù cái rồi về.
Chị Châu chưa kịp cản, Trí Đăng đã chân trước chân sau dời đi mất.
Cậu không biết được bí mật về quá khứ của nó, lại chẳng nhận lương ai để mà sợ bị đuổi, trong lòng cậu cũng không có tính toán đến những thứ gì xa xôi, chỉ đơn giản nghĩ rằng trẻ con chỉ phàm ăn những thứ nó thích, hạn chế nhưng cũng đừng o ép quá. Đến mình ăn mãi một kiểu còn không chịu được, huống hồ thằng bé mới vài tuổi đầu.
——–
Nghe chị Châu nói, trước đây Dav thất thường bao nhiêu, thì dạo gần đây lại thường xuyên về nhà bấy nhiêu, khiến không khí trong các phòng đều nhộn nhịp hơn hẳn.
Chẳng biết vì sao, cứ nghĩ đến trước mặt Dav bản thân phạm phải chút sai lầm hay lỗi nhỏ gì, cả người cậu đều run bần bật, vì thế mặc kệ hơi thở dồn dập, mặc kệ làn mưa xuân bám đầy hạt nhỏ trên làn tóc, đầu trần, vai áo mỏng chạy đi thật nhanh, cậu muốn để cho Jun “ ăn lén” , ráng làm sao trước khi Dav về mới được.
Cũng may ở Việt Nam được một cái tiện, đó là tiệm tạp hóa mọc ra bất kể ở đâu, khu giàu khu nghèo gì cũng cứ một dãy phố ít nhiều cũng có một vài quán, vì thế cậu cũng rất nhanh tìm thấy một tiệm.
Vội vội vàng vàng gọi ra cái tên hảo hảo mì chua cay, hai gói, lại xin hẳn một cái bọc đen để giấu vào, Trí Đăng lật đật trả tiền rồi quay trở lại biệt thự.
Ai biết đâu góc đường, chiếc xe vừa tầm rẽ về lại thấy được.
Đôi mắt người nào vương chút tối.
——-
Phòng Dav.
Jun vừa thấy Trí Đăng về đã nhảy tót ra.
– Mì tôm, mì tôm!
Trí Đăng nhìn quanh không có ai, còn cẩn thận kéo nó vào phòng, mới từ đó lôi ra hai gói mì tôm.
Nhìn thằng bé reo lên như thấy bảo vật trên đời, Trí Đăng cũng vui đến quên cả lau mấy giọt mưa lạnh.
Nơi phòng Dav như một cứ địa riêng, người làm các phòng khác không được phép ra vào, ngay cả chị Châu cũng chỉ có thể đúng giờ dọn dẹp, khi Dav ở nhà, nếu không được gọi thì không được vào.
Nhìn thằng bé đúng như phải dùng một từ”chầu hẫu” để hình dung, Trí Đăng trong lòng vài phần thấy sai cũng bay đi cả, thấy đó! Nó quả thực là một đứa trẻ thôi.
Bởi vì không muốn làm khó chị Châu, vì thế Trí Đăng chỉ nhờ chị lấy vào hai chiếc bát tô, cùng hai đôi đũa, còn nước thì dùng chính bình nước sôi trong phòng, ấn mức đun.
Trí Đăng bóc hai gói mì, đặt vào hai chiếc bát, bột canh gói cay để lại.
Jun nhìn chằm chặp từng động tác.
Trí Đăng cẩn thận dặn dò nó:
– Đây là ớt cay không ăn được, nha.
– Còn nữa, một lát anh rót nước sôi vào mì, em phải ngồi ngoan không được vung tay, kẻo bỏng.
Nó bứt rứt vò cả tay cả chân vào với nhau, ra vẻ rất khó nhẫn nhịn.
Anh cười xoa xoa đầu nó, còn muốn dạy nó đếm từ một đến một trăm.
– Jun bắt đầu đếm với anh nha, hai anh em mình đếm đến một trăm nước liền được ăn mì!
Nó gật đầu. Thằng bé khi nói nhanh có xu hướng bị líu lưỡi, vì thế anh đọc chậm rãi từng số, và nó sẽ đọc lại theo anh. Đây cũng là một cách trị liệu mà Hải Luân có nói sơ với anh. Hướng dẫn nó bắt chước, dần dần khi thả ra nó có thể tự mình làm được.
– Một trăm!
– Một trăm!
Mì chín rồi!. Thằng bé hai mắt sáng rực, nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe môi. Trí Đăng giây phút này xúc động đến thương không biết để đâu cho hết,
Con nhà nghèo đã khổ, ai ngờ đâu con nhà giàu… cũng khổ thể này, chỉ là bát mì thôi, mà nhìn xúc cảm của nó kia, thiếu điều muốn cho tay vào bốc.
Trí Đăng đặt đũa lên tay nó, lại thổi liên tục vào bát mì cho bớt hơi nóng:
– Từ từ thôi, từ từ thôi.
Một đũa mì đưa lên miệng Jun, nó sung sướng vừa ăn vừa thổi phù phù, rồi quên nhai mà nuốt chửng.
Niềm vui dừng lại ở đó thôi, bởi vì cửa mở rồi.
Một lớn một bé, cùng nhìn lên.
Trí Đăng trong lòng “ đinh” một tiếng như dừng, xong rồi. Không có lẽ… anh ta sẽ hắt cả tô mì này vào mặt cậu cũng nên.
Jun thì gấp gáp lắm, nó sợ không được ăn nữa, liền giật áo cậu. Trí Đăng khổ sở xoay sang nó, vỗ về.
Bước chân Dav càng ngày càng gần, Trí Đăng cố nén lo lắng lại trong lòng, bình thường bảy tám giờ anh ta mới về, hôm nay sao lại về sớm thế này?
Bao nhiêu thứ, thu lại trong tầm mắt. Ngồi đó, có con trai nhỏ một mực ôm chặt bát mì trong lòng,
Ngồi đó cũng có kẻ ngu ngốc dám trốn anh ăn lén, mà không biết rằng camera đầy các góc phòng mỗi một giây một phút đều truyền trực tiếp tới điện thoại của anh.
Bàn tay to lớn mang đầy một vẻ nam tính, duỗi từng ngón dài, chỉ rõ ràng:
Chỉ rõ ràng:
– Bát này con ăn.
– ??!
Không khí tĩnh đi vài giây rồi Jun reo lên, lập tức vùi đầu vào bát mì, ngon lành mà tận hưởng.
Trí Đăng thì còn chưa biết cảm ơn hay xin lỗi cho phải, Dav đã ngồi sát bên cạnh, chỉ tay vào bát mì còn lại:
– Tôi đói rồi.
– ???!!
Trí Đăng vội vàng đứng dậy bê nguyên bát mì hướng về phía Dav:
– Vâng, anh ăn bát này đi.
Mặt Dav lập tức đổi sắc. Trí Đăng lúc này lại dâng đầy cảm xúc muốn chạy.
Trời ạ, cậu muốn đào một cái hố thật to mà chui xuống, bát mì ba ngàn rưỡi, không một cọng hành, không một lát thịt, người ta là ai kia chứ? Sao mình có thể ngớ ngẩn như thế?, lắp bắp:
– Tôi.. tôi…
Dav dứt khoát:
– Đút cho tôi.
– ??!!!
Phải không? Trí Đăng không hiểu càng không hiểu. Mãi một lúc mới run run, gắp một đũa mì đặt lên đôi môi kia…
Là… ý này hả?
Cậu thực sự vừa làm mà vừa không dám tin. Vậy mà Dav lại thản nhiên hé miệng.
Đáp án chính là : đúng, đút như thế đấy!. Khuôn mặt đắc ý dạt dào.
Lại tiếp tục hé miệng.
Trí Đăng nhìn yết hầu kia trôi xuống, khuôn mặt cậu vẽ ra một cái biểu cảm cực kỳ vi diệu.
Vậy, cậu thực sự là bảo mẫu của ai ?, đến Jun còn không có bắt cậu đút ăn như vậy.
Tiện một lúc Jun còn không chú ý, đôi tay kia cũng đến gần, Dav bất giác kéo sát Trí Đăng lại, bên tai nhỏ giọng “ mưa như vậy, sau này ra ngoài nhớ mang theo ô”
Câu nói, kèm theo một cái vuốt nhẹ lên mái tóc ướt rối.
Trí Đăng đôi mắt mở lớn ra.
Còn chưa kịp cảm hết câu nói, Dav đã lập tức đứng dậy, bỏ lại cậu một mình ngơ ngác:
– No rồi.
Jun thì mặc kệ hai người muốn ý gì thì ý, nó vẫn ngon lành mút từng sợi mì cuối cùng trong tiếc nuối, còn ợ một tiếng rõ to, đôi mắt trông mong nhìn về bát mì ăn dở trong tay Trí Đăng,
Ba phút sau mà Trí Đăng vẫn đứng đơ ra như thế, nó chép chép cái miệng nhỏ:
– Anh, anh… mì.
Trí Đăng cứ như vừa bị thôi miên, có chút giật mình, từ vành tai cọ vài lời thì thầm thật làm tim cậu muốn rớt khỏi lồng ngực, luống cuống trả lời nó:
– À, ừ… mì. Không thể ăn quá nhiều.
Dav bước từ phía gian thay đồ ra, trên người chỉ còn lại đúng một chiếc quần tây, phía trên để lộ toàn bộ cơ ngực cùng bờ vai rắn rỏi, như có như không đảo ánh mắt về phía này, bắt gặp ánh mắt của ai trùng hợp đưa tới.
Gò má cậu bất giác lại đỏ thêm.
Thật sự, quả nhiên anh, người ấy…đẹp hơn trong tạp chí kia nhiều lắm.
=======
Chìm trong cái không khí này nào ai dám đoán cho rằng, chỉ mới hai mươi phút trước đây, một Dav Trần đã lãnh khốc thế nào khi cho người xuống tra hỏi kẻ bán tạp hóa kia đến gai người.
Cậu ta và chị có quan hệ gì?
Cậu ta mua những gì?
Tôi không tin chị ta. Mở trích xuất camera lên.
=======//=======
Lời tác giả:
Nào nào đặt kèo đặt kèo
Hải Luân cong hay thẳng? Trên hay dưới?
Bật mí nhé: vài cháp tới sẽ có kẻ ghen đến nổ ruột))
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!