( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 51: Bao nuôi (3)
Chỉ cho đến năm ngoái khi Ý Việt đủ mười tám tuổi, phía công ty bảo hiểm xác nhận chi trả bồi thường cho cái chết của cha mẹ cậu, mấy kẻ họ hàng kia mới nhảy lên nháo nhào.
Nghĩ đến cái ngày hôm ấy tại tòa, khóe môi Hải Luân còn cong lên vun vút mà cười.
Ý Việt mặc một chiếc áo thun màu vàng có cái mũ là hai cái tai thỏ, lạnh nhạt lướt qua hết thảy một vòng những người nhà đó, bước đến bên anh, nắm chặt lấy tay anh, dõng dạc:
– Ngoài anh ấy ra, tôi không có người nhà nào cả.
Nó đủ tuổi trưởng thành rồi.
Tài khoản của nó cũng đã được trả đủ rất nhiều con số 0 bồi thường, nhưng nó vẫn muốn dính lấy anh như cũ, ăn cái món cháo không thể nào nuốt xuống mà khen ngon cho được từ tay anh nấu.
———-
Bởi vì cả một đêm thức mệt, nên hôm sau khi tỉnh giấc đã là gần tám giờ sáng,
Trên giường, cả người Ý Việt dụi sâu trong lồng ngực Hải Luân, cọ cọ. Hải Luân khe khẽ cười, đôi môi bởi vì chiếc răng khểnh vẽ ra một sự ôn hòa khó nói,
Kéo chăn dịch lên cho nó.
Nó học xong rồi. Từ giờ nó và anh sẽ không phải xa nhau nữa.
——–
Hải Luân còn chưa kịp bước chân dời khỏi giường, tiếng nhạc chuông điện thoại đã ầm ĩ réo lên.
Lạ thật, là ai gọi đến giờ này? Chẳng phải hôm nay anh đã báo bên bệnh viện cỡ nào cũng không trực kia mà?
Là từ biệt thự?
Linh cảm chẳng lành, Hải Luân vội vàng bắt máy:
– Alo?
– Bác sĩ Luân, mau tới biệt thự đi! Trí Đăng bị rắn cắn.
Hải Luân lập tức hỏi lại:
– Rắn gì? Có bắt được không?
– Hình như là rắn lục đuôi đỏ!
– !!!!!!
Rắn lục đuôi đỏ!
Một loại rắn độc có khả năng gây tử vong. Hải Luân không một giây chần chừ, đứng phắt dậy.
Bàn tay còn lại của anh bị nắm lấy, Ý Việt he hé đôi mắt:
– Anh, anh đi đâu à?
Hải Luân vỗ về lên tay nó vài cái:
– Em ngủ thêm đi, anh cần phải đi gấp.
Ý Việt chống tay ngồi dậy:
– Là ai vậy anh?
– Là Trí Đăng, cậu ta bị rắn cắn!
Nói dứt câu Hải Luân cũng đã bước ra đến ngoài, chẳng kịp cả thay bộ đồ cho tử tế, chân xỏ giày, chiếc điện thoại gấp rút kẹp bên tai, sốt sắng:
– Alo, bệnh viện X phải không? tôi cần huyết thanh loại xxx.
Nhìn bước chân Hải Luân vồn vã dời đi.
Ánh mắt hiền lành như một chú thỏ non ngọt ngọt thơm thơm đêm qua liền bay biến. Ý Việt nắm chặt tay.
Trí Đăng, hừm. Giỏi lắm!
Mấy tuần trước bệnh đau đầu của anh ấy tái phát cũng vì cái tên Trí Đăng này, hôm nay, bỏ lại cậu nằm một mình cũng lại là vì hắn.
Từ trước tới nay, người khiến cho Hải Luân của cậu để tâm đến ngoài cậu ra chưa từng có ai.
Và sau này, cũng không thể có ai!
Ý Việt bước dậy, mở theo hướng cửa sổ ban công nhìn ra phía chiếc xe ô tô của Hải Luân lao đi vội vã.
Đôi mắt sâu thăm thẳm.
Hải Luân, anh nói xem? Là, em nên ràng buộc số phận của anh trước, hay là nên xử lý tất cả những kẻ ngáng đường trước?
========
Vết thương của rắn cắn, không đau ở chỗ vết thương, mà người ta đau đớn bởi vì nọc độc của chúng.
Trên ngón tay của Trí Đăng chỉ có hai lỗ nhỏ của vết cắn, chẳng to chẳng tát gì, nhưng cả người cậu đều đã đau nhức đến nghẹt thở, bàn tay bắt đầu có dấu hiệu sưng to phù nề, đổ một màu tím thẫm, trán đầm đìa mồ hôi.
Jun khóc quá to, Dav đành lệnh cho người nhà cưỡng ép nó ra khỏi cửa, bác sĩ Sơn cũng lo đến bù đầu, chỉ có thể làm những bước sơ cứu trước tiên, ga chặt mạch máu lại ngăn trừ chất độc dẫn vào tim,
Dav ngồi không nổi, liên tục đứng lên đi lại, hối thúc:
– Thế nào rồi?
Bác sĩ Sơn lắc đầu khan giọng, thật sự nói ra điều lo lắng :
– Tôi chỉ có thể cố gắng ngăn độc không lan tới tim, nhưng bàn tay này nếu thuốc không đến kịp có thể phải tháo khớp?
Tháo khớp?
Trí Đăng trên giường sợ hãi rên bật lên một tiếng, cả người cậu run lẩy bẩy”
– Đừng, đừng mà..
Dav xót đến mức đỏ cáu vành mắt, đá xuống cạnh bàn.
Chết tiệt! Anh gào lên:
– Hải Luân đi đến đâu rồi? Đã thông báo cho bệnh viện cử người tới chưa?
Trí Đăng nhìn vẻ mặt lo lắng của Dav, cố gượng nhưng không sao nói nổi thêm lời nào nữa. Bàn tay của cậu đã tê liệt, gần như không còn cảm giác gì…
Trời ơi… cậu không thể mất đi một bàn tay được, không… đừng đối xử với cậu như thế!
Một giọt nước mắt nghẹn khuất trào ra bên hốc mắt.
Dav giận và lo đến điên người, túm lấy cổ áo bác sĩ Sơn:
– Mau làm cái gì đó đi! Mau lên!
Bác sĩ Sơn cũng sốt ruột không kém, nhưng chuyên khoa của anh hoàn toàn không phải là về vấn đề trị độc. Đặc biệt loại rắn này có thể gây nguy cơ tử vong cao.
Cách duy nhất mà bác sĩ Sơn có thể làm chính là lập tức tháo bỏ bàn tay đã có dấu hiệu hoại tử kia.
——
Nhìn Trí Đăng đau đớn, tim Dav đập như trống gõ.
Từng giây trôi qua đều rối đến không yên.
Trí Đăng, Trí Đăng, em đừng có làm sao.
Điên mất thôi!
Anh xây cái biệt thự rộng thế này làm gì kia chứ? Chăm cho lắm cây lắm hoa vào làm gì kia chứ?
Mưa xuân lâu lâu vẫn rải, ẩm thấp khiến cây cối tốt vụt lên, Trí Đăng như thường lệ dẫn Jun ra ngoài chơi dạo, gặp phải liền bị cắn.
Anh giận anh chết đi được, nếu như em ấy…
Không!
Một chút suy nghĩ thoáng qua khiến Dav rùng mình.
Anh không thể nào, không thể nào để vụt mất Trí Đăng được. Dù có phải tháo mất một bàn tay, cũng phải giữ lại mạng sống cho em ấy.
Dav nhìn chằm chằm vào bàn tay đang lạnh dần của Trí Đăng, nhìn những giọt nước mắt chua xót của cậu.
Đau.
Anh cũng không biết từ khi nào tồn tại cái ý niệm này, nhưng anh hiện tại có thể khẳng định, anh không muốn mất đi cậu.
Trí Đăng không hiểu nổi những suy tưởng trong đầu Dav, bởi vì trong lòng cậu giờ đây có quá nhiều khúc mắc cùng đau đớn.
Cậu, bị rắn cắn là tình cờ ư?
Có thực sự là tình cờ không?
Cậu nhìn ra phía ngoài cửa.
Từ khi bị hắt xô nước dơ bẩn đó vào người. Cậu đã không còn dám tin vào thứ được gọi là lòng trắc ẩn nữa.
=======//=======
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!