( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 53: Bao nuôi (5):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 53: Bao nuôi (5):


Chương 53: Bao nuôi (5).
Ngay sau khi dời khỏi phòng, việc đầu tiên mà Dav làm khi vẫn còn ôm Jun trong lòng, chính là cho người cắt toàn bộ những cây trồng lớn, đặc biệt là chỗ mà Trí Đăng bị rắn cắn, dọn sạch không chừa lấy một ngọn cỏ.
Anh không thể nào tính hết được vạn nhất những điều xảy ra, nhưng anh chắc chắn sẽ làm tất cả mọi thứ để bớt đi được những mối hiểm nguy rình rập.
Nghĩ đến cảnh Trí Đăng đau đớn như ngày hôm nay, anh không sao chịu được.
——–
Jun đẩy đẩy anh:
– Bố, bố ơi. Bố cưới anh đi.
Anh giật mình, nhìn lên gương mặt vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt của nó, đưa tay lên lau:
– Sao Jun lại nói thế?
Nó sụt sịt:
– Jun muốn anh ở mãi bên cạnh bố và Jun. Vậy nên bố phải cưới anh mới được. Nếu bố không cưới anh, vậy sau này anh đi mất thì sao? ai sẽ chơi với Jun? Ai sẽ tắm trong chăn với bố đây? Bố có thương Jun không?
Lời nói ngây ngô của con trẻ, từng chữ một thật đáng buồn cười, ngẫm ra mới là không phải.
Thằng bé từ khi nào biết yêu biết thương rồi?
Thứ cảm xúc mà chỉ cách đây vài tháng trước nó chẳng hề biết đến, vô hồn và tự mình thương tổn.
Dáng xuân nhè nhẹ, trời buông những tầng lớp mây xanh, lại dìu dịu một cảm giác se lạnh vô cùng thoải mái.
Anh, tại sao lại quên mất?
Thứ khoảng trống ăn sâu trong tâm khảm của anh, cái lỗ hổng bi thương và điểm yếu duy nhất trong lòng anh – Jun. Đã từ khi nào được Trí Đăng vun vén lấp dần lên.
Yêu thương thằng bé nhường ấy, có phải cũng chính lại để cho niềm tin đã mất đi nơi anh dần dần đọng lại?
Trí Đăng à,
Hiện tại mới thấy, mọi thứ đâu thể nào tự nhiên mà có được?
Cả nụ cười của anh, cả nụ cười của Jun, nếu không phải là em, vậy thì là ai khác đây? Sự vui vẻ này của anh, từ đâu mà có đây?
Xem ra, bản hợp đồng kia anh nên sớm đưa cho em hơn mới phải.
———-
Ba ngày sau.
Độc tố trong người Trí Đăng đã được đào thải gần hết. Chỉ là cả cơ thể không thể tránh được mệt mỏi quá độ, lại thêm bàn tay kia mỗi khi nâng lên hạ xuống vô cùng đau đớn.
Hải Luân không một chút thương xót nào, đứng bên giường khoanh tay chỉ đạo:
– Nâng lên hai mươi cái nữa, hạ xuống từ từ, cử động tất cả các ngón tay đi.
Trí Đăng đau đến vã mồ hôi, sắc mặt rõ ràng là đang chịu đựng lắm lắm.
– Đau, đau quá…
Hải Luân bĩu môi:
– Thế mà đau? Hay để cắt luôn đi cho khỏi đau?
Nói dứt câu thì sau lưng cũng cả một bầu trời u ám kéo tới. Dav lướt qua đem theo một ánh mắt cảnh cáo rõ ràng, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, vắt chiếc khăn thấm đi mồ hôi cho cậu:
– Nếu đau quá thì nghỉ ngơi đã.
Hải Luân xì ra một cái:
– Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi? Phải tích cực vận động, nếu không thì phế luôn đấy.
Trí Đăng cắn chặt môi, lại bắt đầu cố gắng nâng bàn tay vẫn còn thâm tím lên.
Một, hai, … tám.
Chưa bao giờ Trí Đăng lại cảm thấy chỉ là nâng và cử động tay thôi lại có thể khó khăn đến như thế, cứ như tay cậu đang nhấc theo một quả tạ thật nặng chứ không phải chỉ là đong đưa trong không khí.
Dav sốt ruột quá, mặc kệ Hải Luân còn đang chăm chú đếm, đỡ lấy tay cậu rồi kéo cậu hơi ngửa về phía sau, áp lên ngực mình:
– Nghỉ đi. Đừng tập nữa.
Hải Luân mặt mày đen sì sì, chính thức phát hỏa:
– Này! Đây không phải lúc diễn cảnh yêu đương!
– Nhưng mà em ấy đang rất đau!
– Đau cũng phải tập! Anh có biết thời điểm hiện tại quan trọng thế nào không? Tất cả các dây thần kinh bên tay trái đều bị tổn thương cực kỳ lớn! Nếu không tập vận động cho có phản xạ lại sẽ phế thật đấy!
Lời lẽ của Hải Luân câu nào câu đấy chém xuống sắc bén, thế nhưng Dav vẫn cương quyết:
– Vậy thì tìm cách khác đi!
– Tìm cách khác? Bà mẹ nó anh nghĩ tôi là Hoa Đà tái thế à? Hay là Phật bà quan âm? Cứu được cái tay của cậu ta đã là cả một kỳ tích rồi!
Trí Đăng thấy tình hình thuốc súng đều đã châm ngòi, vội vã dựng dậy khỏi lòng Dav, hướng về phía Hải Luân, ra sức nâng tay lên liền hai cái:
– Em tập, em tập mà! Hai người đừng cãi nhau nữa.
Dav: hằn thù.
Hải Luân: thù hằn.
Thế mà trong lòng Trí Đăng lại thực sự vui vẻ.
———
Suốt ba ngày qua, Dav chỉ lên công ty đúng một ngày, bàn giao ký tá mọi việc xong lại lập tức về nhà, hầu hết thời gian đều túc trực bên cạnh cậu.
Tính ra, thời gian như thế gom lại còn nhiều hơn cả một tuần trước đây, trong đôi mắt anh, Trí Đăng lại thêm rất nhiều lần nhìn ra sự chiều chuộng và ngọt ngào. Thậm chí bàn tay trái sưng phù và tím lên, nhìn vô cùng xấu xí, cậu sợ anh chê bai chỉ dám lén giấu dưới lớp chăn, anh lại thương xót mà nâng lên, còn hôn lên nữa.
Cậu tham lam, cậu ích kỷ.
Kẻ nào khi yêu không ích kỷ?
Cậu thật sự trân trọng và khắc cốt ghi tâm những khoảnh khắc này, sự đối xử hết mực quan tâm của anh, sự dịu dàng từng chút khi vỗ về cậu, dùng nó chữa bệnh có lẽ so với thuốc của Hải Luân còn tốt hơn vài phần.
Dựa trong lồng ngực của anh, hít hà thứ mùi hương nam tính nhè nhẹ của anh, bình an và hạnh phúc đến mức tất cả mọi chuyện cậu đều có thể gật đầu cho rằng xứng đáng.
Bị những kẻ kia ghét bỏ, không sao cả.
Bị những kẻ ấy hãm hại đến mức này, không sao cả.
Vì anh, vì anh thôi, cậu vẫn luôn thấy mọi thứ đánh đổi đều là xứng đáng.
Lại nhìn thêm bước chân lon ton của Jun chạy tới, mon men bò lên giường xin một suất ngủ cùng, cậu thật sự phải hỏi lại mình,
Nếu như thực sự có bản hợp đồng kia tồn tại đi chăng nữa, nhưng chí ít anh cũng đâu có đem nó đưa cho cậu, đúng không? Đó cũng có thể chỉ là một lúc tức giận của anh, một lúc nào đó mà bản thân đã làm sai chẳng hạn…
Cậu, có thể nào vì thế mà mang theo một chút hi vọng lẻ loi hay không?
Hi vọng rằng, anh đối với cậu… có một phần yêu đương?
——-
Bữa tối này, Dav lại tự mình mang đồ ăn tới tận phòng, cho dù Trí Đăng có một mực nói rằng bản thân đã có thể đi lại thoải mái rồi, Dav vẫn không cho phép.
Theo sau, đương nhiên là một cái đuôi nho nhỏ. Jun cũng muốn đem bữa tối của nó theo vào.
– Để em dắt anh nhé?
Dav chau mày nhìn nó:
– Đừng đụng linh tinh, anh còn đau đấy.
Nó chu mỏ ra:
– Jun biết cầm tay không đau của anh.
Sau đó nó lách vào giữa hai người, mặc kệ Dav đứng ngẩn liền một hai dắt Trí Đăng ra tới bàn ăn.
Trí Đăng ngoái lại nhìn , tặng cho anh một nụ cười yêu thương, Dav mới bất đắc dĩ bước theo,anh bị nụ cười kia trêu ghẹo, đáy mắt dâng lên ý đùa vui, liền một hai sải bước nhanh tới, ba một tiếng bê bổng Trí Đăng lên.
Jun bị hụt mất bàn tay của Trí Đăng mà lại không phụng phịu, còn reo lên, vỗ tay :
– Bố bế anh! Bố bế anh!
Trí Đăng có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không tránh, cậu đưa bàn tay còn lành lặn của mình nên níu nấy.
Cậu thật sự, thật sự, quá khó khăn để kìm nén không bật thốt lên ba từ em yêu anh. Cậu thật sự, thật sự, chỉ muốn đem tim mình ra cho anh thấy mà thôi.
Yêu anh, yêu si mê từ cái ngày còn ngắm anh trong những bức hình cắt ra từ tạp chí, yêu cho đến bây giờ, vịn trên vai anh mà tựa vào.
Thế nhưng đôi má chỉ hồng lại tắt khi gặp phải ánh mắt của hai bảo mẫu đang đặt những đồ ăn tối của Jun lên trên bàn.
Jun chạy ra trước, nói với Dav:
– Bố! con cũng muốn ăn tối ở đây, với anh cả bố nữa!
Dav thì coi việc mình bế Trí Đăng trong lòng là điều thản nhiên, nhẹ nhàng đặt cậu xuống mà không biết rằng bàn tay níu lấy anh đã siết thành một cuộn áo nhăn nhúm.
Anh đặt cậu xuống sofa, còn kéo những đĩa thức ăn ở xa lại gần cậu.
Cạch.
Tiếng động quá đỗi thông thường của đáy đĩa chạm xuống mặt bàn đá, lại như một khúc băng lớn đâm thẳng vào lòng cậu.
Ánh mắt của chị Hậu, của người bảo mẫu còn lại, cả hai, thật sự quá đáng sợ.
Cậu chôn trong hạnh phúc ba ngày qua, lẫn trong hương thơm chiều chuộng của anh mà quên đi mất.
Cái mạng của cậu, thiếu chút nữa cũng đã đi rồi.
Nâng từng thìa thức ăn nhỏ đặt trên khóe miệng, cậu thật sự không biết niềm hạnh phúc này, sẽ kéo dài được bao nhiêu lâu nữa?
– Em làm sao thế? Còn đau sao?
Dav lo lắng nhìn gương mặt của cậu khẽ tái lại, sờ một tay lên trán mà ân cần hỏi.
Cậu nhìn sang phía anh, gượng gạo lắc đầu.
Cậu, không muốn nói ra,
Cậu không muốn chỉ vì sự nghi ngờ không có bằng chứng hay căn cứ của cậu mà ngần ấy người sẽ mất đi việc làm, một đêm trở thành kẻ thất nghiệp, họ cũng là vì miếng cơm manh áo ngoài kia phải lo lắng, sau lưng họ còn có gia đình, có con cái. Hơn nữa, nếu thực sự không phải do họ làm thì sao? nếu vậy sẽ là chính cậu gieo nên nghiệp rồi,
Cậu càng không muốn anh phải lo lắng, phải khoác thêm bao nhiêu gánh nặng nữa. Công việc của anh quá bận rộn rồi, mỗi đêm sau khi chờ cho cậu ngủ, anh đều lẻn dậy làm việc suốt thôi.
Cậu sẽ từ từ tự mình tìm cách, cậu không tin sẽ không thể nào dung hòa được cái mối quan hệ gay gắt kia. Vẫn còn những người tốt như anh tài xế, chị Châu, những người làm vườn… Đâu phải là tất cả bọn họ đều một mực căm ghét cậu? Sẽ có cách thôi, sẽ có cách thôi…
———-
Tối hôm ấy, Hải Luân lếch từng bước từ thang máy trở về phòng mình.
Trí Đăng mệt một thì anh cũng mệt suýt hai phần.
Vì không khẳng định được 100% rằng rắn cắn Trí Đăng là rắn lục đuôi đỏ, vì thế thứ huyết thanh anh tiêm cho cậu chỉ là thứ để kiềm mà thôi, không phải đặc trị. Đối với các loại độc anh vẫn có phần tin tưởng Đông Y hơn, phải tội cái Đông Y điều trị cần rất nhiều thời gian, độc tố phải từ từ thải ra. Mấy bộ châm của anh đều đen sì sì hết cả.
Chậc, mệt chết đi được!
Vừa phải điều trị của Jun, vừa điều trị cho Trí Đăng rồi còn không thể nào cắt ca ở viện, khiến cho một ngày của anh cứ quay như chong chóng. Đến thời gian để thở cũng không có.
Cạch.
Cách cửa phòng vừa mở, Hải Luân đã lớn giọng:
– Ý Việt!
Ý Việt bên trong phòng, nhỏ giọng “ được, tôi đã biết, cứ theo dõi sát sao cho tôi”.
Buông chiếc điện thoại xuống cũng là buông gương mặt sắc bén mới vừa nãy vẫn còn tràn đầy nét nghi ngờ, thay vào đó là một vẻ mặt ai thấy cũng đều thương với mến.
Ngây thơ, vô hại, và quá đỗi trong sáng.
Giống như một viên pha lê trong suốt, người ta nhìn thoáng qua đều có thể xuyên từ đầu này sang đầu kia, thực chất ẩn bên trong lại là những chấm vạn màu xanh đỏ.
– Anh về rồi?!
Hải Luân nghe chất giọng buồn buồn, cả người đang đáp tại chiếc sofa không có tựa, hơi ngóc dậy:
– Em sao thế?
Ý Việt chậm rãi tiến lại, ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt ủ rũ:
– Anh Hải Luân.
Hải Luân vội vàng nhổm cả người dậy:
– Em mệt ở đâu à?
– Em nghĩ mình lên quay trở lại Úc.
– Sao lại thế? Không phải là em đã cố học cho xong để về đây sớm hơn à?
Ý Việt một mặt tủi thân đến khó kìm:
– Anh nói rằng về đây anh sẽ quan tâm em, nhưng như thế nào? Mấy ngày nay hôm nào anh cũng đều về muộn, bỏ em ở nhà một mình.
Hải Luân nhìn đôi mắt kia chuẩn bị đỏ lên, cả người đều hoảng hốt, ngồi hẳn sang ghế của Ý Việt. Hải Luân vốn dĩ là con nuôi, vì thế dù gia đình có một mặt ngời ngời yêu thương anh thì anh vẫn biết trong đó xen lẫn vô vàn sự đố kỵ ghen ghét.
Ý Việt cho dù không phải anh nuôi từ tấm bé nhưng ít ra cũng sáu năm qua một mực chăm nom, nói không quá, nếu không phải anh chỉ hơn nó có mười ba tuổi, chắc chắn bắt nó gọi một tiếng bố.
Đã từng trải qua cái cảm giác của con nuôi- con đẻ, vì thế anh đối với Ý Việt hết lòng bao bọc, hết lòng che chở, không bao giờ muốn nó phải buồn:
– Ý Việt, anh không phải như thế đâu. Thật sự công việc dạo này rất bận,
Ý Việt nhìn thấy tay Hải Luân đã chộp gọn lấy tay mình, nhẹ nhàng tựa lên cổ anh.
– Em buồn lắm.
Hải Luân nhìn rặng mi dài cụp xuống, thở hắt ra, nhẹ nhàng vỗ lên vai Ý Việt:
– Không sao, không sao, cùng lắm thì từ mai cắt hết ca trực! Để tối nay anh sẽ xin phép viện trưởng.
Ý Việt dụi dụi mái tóc mềm, đôi mắt một mí chớp động:
– Thế còn bên chỗ biệt thự thì sao?
Hải Luân lắc đầu:
– Bên đấy không được, hai ca này đều phải tự tay anh điều trị mới yên tâm được, thằng bé thì em biết rồi, còn Trí Đăng kia thực sự đáng thương lắm, hôm trước suýt thì mất cả cái tay.
Hải Luân còn đem theo xót xa mà kể ra vài ba câu chuyện. Nào đâu biết Ý Việt đều đem đó mà ngưng trong lòng.
Quả nhiên vẫn là cái tên đó đáng ghét. Phải mau mau tìm cách tách Hải Luân ra khỏi hắn ta.
Càng sớm càng tốt.
==========//=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN