( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 63: Xử lý:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 63: Xử lý:


Chương 63: Xử lý.
Biệt thự.
Hải Luân gần như thức trắng một đêm không ngủ, hậm hực đến không chịu được, chẳng biết Ý Việt làm cái trò gì mà điện thoại cũng để luôn ở nhà, báo hại anh tha hồ mà suy tưởng.
Mấy ả hồ ly tinh ở Việt Nam mưu mẹo lắm trò hơn bên trời Tây kia nhiều! có khi vừa nhìn thấy Ý Việt đẹp mã lại hốt đi đằng nào rồi,
Hay là bị bắt cóc?
Hay là Ý Việt đã nhìn trúng cô nào mà bỏ đi tán tỉnh đến quên lối về?
Dù là thế nào cũng không được!
Anh là người đã nuôi cậu, cậu ăn cơm của anh, uống nước của anh, đến cái bồn cầu cậu ngồi cũng là anh bỏ tiền ra mua,
Lấy cái cớ gì mà đến lúc lớn rồi, ra dáng rồi, lại bị mấy kẻ khác cướp mất?
Anh vẫn còn chưa có đồng ý có con dâu đâu đấy!
Tức điên mất thôi!
Đã thế bên biệt thự hôm nay gọi anh tới lệch ca không nói, lại còn dám cúp luôn cả cái khoản tài xế đưa đón nữa.
Tên Dav Trần đó càng ngày càng đáng ghét, chữa trị cho Jun xong anh nhất định thòng hắn ta vào mấy cái đơn thuốc giá đắt trên trời để bù vào cho bõ!.
Hừm!
——–
Hải Luân tự mình lái xe tới, lười biếng tạt đại vào lề đường bên cổng rồi bước xuống xe. Thế nhưng quái lạ hơn là hôm nay chẳng có kẻ nào ra đón anh mà đỗ xe giùm, đang định tức nữa thì từ đâu ra hai bên hai tên to con bước tới, trừng mắt dọa dẫm:
– Đi đâu?
Cái hất hàm cùng giọng điệu khủng bố của bọn chúng khiến cho Hải Luân thực phát hỏa:
– Xéo ra!
Nói rồi Hải Luân lầm bầm chửi, muốn bước vào. Hai tên to con bị mắng cũng không vừa mà giữ vai anh lại.
Hải Luân nhìn bàn tay xăm trổ trấn trên vai mình, cảm giác bẩn khiếp đi được, giằng người ra phủi lấy phủi để, lớn giọng:
– Gọi cái tên Dav Trần đó ra đây! Còn không muốn chữa nữa thì ông đi về!
Cả cái biệt thự này cũng chỉ có mỗi một mình Hải Luân là dám to gan lớn giọng như thế, hai tên kia nghe thấy Hải Luân thẳng thớm gọi tên Dav Trần, cũng hơi dợm người, nhỏ giọng lại:
– Anh là ai?
Đúng lúc này thì một tên đàn em khác của Ever cũng đã bước ra vài bước, hất hàm ra ý với hai tên kia, để cho Hải Luân tiến vào.
Hải Luân khinh bỉ nhìn xì ra một cái bĩu môi dài thượt.
Tức chết ông đây rồi!
——–
Cái tức này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi lẽ ngay khi bước chân Hải Luân tiến vào được thêm ba chục bước, đều như bị đóng đinh xuống dưới mặt đất.
A!!! Hự…
Tiếng kêu khóc từ trong một gian phòng vọng ra thảm thiết, tiếng la hét, tiếng đòn roi, và đương nhiên là có cả mùi máu tươi xộc lại.
Kinh không tưởng được!
Hải Luân vừa nãy khí thế tiến vào bao nhiêu, giờ lại chỉ muốn lùi ra bấy nhiêu.
Không có lẽ thì anh đi nhầm nhà?
Nhưng mà đây, cái cây, cái cột, tất cả đều đúng như in kia mà?
Rút cuộc là có chuyến quái gì đang xảy ra?
———
Hải Luân cố nén lại, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhằm hướng kêu kia mà đi đến. Cảnh tượng trước mắt khiến anh thiếu chút nữa liền cắn cả vào lưỡi, không nói thành lời được..
Đây… đây… đây là cái gì?
Trong căn phòng nhỏ hẹp, gần hai mươi người làm của biệt thự bị quây lại, bác sĩ Sơn cũng dạt cả sang một bên.
Có Triều Vĩ và cả Nhĩ nữa,
Trên mặt Triều Vĩ vẫn một vẻ ung dung không hề hấn ngồi bình thản hút thuốc, nhả ra một làn khói lượn lờ rồi hất hàm xuống phía dưới:
– Tiếp tục, đánh.
Hải Luân run sợ nhìn theo hướng ánh mắt của Triều Vĩ.
Từng tiếng tuýp sắt vang lên rợn người, nhằm thằng hai bàn chân của chị Tô mà quật.
Nát.
A….. A…..
Tiếng hét rú lên thê thảm, toàn bộ người làm bên cạnh đều run lên bần bật, máu từ hai chân của chị Tô trải đầy dưới sàn nhà, mặt kẻ nào kẻ nấy cắt không còn giọt máu.
Xong một đợt này khoảng chừng hai mươi nhát phang, những đầu ngón chân của chị Tô đã gần như không còn một chút cử động nào.
Đã phế.
Có kẻ khóc nấc lên, có kẻ thì muốn nôn.
Ngay cả Văn Cốc cũng đã không chịu được mà nép sang một bên vai của Nhĩ.
Ánh mắt của Nhĩ bình lặng như tờ, nhưng bàn tay lại vòng qua eo Văn Cốc vỗ nhẹ.
Hải Luân thì đưa tay lên mặt tát tát vài cái.
Điên à?! Ác mộng gì mà giữa ban ngày thế này?
– Bác sĩ Luân không vào sao?
Tiếng nói đột nhiên vang lên bên tai khiến cho Hải Luân giật bay cả người, ngoảnh lại thì ra là cái tên đàn em của Ever đã để cho mình vào đây, cũng không quản vì sao hắn lại biết mình, Hải Luân nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi:
– Rút cuộc là có chuyện gì thế?
Tên kia đương nhiên trả lời:
– Có kẻ hại cậu Trí Đăng, đại ca đang xử.
– Đang xử?
Hải Luân miệng muốn kéo đến mang tai. Không phải chứ? Anh đang xem phim cổ trang hay sao?
———
Bên trong, tiếng chị Tô một mực thét lên:
– Tôi không biết gì hết, không biết gì cả!
– Hợp đồng ông chủ đưa sao tôi đưa lại vậy!
– Các người căn cứ vào đâu mà đánh tôi ép cung!
– Các người còn có luật pháp không?!
Mấy người làm bên kia có kẻ muốn lên tiếng, thế nhưng tất cả đều bị một lời của Triều Vĩ cắt đứt:
– Dựa vào đâu ư? Xem ra, hai bàn chân vẫn còn chưa đủ? Hửm?
Triều Vĩ ném xuống bản hợp đồng, thản nhiên châm thêm một điếu thuốc nữa:
– Tiếp tục.
Hai tên đàn em khác đổi ra, giơ lên tuýp sắt sáng bóng, nhằm tiếp đến phần xương ống chân mà đập.
Tiếng gãy giòn của xương vang lên răng rắc. Máu bắn tung thành bọt tràn ra sàn nhà. Chị Tô đau đớn đến mức không kêu thành tiếng được nữa, sau hơn chục cú vụt liền đã ngất lịm, dưới cẳng chân lúc này chỉ còn lại một bãi máu thịt hỗn độn, xương trắng lòi ra ngoài, mấy kẻ yếu vía thật sự không chịu nổi đã ngất đi.
Triều Vĩ liếc qua từng biểu hiện của gần hai chục con người. Chị Hậu cùng với tên phó bếp gần như quỳ sụp xuống, tên đầu bếp tuy rằng đứng vững nhưng thực ra lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Triều Vĩ câu khóe môi:
– Tạt nước đi.
Đánh gà dọa khỉ, tra tấn bằng máu thịt và sự chịu đựng.
Chiêu này ngàn đời hữu dụng. Nỗi đau thể xác chiếm cứ dần dần, đến một lúc nào đó bức con người ta lên đỉnh điểm, không thể chịu đựng được nữa sẽ phải khai, nhất là ở cái thời này, chẳng mấy kẻ đã phải chịu qua gian khổ, Triều Vĩ anh không tin người đàn bà trước mặt da thịt đủ cứng để câm miệng lâu nữa.
Anh không phải cảnh sát, anh cũng không phải là một kẻ thích dựa vào mấy cái chi tiết vớ vẩn để vặn người ta phải khai ra.
Triều Vĩ anh, là một tên xã hội đen. Sống dưới làn đáy của biển cả, u tối và lạnh nhạt. Anh chính là như thế.
– Đánh, đến khi nào khai ra thì thôi.
Những tiếng thét điên dại lại bắt đầu vang lên.
Hải Luân ngoài này tự mình bấm huyệt cho mình, kẻo thì ngất mất.
Trời ạ!
Anh muốn quay về với Ý Việt ngọt ngào của anh, quay về với đôi mắt trong veo và đơn thuần ấy, muốn được em ấy massage, muốn được ăn bánh rán do chính tay em ấy làm.
——-
Chị Tô không chịu nổi, trừng mắt nhìn thân thể của mình bị mất đi từng phần một, hai bàn chân nát tươm, hiện tại đã cụt đến đầu gối… cuối cùng như phát điên mà phẫn uất chỉ tay lên phía Văn Trương:
– Bọn mày!
– Tại sao tất cả bọn mày đều làm mà chỉ có tao là phải gánh!
– Tại sao?! Tại sao chứ!
– Tao chết, tao cũng nhất định lôi chúng mày chết theo!!!!!!
Sự bi phẫn của người đàn bà, kết thúc bằng tất cả lời khai không giấu diếm.
Từ việc những ngày qua căm ghét Trí Đăng như thế nào, lên kế hoạch ra sao, thả rắn và cả tráo đổi bản hợp đồng, hãm hại Trí Đăng và cho người có H cưỡng hiếp cậu, tất cả đều theo dòng máu đỏ lòm đang chảy mà phun ra hết.
Khoảng một tiếng sau, những lời chửi mắng cấu xé của bọn chúng đổi lẫn nhau đều lặng đi bằng những trận đòn không một chút nới tay thương tiếc.
Triều Vĩ dụi tàn thuốc lá, cúp lại chiếc bật lửa chứa file ghi âm.
Cách một tiếng.
– Được rồi!
– Bắt tất cả những kẻ có trong lời khai này lại.
– Những người khác đi làm việc của mình,
– Nhớ, kẻ nào dám bước chân ra khỏi biệt thự nửa bước.

Một chữ cuối buông ra lợm giọng.
Không một kẻ nào dám nhúc nhích. Đến ngay cả Hải Luân cũng như dùng keo mà dán trên mặt đất, đến khi Triều Vĩ đi qua, vai chạm vai, anh còn nghĩ đó mới là Diêm Vương.
———-
Trên xe, toàn bộ file ghi âm này đều được truyền trực tiếp đến tai Dav, Trí Đăng vẫn thiêm thiếp ngủ, không hề hay biết trong lòng anh hiện tại có bao nhiêu sóng, bàn tay anh hiện tại đã nắm đến cấu ra một chút da.
Đến khi nghe được việc bọn chúng đã thuê nhóm nghiện kia, Dav như muốn nổ tung.
Được lắm!
Lũ người làm chết tiệt
Sau lưng anh, thật không ngờ sau lưng anh bọn chúng lại dám làm ra những trò như thế!
Quả thực là đã coi Dav Trần anh như một con rối rồi!
Từng việc từng việc các người làm, Dav Trần anh nhất định ghi rõ, khắc sâu. Để cái giá mà các người phải trả cả đời này cũng đừng hòng trả hết, từng kẻ các người cũng đừng mong một đời sống yên!
Trí Đăng…
Em, tại sao lại không nói? Tại sao lại chịu đựng…
========
Khi Dav trở về biệt thự đã là sẩm tối. Chiếc xe vừa tạt vào, một số đàn em của Ever nhận ra anh liền cúi thấp đầu, chưa kịp lên tiếng chào Dav đã gằn giọng:
– Không được làm ồn.
Tiếng chào ra đến cuống họng rồi lại nuốt lại,
Dav nhẹ nhàng cúi người vào trong xe, bế Trí Đăng dời khỏi, cố gắng không làm cậu tỉnh giấc, quay sang phía một tên gần nhất, nhỏ giọng:
– Gọi Hải Luân tới.
Tên kia cũng đáp lại một tiếng vâng rất nhỏ, chỉ sợ nếu có lỡ mà lớn tiếng một chút khiến người trong lòng Dav tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất thê thảm.
========//=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN