( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 7: Đêm thu (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
470


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 7: Đêm thu (H)


Chương 7: Đêm thu (H)

Học sinh giỏi suốt nhiều năm liền.

Đứa con ngoan nổi tiếng khắp cả miền làng quê, chăm chỉ, chịu khó, hiền lành,

Như thế, giờ này từng đầu ngón tay bám chặt lên khung cửa, lo sợ cùng tủi nhục ngập tràn.

Cắn chặt bờ môi nhỏ thấm lạnh mà vương sắc trắng,

Cạch một tiếng cánh cửa đẩy mở.

Trí Đăng không dám ngẩng hết cả gương mặt, chỉ có đôi mắt ngập ngừng nhìn vào phía trong.

Lo âu đến mức chỉ thoáng thấy đôi chân và và vóc người đĩnh đạc ngồi bên khung cửa, mặt cũng chưa nhìn rõ.

Như một chú thỏ non run rẩy đứng trước hang sói, chờ đợi chính mình nộp lên sạch sẽ, lắp bắp:

– Tôi… tôi… rất vui… chào anh.

Trí Đăng cố gắng mở miệng thốt được vài chữ, chẳng đầu chẳng đuôi.

Phía bên chiếc bàn gỗ nhỏ, vẫn không hề có một câu trả lời. Chỉ có đôi mày khẽ động, ánh mắt âm hiểm nhìn về phía cửa.

Gia đình gặp khó khăn?

Sinh viên ưu tú?

Thực sự thì cái lý do kiếm tiền ấy đương nhiên kẻ nào cũng có thể tự khoác lác ra được, nhưng đây lại chính từ miệng Vĩ kều nói ra.

Có thể không tin bất luận kẻ nào, nhưng thông tin từ Ever đã kiểm soát lại, trước giờ chưa từng sai lệch.

Dav nhìn một bộ dáng thiếu chút thì dính cả vào cửa kia, như một chiếc lông vũ cọ qua đáy lòng, phảng phất sự ngứa ngáy.

Thân hình mảnh khảnh, hai tay run rẩy đan chặt vào nhau.

Quả nhiên nhiều năm như vậy Triều Vĩ vẫn cố tình không quên món khoái khẩu của bản thân, xem ra đã chính là vì mình để ý,

Dav ngả lưng về phía sau ghế, xếp chéo chân.

Tiếng động rất nhỏ từ phía này cũng khiến cho toàn bộ giác quan của Trí Đăng như chạm phải điện.

Không được,

Mình đến đây là để hầu hạ người kia, còn có bằng mọi cách khiến anh ta hài lòng mà ra tay bao nuôi nữa.

Trí Đăng luống cuống đóng lại cửa, tiến tới, cách chỗ ngồi của Dav khoảng một mét thì dừng lại.

– Chào anh, tôi là Trí Đăng.

Dav ngẩng mặt, gần kề như vậy chỉ một liếc liền có thể bao quát,

Không quá đẹp, thân hình bọc trong bộ quần áo sơ mi thông thường cũng có thể thấy kém xa sự hoàn hảo, nói trắng ra thì ngoài sống mũi cao một chút thì không có gì đặc biệt.

Vậy nhưng sự hưng phấn đôi khi không ở gương mặt, mà chính là biểu hiện trên gương mặt đó. Cái cảm giác áp bức một kẻ sợ hãi đến khóc không được, quả thật mấy thứ sex toy kia không bao giờ có thể thỏa mãn chỉ một điểm này.

Trí Đăng một mực chẳng biết những suy nghĩ trong đầu Dav, càng bị nhìn, càng luống cuống,

Trong lòng cậu hiện tại làm gì có đẹp hay xấu, cao hay thấp, chỉ biết rằng ánh mắt kia thế nào cũng thực sự đáng sợ, đến nỗi hơi thở cũng chỉ còn lại từng khí nhỏ như tơ, khe khẽ hít vào.

Nhìn đôi bàn tay đã siết chặt đến nổi vài đường gân mỏng của cậu, nét mặt Dav giãn ra một chút.

Đôi mắt cúi gằm không giấu đi đâu được sự ngây thơ hiện hữu.

Người ta bảo ánh mắt không biết nói dối.

Tin Triều Vĩ bảy phần, nay lại đội thêm một phần tin tưởng nữa, là tám.

Tin rằng cái vẻ ngây thơ chết người kia chính là thật.

Cũng xứng để lên giường một đêm.

——

Dav không có hắng giọng, không có gợi mở, dù biết rõ nhưng vẫn cất giọng:

– Là lần đầu tiên?

Trí Đăng gật đầu:

– Vâng.

Dav nhận được câu trả lời phù hợp, đứng dậy sải bước tiến về phía phòng ngủ sâu bên trong.

Trí Đăng hiểu ý, lập cập bước theo,

Từ phía sau này, Trí Đăng mới bắt đầu thầm mẩm.

Dáng người rất cao, cao hơn mình cả một gang, cũng trẻ nữa. So với bản thân mình còn manly hơn nhiều lắm.

Thế mà sao lại là Gay nhỉ?

Dù vốn liếng và am hiểu của cậu đã được bổ sung nhờ chiếc máy tính, thế nhưng tận tường về thế giới thứ ba này cậu quả thật chưa nắm được bao nhiêu.

———

Trí Đăng cứ thế mà cúi mặt đi theo một dải hành lang.

Bởi vì chẳng dám ngẩng mặt nhiều vậy nên cũng không để ý được Dav đã dừng trước cửa phòng từ bao giờ, bước chân không kịp rút lại liền đâm cả đầu vào lưng người đi trước.

– A?!

Dav xoay mặt nhìn,

Trí Đăng vội vã cúi đầu:

– Xin lỗi anh.

Dav dừng lại trên đôi gò má kia vài giây, đẩy cửa bước vào.

Phòng ngủ rộng, giường cũng rộng, thiết kế vô cùng giản đơn, Dav thẳng bước tới phía giường.

Hướng về phía Trí Đăng vẫn đứng im không hề nhúc nhích, gợn giọng:

– Cậu quên mục đích tới đây rồi sao?

– ?!

Trí Đăng làm sao có thể quên được? Chỉ là cậu vẫn không biết bắt đầu từ đâu, như thế nào, cậu vốn không phải là Gay, lại càng không có một tí ti kinh nghiệm nào cho cam!

– Tôi, thực sự vì… tôi không biết, anh có thể… anh cứ bảo tôi sẽ làm.

Dav hơi nhướng cổ:

– Lại đây.

Trí Đăng bước lại gần.

– Gần nữa.

– ….

Lúc này, khoảng cách chỉ còn đúng hai gang tay.

– Cởi.

– !!!

Một chữ, tim Trí Đăng lại đập mạnh đến suýt thì nứt ra.

Dẫu biết rõ là phải cởi, thậm chí cũng biết rõ sẽ còn những việc hơn thế nữa, nhưng cậu không nghĩ là ngay trước mặt, không, là ngay sát mặt mà cởi.

Ngón tay đặt trên cúc áo sơ mi lần sờ từng cúc. Mắt nhắm chặt.

Dav chẳng một biểu tình:

– Mở mắt.

– !!!

Theo mỗi lần áo sơ mi trượt khỏi vai,

Theo chiếc quần dài ngượng ngùng rời khỏi gót chân, trên người chỉ còn lại đúng một chiếc quần lót màu xám, Trí Đăng dừng tay tại cạp quần, ve ve lại rất nhỏ.

Dav liếc mắt,

Trí Đăng không thể từ chối ánh mắt này, chững lại vài giây rồi cương quyết soạt một tiếng, mảnh vải cuối cùng cũng trút bỏ, cả cơ thể trần trụi đặt trong đáy mắt Dav.

Khuôn người không quá mê ly, nhưng gò má Trí Đăng sắp đốt cháy được cả nến, theo cử chỉ lấy tay che đi bụi cỏ nhỏ, cố giấu đi côn thịt nhỏ ẩn một màu nâu nhạt hồng hào,

Dav nghe rõ tiếng hô hấp chính mình có phần nóng hơn.

Người thật, biểu cảm thật sự, cũng thiếu chút bản thân đã quên đi mất những cảm xúc này.

Trí Đăng nhận một cơn gió từ điều hòa thoảng tới, đầu ngực khẽ run lên cứng lại vì lạnh.

Bối rối đến mức chẳng biết mười đầu ngón tay nên đặt thế nào mới phải. Bởi lẽ kẻ đứng người ngồi, đầu ngực kia chính là vừa vặn chỉ cách hơi thở của Dav một khoảng nhỏ,

Dav nhìn đầu vú se se cứng, thân dưới cũng rục rịch có cảm xúc hứng khởi, bắt lấy cánh tay nhỏ của Trí Đăng, kéo xuống phía dưới:

– Liếm.

Trí Đăng nuốt khan một ngụm, thuận thế theo cánh tay quỳ một chân xuống nền nhà, chen vào giữa hai chân của Dav.

Ngón tay vừa mở được chiếc cúc quần, chạm tới khóa kéo lại bị giữ lại:

– Dùng miệng, mở khóa.

Trí Đăng ngẩn người, ánh mắt bỡ ngỡ đối diện phải gương mặt kia lại sợ hãi gục xuống, đầu tiên là môi, môi lại quá mềm, bặm tới mấy lần đều trượt khỏi đốt khóa, đã vậy nước bọt còn nhỏ ra hai ba giọt, sợ làm bẩn quần áo Dav, Trí Đăng có chút hoảng dùng răng cắn lấy khóa, ai ngờ lại có thể suôn sẻ kéo ra được.

Nhìn vẻ mặt như vừa lập được kỳ tích khi dùng miệng kéo ra chiếc khóa quần, côn thịt bọc trong lớp quần của Dav lớn thêm một vòng.

Quả nhiên Trí Đăng không có một chút kinh nghiệm, vô cùng chật vật, nếu không phải anh bản lĩnh lớn, lại trải đời, Dav rất tin tưởng chính mình khi hai mươi tuổi nhìn một nét mặt kia lập tức sẽ đè người ra làm đến ngất.

Rất hợp miệng.

——-

Rậm.

Lông bao xuống bờ mu rất rậm, chờm lên cạp quần, Trí Đăng dùng răng cắn trên cạp quần, phải thật cố gắng mới không cắn nhầm vào một ít lông nào,

Kéo xuống.

Ba một tiếng, côn thịt thô lớn bật ra khỏi, đập lên thành má cậu.

Trí Đăng mắt mở lớn đến nhíu cả lại, thậm chí còn” A” một tiếng ngạc nhiên.

Rất to, rất thô, rất lớn.

Đầu nấm tím sẫm cực kì dọa người.

Đến khi tiếng cười thoát ra từ môi Dav, Trí Đăng mới thực sự biết mình đã thất thố cùng xấu hổ thế nào, khoảng đỏ hồng lan rộng đến cả mang tai.

Chết mất, sao lại có thể thốt lên ngu ngốc như vậy khi nhìn thấy thứ kia cơ chứ,

Dav đẩy hông một cái, côn thịt dứ tới gương mặt Trí Đăng, cọ lên vành tai cậu, chạm tới má.

Cậu biết việc này chắc chắn sẽ có, sẽ có. Vậy nên tinh thần cũng không quá sốc nữa.

Trí Đăng bối rối hé miệng, bao lấy đầu khấc kia.

Hương vị nam tính xộc thẳng lên chóp mũi, thứ hương vị không thể tính là dễ chịu, nhưng cũng hoàn toàn không khó chịu hay phản cảm như cậu đã tưởng.

Mùi sữa tắm hay là mùi của khí chất đây,

Trí Đăng chẳng biết nữa, cậu nhắm chặt mắt, chỉ cố gắng che đi cảm xúc hỗn độn trong lòng, ra sức liếm mút, hậu đậu mà xoay vòng lung tung trong miệng.

Hự!

Trí Đăng mở choàng mắt, đối diện là cái gằn tay dưới cằm. Dav tỏ rõ thái độ không hài lòng:

– Tập trung.

Trí Đăng giương đôi mắt mờ mịt lên nhìn Dav như vấn đáp. Cậu đang rất tập trung đây, rất cố gắng đây, làm sao…

Ư…

Tay đỡ lấy, mới biết được rằng côn thịt còn chưa đi vào được một nửa.

Trí Đăng cố gắng mút sâu, sâu thêm,

Côn thịt đâm ra bên thành má, phồng lên một mảng lớn, thậm chí răng còn kéo sượt qua cả đường gân.

Dav nhói đau đớn.

Sự vụng về quá độ này nên nói là ghét hay thích đây?

Đầu nấm được bao bọc trong khuôn miệng non nớt, thế nhưng răng môi cứ mút lung tung chẳng một thứ gì là hiểu biết,

Dav nheo mắt một đường, bất giác khoác vòng chân mình xuống phần nách của Trí Đăng.

Đầu ngón tay hướng xuống phía dưới, nắm chặt lấy cánh mũi cậu.

Ưm…

Ư….

Trí Đăng bất ngờ như bị kẹp chặt, cả không gian giờ đây chỉ còn lại hai cánh tay chới với cùng với sự nghẹn thở khó lường, theo phản xạ tự nhiên lập tức há miệng to để thở, bàn tay cũng bấu víu nơi eo Dav.

Đúng, chính là tư thế này.

Dav thúc một cú sâu nặng, gần như toàn bộ côn thịt lập tức ngập tràn tới cuống họng…

Ư…

Ưm… hư…

Tiếng rên như nức nở, quện theo tiếng khó thở bật lên từng hồi,

Dav thả tay khỏi sống mũi Trí Đăng, đầu lưỡi mềm như giãn ra, cuống họng nóng bỏng khó khăn ưỡn lên đón từng cú thúc.

Trí Đăng nhắm mắt hay mở mắt đều không chịu nổi, nước mắt vẽ ra thành hai vạt,

Thở, thở thôi cũng khó…

To quá, lớn và thô nữa, cậu chưa từng nghĩ kích thước giữa đàn ông với nhau lại có thể khác biệt lớn đến như vậy, tựa hồ như cả khoang miệng của cậu đều bị nhồi đến chặt cứng.

Ha…

Ha…

Cổ họng tê nóng, thành má cọ hóp lại rực lên, hai tay nắm chặt bên eo Dav, từ trên nhìn xuống thực sự như mĩ cảnh.

Một mái tóc ngắn mềm chôn giữa hai chân, vang lên từng tiếng nức nở gợi người.

Qua một lúc lâu, bờ môi kia từ nhợt nhạt đã bị mài đến đỏ sẫm, nước bọt chảy đến khan, khóe mắt Trí Đăng bật đỏ hoe lại không thể chối từ,

Dav không kìm giữ, xuất bắn thẳng thứ tanh nồng đó ngập ngụa nơi cuống họng.

Côn thịt rút ra khỏi, hàm răng trắng xinh của Trí Đăng gọn ghẽ chưa kịp hé mở, liền tiếp nhận một cú bóp tay.

Ực.

Dav không dùng lực, thế nhưng đủ để khiến cho yết hầu kia phải trôi.

Trí Đăng đem toàn bộ tinh dịch đều nuốt xuống, cổ họng một mảnh khó chịu,

Dav vươn tay kéo đẩy, nhìn người loạng choạng vừa nằm vừa ngã xuống giường vẫn cố hỏi:

– Anh… khụ.. anh… làm gì?!

Dav cười như không cười, bắt lấy bờ mông không quá căng tròn kia mạnh mẽ một cú bẻ tách sang hai bên, vươn thẳng cẳng chân phủ làn lông nhỏ:

– Cậu nghĩ như vậy là đủ?

– !!!!

Trí Đăng cắn chặt môi. Cậu hiểu.

Còn một bước ấy nữa, một bước quan trọng nhất nữa. Trí Đăng trong lòng run rẩy, sợ hãi cùng sự phản kháng tất cả đều phải nhịn xuống, hòa tan vào bàn tay siết chặt mảnh ga giường.

Phơi bày cả thân thể thế này, để trên ngực một dấu cắn đỏ, trên xương quai xanh là vài ba đường liếm sượt.

Cảm giác đương nhiên không phải là thứ hạnh phúc hay thăng hoa gì đó của tình cảm, chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.

Nghĩ như thế, tủi hờn như thế, Trí Đăng lặng lẽ xoay mặt sang một bên, đôi chân không cố giãy giụa mong khép lại nữa.

Để mặc một dòng gel lạnh lẽo bôi qua quýt trên cửa huyệt, co rúm.

Hai ngón tay khuấy đảo, bọt trắng một vòng.

Trí Đăng thật sự không dám tin, không dám tin, không dám nghĩ nữa.

Bản thân cậu sẽ chấp nhận cái thứ thô lớn kia thế nào đây?

Cậu không phải gay mà…

Sẽ rách toạc mất, sẽ chết mất…

A…..!!!!

Chẳng thể nghĩ lâu,

Đầu nấm vừa đi vào, hàm răng cậu cắn chặt, rít chặt.

Đau quá.

Đau quá…

Trí Đăng lắc đầu. Cơ thể cậu theo từng cú đẩy hông mà như bị tách ra làm đôi, bọt trắng vương sắc đỏ nhàn nhạt chảy.

– Ha…

– Ha…

Từng tiếng thở dốc vang lên, Dav nhìn vành môi Trí Đăng đã tự mình cắn tới rướm máu, thực sự khóc không được nữa, cả cơ thể cuộn lại rồi bung ra tùy ý bản thân trêu đùa,

Tiếng rên lẫn tiếng thở, ai oán lại uất ức, xen lẫn một tia khoái cảm khó nín nhịn.

Biểu cảm phức tạp như thế, thật khiến trong lòng Dav thỏa mãn đến hiếm có khó tìm.

– Ha!!!

– Đau quá… nhẹ… làm ơn…

– Hư…

Trí Đăng trong vô thức cầu xin, cả người cậu trên dưới đều là kiệt sức, mỗi một cú thúc lộng đều đem nơi hậu huyệt kia nhồi đầy đến sưng đỏ tê tái.

Dav lật người lại, nơi côn thịt ủ rũ vì đau kia, đặt từng ngón tay dài khẽ gẩy.

Đêm nay, còn rất dài.

===========//===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN