[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung - Chương 16: Bảo đảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung


Chương 16: Bảo đảm


Khuynh Nguyệt Điện

“Như thế nào?”

Thái y vội vàng nói: “Hồi Hoàng thượng, công tử chẳng qua là đông lạnh một thời gian dài, thân thể có chút không khỏe, hài tử trong bụng cũng không bị nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, chú ý giữ ấm, uống thêm ít thuốc bồi bổ dưỡng bệnh liền không có gì đáng ngại.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn Mộ Tử Thư trên giường sắc mặt dần dần chuyển biến tốt, thở nhẹ ra một hơi, ngay sau đó quét mắt nhìn ba vị thái ycuoois cùng hạ tầm mắt lên người vị thái y vừa nói.

Thái y bị Hoàng thượng nhìn cảm thấy sợ hãi, chân tay run rẩy, trên trán đổ mồ hôi lạnh cũng không dám lau.

“Lương ái khanh thân làm thái y, chắc có thể quản tốt thái y viện.”

Thái y không biết lời Hoàng thượng nói có ý gì, liền đáp: “Thần sẽ không chịu kỳ vọng của Hoàng thượng.”

“Vậy là tốt rồi, dược liệu đưa đến cho người kia thái y viện phải quản lý thật tốt, nếu như trong cung xuất hiện nga thuật, xạ hương linh tinh các loại thuốc…”

Ba thái y lưng run run lên, cùng nhau quỳ xuống, vội vàng đảm bảo: “Hoàng thượng yên tâm, chúng thần nhất định tận tâm tận lực!”

Vũ Văn Quân Quyết nhếch khóe môi, phất tay bảo Tác Tây mang ba vị thái y xuống lấy thuốc.

Trên giường Mộ Tử Thư đắp hai cái chăn dày, trong phòng cũng dùng lò sưởi ấm mùa đông. Lúc này Mộ Tử Thư đã khôi phục nhiệt độ bình thường, dù sao còn chưa tới mùa đông, nóng như vậy sẽ có chút khó chịu, lại sai người đem lò sưởi ra bên ngoài phòng.

Vũ Văn Quân Quyết ngồi ở mép giường vuốt ve gương mặt Mộ Tử Thư, suy nghĩ mới vừa rồi ra khỏi hầm băng lúc Mộ Tử Thư trong miệng nỉ non, nhìn khối ngọc bội bên hông kia rơi vào trầm tư.

Toàn Lộ điện

“Muội muội thật đúng là lợi hại, đả thương Mộ Tử Thư không nói, còn khiến cho Hoàng hậu tổn thương nguyên khí nặng nề.”

“Tỷ tỷ quá khen, muội muội làm như vậy cũng không phải để cho tỷ tỷ có thời cơ đi Khuynh Nguyệt Điện nhúng tay nhúng chân sao.”

“Cái này ngươi cũng biết, may nhờ có muội muội.”

“Tỷ tỷ nói gì vây, muội cùng tỷ hôm nay chính là châu chấu buộc chung một dây (nguyên văn: 一条绳上的蚂蚱: cũng có thể dịch là chung một thuyền = cùng hội cùng thuyền.)

“Tiếc là Hoàng thượng đến quá sớm, nếu không lần này kế nhất thạch nhị điểu (nguyên văn: 一石二鸟: một hòn đá ném trúng hai con chim = một mũi tên trúng hai đích) có thể loại bỏ không ít thứ chướng mắt.

“”Tỷ tỷ đừng nóng vội, lần này sợ rằng Hoàng hậu càng thêm hận Mộ Tử Thư, đây cũng là một kế sách tốt.”

“Ha hả… cái này phải xem muội có loại bỏ được hài tử trong bụng hay không.”

Mộ Tử Thư khi tỉnh lại không thấy một bóng người nào, hắn mơ màng nhìn góc giường, có chút không rõ xảy ra chuyện gì, sau đó lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng đưa tay sờ bụng, cảm nhận được nơi gồ gề kia rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai cung nữ ngoài cửa nghe thấy được động tĩnh liền vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Công tử ngài cuối cùng cũng tỉnh, chúng nô tỳ cũng bị dọa sợ.”

Thấy hai cung nữ bình an vô sự, Mộ Tử Thư cười ôn hòa, hỏi: “Ta ngủ được bao lâu rồi?”

Hỏi Mai nâng Mộ Tử Thư dậy, dựng gối thẳng để cho hắn thoải mái dựa vào.

“Cũng hai ngày rồi, công tử có đối bụng không, muốn dùng bữa không?”

Mộ Tử Thư lắc đầu, đành lòng là ngủ quá lâu, cũng hơi đói nhưng lúc này lại không muốn ăn.

Hỏi Mai không đồng ý nói: “Công tử hai ngày chưa ăn rồi, ngài nên ăn một chút, nô tỳ mang cho ngài một chén cháo.”

Mộ Tử Thư nhìn Hỏi Mai ra cửa, nghĩ thầm ăn một chút cũng tốt, nên cũng không ngăn cản.

“Là Hoàng thượng tới cứu ta?”

Hỏi Lan nghĩ đến những cung nữ khác miêu tả, lập tức tỉnh táo, kiêu ngạo nói: “Công tử ngài không biết a, hôm đó Hoàng thượng cứu ngài ra, điều động cả cấm vệ quân Hoàng gia bao vây Phượng Nghi Cung!  Ngay cả con ruồi cũng sợ là không thể vào được! Hoàng thượng nói là muốn phá hủy hầm băng Phượng Nghi Cung, Hoàng hậu cũng bị làm cho hoảng sợ lên rồi!”

Mộ Tử Thư nhìn Hỏi Lan khua chân múa tay, miêu tả sống động lắc đầu cảm thán.

“Ngươi mắt thấy?”

Hỏi Lan nháo một hồi đỏ mặt, lại không buông tha nói: “Rất nhiều nơi bọn họ cũng nói như vậy!”

Mộ Tử Thư cũng không tranh cãi cùng nàng, trầm mặc một hồi, có chút mất tự nhiên hỏi: “Hoàng thượng hắn…”

Hỏi Lan không biết ý định công tử hỏi gì, tiếp lời hắn: “Hoàng thượng luôn luôn chăm sóc công tử ở đây, vừa rồi đi vào triều sớm, đến giờ cũng sắp trở về rồi.”

“Tử Thư nghĩ đến trẫm sao?”

Vũ Văn Quân Quyết cười cười bưng chén tráo trắng đi vào, chắc là trên đường gặp Hỏi Mai liền tự mình bưng tới.

Hỏi Lan thấy công tử nhà mình tâm tâm niệm niệm Hoàng thượng tới, vội vàng thức thời lui ra.

Mộ Tử Thư thấy Vũ Văn Quân Quyết, khóe miệng không tự chủ cong lên, cũng không để ý đến lời nói trêu trọc vừa rồi của Vũ Văn Quân Quyết.

“Hoàng thượng.”

Vũ Văn Quân Quyết đem chén cháo còn nóng đặt ở một bên, đưa tay đặt lên trán Mộ Tử Thư, trêu đùa nói: “Còn nói Hoàng thượng? Tử Thư không phải trong mộng kêu trẫm Quyết sao?”

Mộ Tử Thư sửng sốt, sau khi hôn mê vẫn hỗn loạn, hắn cũng không nhớ rõ mình nói cái gì, lúc này không hiểu ý tứ trong lời nói của Vũ Văn Quân Quyết, vội vàng tạ tội.

“Tử Thư đáng chết, mạo phạm Hoàng thượng.”

Vũ Văn Quân Quyết bất trí khả phủ (nguyên văn:不置可否: trối bỏ trách nhiệm), cúi đầu hôn lên môi Mộ Tử Thư, sau đó đem ôm hắn vào lòng, ôn hòa nói: “Tử Thư nếu nguyện ý gọi trẫm Quyết, vậy liền kêu Quyết đi.”

Trước đó vài ngày lạnh nhạt ngươi, bây giờ có thể trẫm nên cưng chiều ngươi một chút. Cũng chỉ là gọi thôi, nếu ngươi muốn cứ gọi như vậy đi.

Mộ Tử Thư tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng không biết có tư vị gì. Nếu xưng hô như vậy, trong lòng Vũ Văn Quân Quyết ắt hẳn là cao hứng, nhưng hắn vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó? Vũ Văn Quân Quyết trước đó vài ngày còn đối với hắn lãnh đạm, tại sao lại chợt đối tốt với hắn như vậy?

Thôi, có thể do hắn là người bầu bạn tốt.

Giống như hắn nói, Hoàng thượng có thể tới Khuynh Nguyệt Điện thăm hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ mỉm cười hoan nghênh.

Người trong ngực im lặng trầm mặc đến nửa ngày, Vũ Văn Quân Quyết vỗ nhẹ lưng hắn, cười nói: “Tử Thư, gọi tên ta.”

Mộ Tử Thư cười khúc khích, nhớ tới khi ở bên ngoài cung, Vũ Văn Quân Quyết cũng trêu đùa hắn như vậy.

“Quyết”

Lần này Mộ Tử Thư gọi tên cũng không còn lúng túng như khi ở bên ngoài cung, chuyện này trong lòng mình cũng có nhiều nguyên do.

Vũ Văn Quân Quyết nghe được tiếng xưng hô này trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy thoải mái, khẽ hôn lên trán Mộ Tử Thư, đem người trong ngực tựa lên trên gối, lại đem chén cháo bưng tới, tự mình uy hắn.

“Đến, Hoàng nhi chúng ta cũng đã đói bụng rồi đi.”

Mộ Tử Thư lần nữa nghe được Vũ Văn Quân Quyết nói “Hoàng nhi chúng ta”, trong lòng cực kỳ ấm áp, mũi có chút cay cay, cong khóe môi, không cự tuyệt, chỉ nói: “Ta cũng đói bụng.”

Hai người một đút một ăn, có vẻ rất hài hòa ấm áp.

Có lẽ dạ dày trống rỗng, lần này Mộ Tử Thư ngoan ngoãn ăn hết một chén cháo.

Vũ Văn Quân Quyết đặt chén cháo đã hết ở một bên, cầm khăn lụa lau nhẹ môi Mộ Tử Thư, lại ôm người vào ngực, tay vuốt ve bụng hắn.

“Bây giờ nói, vì sao đánh Hoàng hậu?”

Vũ Văn Quân Quyết giọng nói bình thản cũng không có vẻ tức giận.

Mộ Tử Thư dò xét nắm tay Vũ Văn Quân Quyết trên bụng, thấy hắn không có cự tuyệt, liền đặt lên tay mình ngắm nghía, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Nếu ta nói không phải ta đánh Hoàng hậu ngươi tin sao?”

Vũ Văn Quân Quyết từ chối cho ý kiến, trở tay đùa bỡn bàn tay đang nắm trong tay, liếc mắt thấy trên cổ tay Mộ Tử Thư có một vệt dây nhàn nhạt.

Vệt dây kia không còn rõ ràng nữa, rất mờ, mờ đến nỗi cơ hồ không nhìn ra được, nhưng Vũ Văn Quân Quyết vẫn phát hiện thấy.

“Hôm đó nhiều người nhìn thấy ngươi ra tay, Tử Thư nếu nói không phải ngươi, vậy ngươi nói xem là ai?”

“Tử Thư không biết.”

“Không biết?”

Mộ Tử Thư dựa lưng vào trong ngực Vũ Văn Quân Quyết, không nhìn thấy vẻ mặt Vũ Văn Quân Quyết nhưng ngữ khí hắn tựa hồ như không tức giận. Vì vậy Mộ Tử Thư liền đánh bạo nói: “Quyết nhìn thấy vệt dây trên tay ta rồi sao? Hôm đó lúc ta xoay người chuẩn bị đi, chợt thấy trên cổ tay giống như có một sợi tơ nhỏ quấn lên, sau đó liền bị một cỗ lực kéo đánh Hoàng hậu.”

Vũ Văn Quân Quyết nhếc môi, ngón cái vuốt ve vệt dây trên tay Mộ Tử Thư.

“Xem ra lúc ấy còn có người lén lút sau lưng.”

Phỏng đoán của Vũ Văn Quân Quyết cũng chính là phỏng đoán của Mộ Tử Thư.

“Mặc dù Tử Thư không biết võ công, nhưng nếu Tử Thư muốn sử dụng một sợi tơ khống chế người, người nọ nội lực không vừa, mà một sợi tơ lại có thể chịu đựng được nội lực thâm hậu cũng nhất định không phải là một sợi tơ bình thường.”

Vũ Văn Quân Quyết cười cười, đầu tựa lên vai Mộ Tử Thư, hôn lên gò má hắn, nói: “Ngươi rất thông minh, theo trẫm biết băng tằm ti ngàn năm chính là một loại vũ khí, xem ra thủ đoạn trong hậu cung càng ngày càng nhiều.”

Câu nói sau cùng của Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư nghe được trong lòng không biết là tư vị gì, hình như hậu cung được cho là món đồ chơi, mà hắn bất quá cũng chỉ là một trong vô số món đồ chơi đó.

“Quyết biết là người nào sao?”

“Có khả năng là các tần phi trong hậu cung, nhưng cũng không thể loại bỏ các cung nữ thị vệ, chuyện này trẫm sẽ kêu Tác Tây đi tìm hiểu. Ngươi bị kinh sợ như vậy nên nghỉ ngơi một lát đi.”

Mộ Tử Thư vuốt cằm, biết mình cũng không giúp gì được cho việc điều tra.

Vũ Văn Quân Quyết đỡ Mộ Tử Thư nằm xuống nghỉ ngơi, thay hắn đắp kín chăn.

“Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối trẫm trở lại thăm ngươi.”

Mộ Tử Thư nhìn Vũ Văn Quân Quyết, thấy hắn phải rời đi chợt đưa tay kéo hắn, cầm tay hắn đặt lên bụng mình.

“Quyết, ta không hi vọng Hoàng nhi chúng ta gặp chuyện không may.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn ánh mắt kiên định của Mộ Tử Thư, ngần người, sau đó lại thở dài cười cười, cúi người hôn lên trán Mộ Tử Thư.

“Đứa ngốc, ngươi xem ban đầu chính là trẫm yêu cầu có đứa bé này, làm sao lại để nó gặp truyện không may?”

Mộ Tử Thư thấy an tâm, lại hỏi: “Ngươi sẽ bảo vệ hắn?”

Vũ Văn Quân Quyết hiếm khi thấy Mộ Tử Thư kiên trì muốn một cái đáp án như vậy, cười đảm bảo: “Được, trẫm sẽ bảo vệ Hoàng nhi của chúng ta.”

Nghe được lời cam đoan của Vũ Văn Quân Quyết Mộ Tử Thư mới yên lòng. Trong chốn thâm cung hắn không thể bảo vệ hài tử trong bụng, Vũ Văn Quân Quyết thân là Đế vương, nhất ngôn cửu đỉnh lời nói đáng giá ngàn vàng, hắn nói sẽ bảo vệ đứa bé này, tất không nuốt lời.

Mộ Tử Thư nhìn thân ảnh rời đi của Vũ Văn Quân Quyết, suy nghĩ mình ở trong hậu cung liên tiếp gặp phải chuyện không may, thật may là có Vũ Văn Quân Quyết che chở, nếu không chỉ với một mình hắn, không có quyền thế không thể che chở hài tử sống đến giờ.

Chẳng qua là hắn đối với mình có ý định như thế nào? Sau này có thể giống như lúc trước đối hắn ôn hòa?

Mộ Tử Thư nghĩ thầm, nếu là người nọ có tình cảm với mình, vậy là ở trong cung cũng có người nhớ, nếu hắn vô tình, thì sau khi sinh hài tử hắn sẽ rời đi Hoàng cung, dù sap người nọ cũng đảm bảo sau này sẽ bảo vệ hài tử.

Thật ra thì hắn không muốn gì nhiều, không cần nhược thủy tam thiên chích chủ nhất biểu ẩm, chỉ cần người nọ đích thực có lòng chờ đợi, hắn chỉ cần chiếm một vị trí nhỏ trong lòng.

Sau khi hài tử xuất thế mình đến tột cùng muốn đi con đường nào?

Hoặc giả, hắn có thể đánh cuộc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN