[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung - Chương 60: Phiên ngoại chi phu phu Dạ Tầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung


Chương 60: Phiên ngoại chi phu phu Dạ Tầm


Dạ Tầm từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu đi theo Hách Liên Tuyệt làm cận vệ bên người hắn, đến bây giờ cũng được 8 năm. Tính khí Hách Liên Tuyệt nóng nảy, thủ đoạn âm hiểm ngoan lệ, rất nhiều người khâm phục hắn nhưng lại không dám đến gần hắn, cũng chỉ có Dạ Tầm thời thời khắc khắc bồi bên cạnh hắn, nhẫn nhục chịu khó, mặc cho hắn đánh mắng.

Năm ấy mười tám tuổi, hắn lại thêm một việc nữa là thị tẩm. Mặc dù Hách Liên Tuyệt trên giường không ôn nhu nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp thu. Trong mắt hắn, không ai có thể thay thế địa vị của chủ tử, chủ tử là người trọng yếu nhất. Bất luận Hách Liên Tuyệt quết định chuyện gì, hắn cũng không chút dị nghị nào ủng hộ, bất luận Hách Liên Tuyệt nói gì, hắn cũng tín nhiệm không chút nghi ngờ.

Những người trong Tuyệt cốc đều nói hắn ngu trung, hắn cũng biết mình một long trung thành, cũng vì lòng trung thành của mình mà tự hào. Thế nhưng hắn chưa từng ý thức được tỉnh cảm của mình đối với chủ tử từ trung thành biến thành tình yêu, vẫn kiên quyết tin mình đối với chủ tử là trung thành tuyệt đối.

Bốn năm trước, chủ tử nhặt được nữ nhân kia. Từ đó về sau cũng chỉ sủng ái một mình nàng, cũng chưa từng kêu hắn thị tẩm, Dạ Tầm trước nay vẫn luôn phục tùng mệnh lệnh lặng lẽ tiếp thu an bài của chủ tử, nhưng chẳng biết tại sao, trong long vẫn có một loại cảm giác buồn bực khó chịu.

Một năm sau, nàng rời khỏi Tuyệt cốc, chủ tử không phái người đi tìm, chỉ là phát tiết một trận. Hôm sau hắn lại khôi phục chức trách hầu hạ, tuy đoạn thời gian đó chủ tử rất thô bạo trên giường, nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp thu, hoặc có lẽ là rất vui long hầu hạ chủ tử một lần nữa. Mặc dù thân là nam nhân, hắn cũng không có câu oán hận nào.

Hắn vẫn cho rằng chủ tử có tình cảm với nàng, cho nên tuy chủ tử không phái người đi tìm, hắn vẫn lặng lẽ tìm kiếm nữ nhân kia, hi vọng có thể tìm thấy nàng, đem nàng trở về khiến chủ tử vui vẻ. Cũng vì vậy, khi nàng chủ động tới tìm hắn hỗ trợ nàng, hắn cũng không cự tuyệt, bời vì bọn họ đã giao dịch chỉ cần giúp nàng, nàng sẽ trở lại bên chủ tử.

Đáng tiếc, việc hắn làm tựa hồ không khiến cho chủ tử vui vẻ, ngược lại còn bị chủ tử nói là xen vào việc của người khác, mà chủ tử cũng ngoài dự liệu của hắn, tựa hồ vô tình đối với nàng.

Hai người im lặng suốt đường trở về Tuyệt cốc. Dạ Tầm bước chậm theo sau chủ tử, nhìn chủ tử trầm mặt không nói phía trước, trong lòng hắn có chút bất an. Chủ tử thật sự không có tình ý gì với Văn cô nương, xem ra hắn thật sự xen vào việc của người khác, gây thêm phiền phức cho chủ tử, thực sự là  đáng tội chết vạn lần.

Trở lại Tuyệt cốc, Hách Liên Tuyệt giống như rất mệt mỏi trực tiếp trở về phòng ngủ. Dạ Tầm lặng lẽ theo, thấy hắn đóng cửa phòng ngủ, tội nghiệp đứng ở cửa một hồi. Sau đó nhìn cửa phòng, nghĩ chủ tử nhất định rất tức giận, cúi đầu đi về phía hình phòng.

Trong phòng Hách Liên Tuyệt nghe động tĩnh biết tên kia đã đi, trừng mắt nhìn cửa, sau đó thay quần áo lui về phòng tắm phía sau tắm rửa. Kỳ thực hắn đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, vì sao trên người tên kia có một cỗ mùi vị nước tiểu…

Tắm xong đến lúc ra dùng bữa tối cũng không thấy người nọ, trong lòng Hách Liên Tuyệt không khỏi vùng lên ngọn lửa giận, cũng không quản hắn, đè nén tức giận qua loa ăn tối.

Đến khi dung xong bữa tối vẫn không thấy người nọ, Hách Liên Tuyệt rốt cục phát hỏa, cả giận nói: “Dạ Tầm đâu?”

Nhóm tỳ nữ bên cạnh lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ xuống lắc đầu ý bảo không biết.

Ám vệ núp trong bóng tối hiện thân nói: “Hồi cốc chủ, Dạ hộ vệ đi hình phòng rồi.”

“Hình phòng?” Hách Liên Tuyệt nhíu mày, đứng dậy đi về phía hình phòng.

Còn chưa ra khỏi cửa, chỉ thấy Dạ Tầm thân mình toàn vết roi đi đến, thấy hắn thì vội vàng quỳ xuống.

“Chủ tử, thuộc hạ thỉnh tội.”

Hách Liên Tuyệt thấy hắn trên người toàn vết thương đỏ tươi, cơn tức cũng không phát tiết được, hung hang nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu đựng tức giận phất tay áo ly khai.

“Đưa hắn về!”

Nghe cốc chủ phân phó, lập tức có thị vệ khác đến nâng Dạ Tầm dẫn về phòng.

Dạ Tầm thấy bóng lưng tức giận của chủ tử rời đi, trong long càng sốt ruột. Hắn đã tới hình phòng lãnh phạt rồi, sao chủ tử vẫn còn tức giận như vậy? Đến cùng thì phải làm như thế nào mới khiến chủ tử nguôi giận?

“Dạ hộ vệ, thương thế của ngươi nặng như vậy hay là trở về phòng mời đại phu đến xem a!”

Dạ Tầm làm gì còn tâm trạng quan tâm đến vết thương trên người mình, lắc đầu gạt hộ vệ đang đỡ hắn ra, nhịn đau đi về phía Hách Liên Tuyệt rời đi.

Các hộ vệ khác đều biết Dạ Tầm trước nay trung tâm, một lòng hướng về cốc chủ, nghĩ đến không nhận được sự tha thứ từ cốc chủ chắc chắn không trở về phòng, cũng đành thở dài mắc hắn đi.

Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, đêm xuống thì bắt đầu có mưa nhỏ, mơ hồ càng ngày càng nặng hạt. Dạ Tầm chịu đựng vết thương bị mưa xối đau nhói, không rên tiếng nào quỳ gối trong viện Hách Liên Tuyệt.

Thẳng đến mưa càng ngày càng lớn, Dạ Tầm mới không chịu nổi thở mạnh.

Hách Liên Tuyệt lúc đầu đã lên giường đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tiếng mưa to, vừa xen lẫn tiếng thở kỳ quái, lúc này mới xuống giường mở cửa ra nhìn.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, lửa giận ban nãy đè nén bây giờ chầm chậm tăng lên! Hung tợn trừng mắt nhìn người run rẩy trong mưa, vết thương trên người bị nước cọ rửa, máu chảy xuống cùng nước mưa hòa vào một thể, nhiễm đỏ mặt đất.

Thấy chủ tử mở cửa, Dạ Tầm gượng ép nở nụ cười, suy yếu nói: “Chủ tử, thuộc hạ thỉnh tội.”

Hách Liên Tuyệt nhìn người sắp không gượng nổi, trầm mặt, mấy bước tiến đến, cả giận nói: “Ngươi muốn tự sát sao? Ai muốn trị tội ngươi?!”

Dạ Tầm khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mưa hất vào trong mắt, có chút mơ hồ nhìn không rõ diện mạo chủ tử nhà mình, suy yếu nhắm hai mắt lại tựa hồ sắp ngã.

Hách Liên Tuyệt cau mày, nhịn xuống tức giận ôm ngang tên gia hỏa này vào trong phòng, hung hăng ném hắn vào trong hồ tắm ấm áp.

Dạ Tầm bị ấm áp kích thích mà giật mình, tuy nước rất ấm, nhưng vết thương trên người vẫn đau nhức. Huống hồ hắn hiện tại không còn khí lực, vừa vào bể giống như chìm xuống, vô lực lại ngước đầu lên mặt nước.

Hách Liên Tuyệt thấp giọng mắng một câu, lúc này mới xuống bể xách người này lên, cho hắn dựa vào lồng ngực mình, nét mặt vẫn hung hăng trừng hắn, tay cởi quần áo lại không tự chủ được nhẹ nhàng một chút.

Dạ Tầm trên người vừa ấm vừa đau, có chút không phân rõ cảm giác gì rồi, mơ màng ngủ mê mang ở trong lòng Hách Liên Tuyệt.

Hách Liên Tuyệt vỗ mặt hắn, thấy hắn ngất đi rồi mới bất đắc dĩ thở dài, phân phó người gọi đại phu tới.

Ngày thứ hai, lúc Dạ Tầm tỉnh lại vết thương trên người còn đau rát, cũng không nhớ rõ đêm qua xảy ra chuyện gì, vì sao lại nằm trên giường chủ tử. Quay đầu thấy chủ tử mặt âm trầm ngồi một bên uống trà, Dạ Tầm trong long có chút thấp thỏm muốn đứng dậy.

“Nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích!”

Chủ tử quát lớn dọa Dạ Tầm giật mình, vội vã nghe lời nằm xuống, lại không dám động đậy.

Hách Liên Tuyệt bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, quả nhiên là tên gia hỏa cứng ngắc.

Hách Liên Tuyệt ngồi ở mép giường sắc mặt không tốt nhìn hắn, lại đưa tay sờ trán của hắn, nhiệt độ cơ thể bình thường mới yên tâm lại.

“Ai kêu ngươi đến hình phòng?”

Dạ Tầm nhớ chủ tử ra lệch nằm không được nhúc nhích, tư thế ngây ngốc nhìn nóc giường, nói: “Không có, là thuộc hạ phạm sai lầm, khiến chủ tử sinh khí, đáng ra nên bị phạt.”

Hách Liên Tuyệt nhìn tên gia hỏa cứng ngắc này, lấy tay quay đầu hắn nhìn mình, trầm giọng nói: “Bản tọa không bảo ngươi đi lãnh phạt, ngươi lại đi, đây không phải là cãi lời bản tọa?”

Dạ Tầm trong lòng cả kinh, vội vã ngồi dậy muốn xuống giường, “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ lại đi lãnh phạt.”

“Nằm yên, đừng nhúc nhích! Ngươi đã quên?!”

Dạ Tầm vội vã nằm xuống không động đậy nữa.

Hách Liên Tuyệt vừa tức vừa bất đắc dĩ, đắp chăn cho hắn, cúi người hôn lên khóe môi hắn, hung tợn nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, chữa khỏi thương thế rồi gặp bản tọa.”

Dạ Tầm ngây ngẩn nhìn chủ tử nhà mình, tựa hồ không rõ chủ tử vừa hôn là có ý gì.

Hách Liên Tuyệt hừ lạnh, phất tay áo rời khỏi phòng. Hắn biết tên gia hỏa cứng ngắc này không rõ tâm ý của hắn, nhất định là tên ngu xuẩn!

Bởi vì chủ tử nói chữa khỏi thương thế mới có thể gặp hắn, Dạ Tầm nhiều ngày nay vô cùng chú ý vết thương trên người khép lại chưa, tình huống khôi phục rất nhanh. Bất quá, mặc dù chủ tử dung linh dược cho hắn khép lại vết thương, đến khi hoàn toàn khôi phục cũng là một tháng sau rồi.

Một tháng, tuy hai người đều ở Tuyệt cốc, nhưng Dạ Tầm vẫn luôn nhớ tới chủ tử nhà mình, lúc nào cũng nhớ kỹ chủ tử không có mình chiếu cố có thể có thêm thói quen gì hay không. Cho nên, thương tích tốt hơn một chút, Dạ Tầm liền không kịp đợi đã đi tìm chủ tử nhà mình rồi.

Hách Liên Tuyệt lúc này đang ở Trúc Các hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ. Trúc Các là nơi nghỉ ngơi, vô cùng yên tĩnh, mọi thứ xung quanh đều hợp lòng người. Bởi vì Dạ Tầm chiếm đoạt phòng ngủ của hắn nên một tháng này hắn đều ở đây làm việc và nghỉ ngơi.

Dạ Tầm đến Trúc Các thì thấy chủ tử nhà mình hai bên trái phải đều là nữ nhân vô cùng thích ý. Chủ tử trước nay phong lưu, mỹ nhân bên người cũng không ít, Dạ Tầm mặc dù không nói gì, nhưng mỗi lần gặp cảnh này trong lòng có chút buồn bực khó chịu.

“Thuộc hạ tham kiến chủ tử.”

Hách Liên Tuyệt giương mắt nhìn hắn, sau đó phất tay đem một đám mỹ nhân lui xuống, nhìn về Dạ Tầm cong môi, chỉ giường êm nằm rộng rãi của mình nói: “Qua đây.”

Dạ Tầm nhìn hắn, trên mặt có chút hồng, nhưng không chút làm bộ nào tiến đến cởi giày leo lên giường.

Hách Liên Tuyệt tâm tình vô cùng tốt, một bên cởi quần áo một bên trầm giọng nói: “Mấy mỹ nhân vừa nãy, người thích không?”

Dạ Tầm lắc đầu, mặc hắn giải khai quần áo của mình, “Thuộc hạ không thích.”

“Vậy ngươi thích bản tọa ôm các nàng?”

Dạ Tầm ngẩn người, không biết trả lời như thế nào, khó xử nhắm mắt.

Hách Liên Tuyệt nhíu mày, một tay nắm cằm hắn, nâng đầu khiến hắn nhìn mình, “Có thích không? Nói thật.”

Dạ Tầm nhìn vào mắt chủ tử nhà mình, nhìn thấy hắn không có vẻ gì tức giận, lớn mật nói: “Thuộc hạ không thích.”

Nghe được đáp án của hắn, Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên thấp giọng cười, khiến cho Dạ Tầm trong long cả kinh, nghĩ không biết mình nói sai chỗ nào.

Đúng lúc này, chỉ nghe Hách Liên Tuyệt nói: “Tốt, ngươi không thích ta liền giải tán các mỹ nhân này đi.”

Dạ Tầm sửng sốt, trong lồng ngực tim nhảy lên thình thịch, không biết do kinh ngạc hay vì kinh hỉ.

Thấy vẻ mặt này của hắn, Hách Liên Tuyệt lại cười haha, nhìn chằm chằm hai con ngươi hắn nói: “Bất quá, việc hầu hạ sau này đều giao cho ngươi, ngươi nguyện ý không?”

Dạ Tầm nhìn chủ tử nhà mình, chẳng biết tại sao trong lòng vô cùng vui mừng, không khỏi cong khóe miệng, vuốt cằm nói: “Thuộc hạ nguyện ý.”

Hách Liên Tuyệt hài lòng hôn lên môi hắn, cởi áo của hắn, vuốt lên da thịt đã khôi phục nhẵn nhụi, cười nói: “Thuốc kia rất công hiệu.”,

Dạ Tầm gật đầu, thân thể mẫn cảm bị hắn xoa đến run rẩy.

Áp hắn dưới thân, Hách Liên Tuyệt cũng cởi áo của mình, vuốt ve khiến hắn nổi lên dục vọng, một mặt nói: “Hoàng đế vì một người nam nhân mà giải tán hậu cung, ngươi nói là vì lý do gì?”

Dạ Tầm run rẩy chịu đựng phía dưới trướng lên, đáp: “Bởi vì Hoàng đế yêu người nam nhân kia.”

Hách Liên Tuyệt giống như dạy dỗ trẻ nhỏ dễ bảo, hài lòng gật đầu, trên mặt tràn đầy tiếu ý, động tác trên tay cũng không ngừng, bỏ thêm hai ngón tay đi vào, lại dẫn chuyện hỏi hắn: “Quân Nhưng địa vị thân phận cao như vậy nhưng lại cam nguyện cưới Mộc Lưu Nam giáo chủ ma giáo, ngươi nói đây là vì lý do gì?”

Dạ Tầm bị hắn khai mở trong mắt nhuốm tình dục, kèm theo động tác ác liệt của Hách Liên Tuyệt, thanh âm cũng có chút run lên, đáp: “Bởi vì Minh chủ yêu Mộc Lưu Nam.”

Hách Liên Tuyệt hài lòng nhếch môi, rút ngón tay ra, đem phân thân chậm rãi tiến vào, hỏi: “Bổn tọa giải tán mỹ nhân, chỉ cần một mình ngươi thị tẩm, ngươi nói đây là vì sao?”

Dạ Tầm một bên nhịn đau chậm rãi tiếp nhận, một bên suy tư, đáp: “Bởi vì thuộc hạ trung thành nhất, chủ tử tin tưởng thuộc hạ có thể hoàn thành tốt việc hầu hạ.”

Nghe được câu này, Hách Liên Tuyệt đen mặt, động tác ngừng lại, âm trầm nhìn người dưới thân vặn vẹo.

“Suy nghĩ kỹ xem, là vì sao?”

Chủ tử bỗng nhiên dừng động tác, Dạ Tầm khó nhịn nhìn hắn, không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi vì thuộc hạ có thể làm tốt việc hầu hạ.”

Hách Liên Tuyệt triệt để đen mặt, bất mãn hừ lạnh, không hề chậm rãi tiến vào mà hung hang xông vào.

“Ân —“

Đột nhiên đau đớn làm cho Dạ Tầm kêu đau thành tiếng.

Hách Liên Tuyệt cười lạnh, dưới thân chỉ nhanh không chậm, “Vậy để cho bổn tọa nhìn xem ngươi hầu hạ tốt việc này như thế nào.”

Đã lâu chưa thị tẩm thân thể đột nhiên gặp va chạm mãnh liệt như vậy, Dạ Tầm đau đớn nắm chặt quyền, ngoài miệng cũng chỉ kiềm chế không dám lên tiếng.

Hách Liên Tuyệt nhìn người dưới thân sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, cuối cùng cũng không đành lòng mà thả chậm động tác.

“Đau?”

Dạ Tầm mờ mịt mở hai mắt, nhìn chủ tử nhà mình, gượng ép kéo nụ cười, “Không có việc gì, không đau.”

Hách Liên Tuyệt lạnh lùng hừ nhẹ, ngừng động tác dưới thân, nhìn hắn cả giận nói: “Đau ngươi không biết nói! Không phải đem ngươi làm chết chỉ có ta thoải mái đúng không?”

Nhìn chủ tử nhà mình lại sinh khí, Dạ Tầm lặng lẽ nhìn hắn không dám nói gì nữa.

Hách Liên Tuyệt cứ nư vậy nhìn hắn hồi lâu, thở dài, hôn môi hắn, tận lực hạ thân âm nhu hòa nói: “Đau thì nói, ta sẽ không trách.”

Hắn không tức giận, Dạ Tầm trong lòng cũng thư thái, gật đầu, thăm dò vươn hai tay ôm cổ chủ tử nhà mình.

“Còn đau không?”

Dạ Tầm ôm cổ chử tử nhà mình, khóe miệng cũng cong lên, cười lắc đầu.

Hách Liên Tuyệt lúc này mới nhẹ nhàng động, ngoài miệng ra lệnh: “Sau này không cho phép để cho mình bị thương, rõ chưa?”

Dạ Tầm run run thở dốc, tựa trên vai chủ tử nhà mình gật đầu.

Hách Liên Tuyệt lúc này mới thỏa mãn, lực đạo vừa phải mà không làm bị thương hắn.

Còn vấn đề kia, ah, không hỏi, tên ngu ngốc này, quả thực dạy dỗ không xong. Nếu hắn không rõ, hãy để cho hắn cả đời ngây ngốc bị hắn yêu là được rồi, người lại cũng không ảnh hưởng cái gì.

Nghĩ tới đây, Hách Liên Tuyệt bất đắc dĩ hôn gò má hắn, tự nhủ thở dài nói: “Ta làm sao lại bị thua bởi người ngu ngốc như ngươi chứ.”

Thanh âm lầm bẩm tuy nhỏ, nhưng Dạ Tầm nghe thấy được. Ở nơi Hách Liên Tuyệt không nhìn thấy, Dạ Tầm trên mặt tràn đầy tươi cười, ôm thật chặt cổ chủ tử, thầm nghĩ: “Ta biết, bởi vì ngươi yêu ta, tựa như ta yêu ngươi vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN