(Đam Mỹ) - Giống Đực
Giống đực – Ngoại truyện 1 :
A!!!!
Một ngụm mút mạnh, Vĩnh Tường rùng mình, nhìn mái tóc mềm miệt mài phía dưới, lồng ngực Sơn Trúc bỏ ngỏ khoác hờ chiếc sơ mi, lộ ra hai đầu ngực hồng đã cương cứng dựng lên mời mọc , đường quỳ không hẳn nâng chân, mà hơi áp xuống nền nhà, tạo ra độ cong hoàn mỹ cho chiếc hông bọc trong chiếc quần ngủ dài màu xám, vểnh lên.
Cực kỳ mê ly.
Ha…
Tiếng thở dốc vang dần đều, nơi bị gặm nhấm như có lửa, nóng rực, truyền đến cơn ngứa ngáy không thể kiềm chế,
Dương vật trước bụng Vĩnh Tường bật trướng, cọ cọ lên vành tai Sơn Trúc,
Gọi nhẹ:
– Trúc.. em đừng liếm ở đó nữa… ha… bú nó được không?
Sơn Trúc không nghe, tiếng tặc nhỏ vang lên chính là miệng nhỏ nút chụt rồi bật nhả một bên hòn nhỏ ra khỏi , hoàn toàn làm ngơ côn thịt kia.
Cậu em nhỏ của Vĩnh Tường giật một cái, một giọt tinh rơi ra khỏi đầu khấc.
Sơn Trúc chuyển người, đôi tay khéo léo gỡ chiếc áo ra khỏi bờ vai, trượt xuống, dùng đầu vú nhỏ kia cọ đến bắp chân Vĩnh Tường, lướt qua từng đường lông tơ trên mảnh đùi săn chắc, lại mài xuống thành đường.
Giữa háng, đầu lưỡi liên tục cọ qua lại, ngay cả sống mũi thon cũng đưa đẩy hai hòn ngọc trên cao.
Một tuần nhịn lại, Vĩnh Tường nhìn cảnh này thiếu chút máu trên não đều ngưng chảy,
Khàn một tiếng rên, chao đảo tay.
Tí tách.
Ly café quả thật bị sánh rồi, lại là sánh vài giọt xuống lưng Sơn Trúc. Nền da trắng mịn, pha thêm vài giọt cà phê đen đậm, len lỏi ẩn khuất rơi xuống bờ mông kia,
Sơn Trúc nghiêng mặt rời khỏi, đưa đầu lưỡi liếm một đường sượt dài từ đầu dương vật tới tận nơi eo bụng.
Cách một tiếng.
Vĩnh Tường đặt mạnh ly café xuống bàn, khẳng khái:
– Lên giường nhé?
Sơn Trúc khe khẽ lắc đầu chối bỏ.
Chính mình kiễng chân, ngồi hẳn lên bản vẽ kia,
Cố tình, em muốn biết, là em quan trọng hơn hay mấy thứ này quan trọng hơn đây??
Sơn Trúc nhìn vẻ mặt vừa xẹt qua chút khó xử của Vĩnh Tường, đưa một đầu ngón tay khều tới ly café bên cạnh, đầu ngón tay chấm vào một chút, rồi chạm lên đầu ngực mình, động tác nhanh nhưng lại khẽ khàng, chính là muốn cho người phải nhìn cho rõ, kéo lấy cổ áo Vĩnh Tường, kề lên tai, thổi nhẹ:
– Liếm nó… Xem xem, café đen ngon hơn, hay là café sữa ngon hơn?
Giọt café đen, chảy trên đầu vú nhỏ hồng rực, chiếc đùi thon đá nhẹ côn thịt đã cương cứng nổi gân,
Gầm một tiếng bật trong cổ họng,
Vĩnh Tường siết chặt cả tay đè nghiến người ghì xuống, ngoạm mút lấy bờ ngực quá đỗi gợi tình kìa,
Cái gì là bản vẽ, cái gì là bài nộp.
Đi lên mây hết đi!
——
A…
Ha…
Sơn Trúc vòng đôi chân ôm chặt lấy eo Vĩnh Tường, mỗi một ngón chân đều như co lại..
A…. hưm…
Cái tư thế trên bàn này quả nhiên vẫn là vô cùng sâu, vô cùng thích,
Miệng huyệt đâm lút cán, nuốt trọn vẹn dương vật to lớn không chừa một phân,
Hự…Hự…
Từng tiếng thúc từ lưng eo đầy lực của Vĩnh Tường dồn đến khiến Sơn Trúc mỗi một cú dập đều như nhào tới giữa bàn rồi giật lại…
– A… ha…
– Sướng quá, Vĩnh Tường… a… đâm nữa… a… đâm chết em…
Vĩnh Tường rít kẽ răng, banh mở đôi chân đang quấn trên hông mình, mở rộng.
– Dâm đãng, dám quyến rũ anh? Nhận lấy…
Ha…. Ha…
Vĩnh Tường đem đôi chân dài ép sang thành bàn thành một hình chữ M, tất cả từ dương vật nhỏ đang giật mạnh đứng dậy khỏi bờ cỏ đen nhánh, cho đến nơi nuốt lấy từng phân côn thịt đang lộng ra vào, không sót một chút gì, gel bôi trơn bị đánh tan thành bọt nhỏ li ti, bám lấy bờ hậu huyệt hồng đỏ.
Điên mất!
Cảnh tượng này thực sự khiến anh không thể kìm,
Vẻ mặt đê mê tận hưởng kia, tự đem tay mình cào gẩy trên đầu vú kia, càng khiến anh không một giây nào ngừng đưa đẩy,
Vĩnh Tường cúi xuống, chôn côn thịt nóng bỏng kia vào sâu thêm nữa, hôn tràn lên môi người…
– Nhồi chết em, chịch chết em…
Sơn Trúc giơ hai tay, bám chặt lấy mái tóc buộc chỏm ấy, cắn mạnh lên dái tai của Vĩnh Tường một cái:
– Bắn bên trong em, em muốn … hự.. anh bắn trong em.
– Làm em có thai đi, cho em sữa của anh.. Tường…
Ha…Ha…
Lời nói khiêu khích, vành tai đau nhói, Vĩnh Tường chau mày, bắn tràn.
Trên bụng Sơn Trúc cũng đã ướt nhèm một mảnh trắng đục…
Vĩnh Tường đôi vành mắt vương đỏ, mồ hôi chảy đầm xuống ngực, hôn phớt lên môi người:
– Nghịch ngợm,
Trong hơi thở vẫn còn hỗn loạn của cả hai, Sơn Trúc gạt tay. Keng một tiếng, ly café đổ đẩy trên bàn, thấm đẫm từng vạt giấy vẽ,
Hẹp khóe mắt nhìn anh:
– Còn chưa xong đâu.
Vĩnh Tường còn chưa kịp phản xạ, nơi hậu huyệt vẫn đang nhểu ra từng giọt tinh dịch, khẽ nghiến một cái.
Vĩnh Tường nhíu mày, bất giác nhấc bổng người lên, đâm mạnh một cái.
– Thực sự phải làm chết em!
AAA….
Sơn Trúc phối hợp đu lấy cổ người, hai chân bện chặt nơi eo Vĩnh Tường, môi nhỏ rên bật, che đi tiếng mưa ngày càng xuồng xã.
Trên bàn, bản thiết kế thấm đẫm hương vị café.
======//==========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!