(Đam Mỹ) - Giống Đực - Giống đực – Ngoại truyện 1 :
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


(Đam Mỹ) - Giống Đực


Giống đực – Ngoại truyện 1 :


Giống đực – Ngoại truyện 1 .
Năm 2021.
Sài Gòn đổ mưa đầu mùa tháng tư, từng vạt nước lớn xô theo lan can mà rơi xuống, bầu trời một màu xám u buồn.
Tâm trạng Sơn Trúc hiện tại cũng không khá hơn là mấy.
Thật sự quá hoài niệm cái mùa dịch corona năm trước. Đối với kẻ khác có thể là thiếu đi bát cơm ăn, thiếu đi món tiền lương hàng tháng, nhưng quả nhiên đối với mấy đôi yêu nhau lại sẵn tiền, đó chính là thiên đường.
Làm sao mà quên? Cái lần về ra mắt quện nhau đến ná thở mấy chặp ngoài đồi hoa café thơm ngát, nguyên một tháng trốn dịch ở quê ấy, bảy hộp bao cao su hai mươi một cái, hừm, còn thiếu.
Vậy mà bây giờ, xem xem,
Vĩnh Tường học kiến trúc, lại là năm cuối chương trình rất nặng, đã vậy còn gánh thêm một đống tín chỉ bị chững lại, bù đầu bù cổ.
Một tuần rồi đấy!
Vĩnh Tường hễ về đến nhà là lại bày ra vẽ cái nọ cái kia, đồ họa, bài tập chất chồng cho đến tận khuya, tần suất cái việc kia rõ ràng giảm hẳn.
Thật là tức chết, chẳng lẽ cậu lại không quan trọng bằng mấy cái đồ án đó sao?
Không được, cứ thế này không được.
Cậu yêu anh.
Mỗi ngày lại càng thêm sâu đậm.
——
Sơn Trúc khẽ vén rèm, đứng tựa mình nhìn ra bên ngoài, cây cối lay động, gió rất lớn, lòng bỗng trùng xuống một chút.
Tự tin, cậu có chứ.
Đẹp, cậu có chứ.
Nhưng về căn bản, Vĩnh Tường vốn không phải gay thuần.
Sơn Trúc thở ra một hơi rất nhỏ. Quả nhiên, không yêu sẽ không phiền muộn, còn một khi trái tim đã trao đi rồi, như viên đạn đã phóng ra chẳng thể nào thu hồi, chỉ có thể để mặc nó xuyên đi,
Nhưng, Vĩnh Tường à, em mặc kệ anh có phải thuần hay không thuần, cũng mặc kệ thứ gì là yêu nhiều yêu ít.
Anh dù thế nào cũng chỉ có thể là của em, từ trong ra ngoài.
Em sẽ khiến anh phải chìm đắm, phải say mê, không thể nào dứt ra được khỏi thứ tình cảm này của em.
Anh lơ là một ngày, em nhất định sẽ vắt khô anh một ngày.
=======
Trở khuya, làn mưa bên ngoài vẫn day dứt không ngừng,
Sơn Trúc đảo ánh mắt về phía bóng dáng ngoài kia, bước ra ngoài.
Vĩnh Tường một mực chuyên tâm đứng khom người sửa từng chi tiết nhỏ trên tấm vẽ trải rộng, khuôn mặt thể hiện sự tập trung cao độ, từng nét chỉ đường thước đều căn chuẩn nhất có thể.
A?!
Một ly cafe ấm nóng vừa vặn áp sát bên má,
Vĩnh Tường giật mình, quay sang đón lấy:
– Em chưa ngủ sao?
Sơn Trúc lắc đầu, ôm vòng lấy anh từ phía sau lưng:
– Vĩnh Tường…
Giọng nói nhẹ nhàng vừa vang lên, Vĩnh Tường biết ngay sắp có biến, y như rằng, ngụm café còn chưa có kịp đưa lên miệng, phía trước bàn tay Sơn Trúc lại đã dịch xuống dần, men qua cạp quần.
Anh thực sự không muốn làm cậu hụt hẫng hay “bị đói” nhưng sắp đến hạn nộp bản thiết kế rồi, quả thật rất rất quan trọng,
Vĩnh Tường có chút bất đắc dĩ, một tay bắt lấy:
– Sơn Trúc, hôm nay không được…
Soạt!
– A??!!!
Sơn Trúc làm gì để cho Vĩnh Tường có cửa chối từ? dứt khoát kéo soạt một đường, nguyên phần phía dưới của Vĩnh Tường lập tức trần trụi.
Vĩnh Tường vội vã muốn tìm nơi đặt ly café kia xuống, khổ nỗi thay trên bàn đều là bút chì, cọ tẩy cùng bản vẽ kín mít, để nơi nào cũng đều sợ làm đổ ra, chỉ cần có một chút sơ xẩy chắc chắn hỏng bét, chưa kịp suy nghĩ thêm, bên dưới háng đã có kẻ chen vào.
Vĩnh Tường chết trân. Sơn Trúc từ khi nào đã quỳ đỡ ngay dưới háng anh, khóe môi ngọt ngào khẽ câu lên :
– Ly café đầy đó. Cẩn thận kẻo sánh ra nha.
– ??!!!
Vĩnh Tường lúc này mới thực nhìn, quả nhiên ly café gần sánh ra mép ly, lập tức giữ gọn. Sao em ấy lại pha ly đầy như thế này kia chứ?!
– Trúc… Em..
Sơn Trúc đương nhiên đã ngắm sẵn bài bản từ trước, dáng đứng kia cần tư thế nào cho ngọt, phải cắn trúng điểm yếu nào mới hạ được con mồi. Phía dưới không hôn mút lên côn thịt kia, mà nhằm nơi đặc biệt hơn nhiều- phần nối giữa hai quả trứng nhỏ cùng với hậu huyệt, nơi này mới đích thị là điểm mẫn cảm tột bậc của Vĩnh Tường.
Một ngụm, cắn nhẹ.
Ha??!!!!
Sơn Trúc tay nâng hai hòn ngọc vân vê, môi miệng một mực nhằm nơi kia ngẩng mặt mà bú liếm, day tới.
Vĩnh Tường suýt nữa thì làm rớt café, một tay loạng choạng bám lấy tóc Sơn Trúc, thương lượng:
– Chúng ta lên giường được không?

A!!!!
Một ngụm mút mạnh, Vĩnh Tường rùng mình, nhìn mái tóc mềm miệt mài phía dưới, lồng ngực Sơn Trúc bỏ ngỏ khoác hờ chiếc sơ mi, lộ ra hai đầu ngực hồng đã cương cứng dựng lên mời mọc , đường quỳ không hẳn nâng chân, mà hơi áp xuống nền nhà, tạo ra độ cong hoàn mỹ cho chiếc hông bọc trong chiếc quần ngủ dài màu xám, vểnh lên.
Cực kỳ mê ly.
Ha…
Tiếng thở dốc vang dần đều, nơi bị gặm nhấm như có lửa, nóng rực, truyền đến cơn ngứa ngáy không thể kiềm chế,
Dương vật trước bụng Vĩnh Tường bật trướng, cọ cọ lên vành tai Sơn Trúc,
Gọi nhẹ:
– Trúc.. em đừng liếm ở đó nữa… ha… bú nó được không?
Sơn Trúc không nghe, tiếng tặc nhỏ vang lên chính là miệng nhỏ nút chụt rồi bật nhả một bên hòn nhỏ ra khỏi , hoàn toàn làm ngơ côn thịt kia.
Cậu em nhỏ của Vĩnh Tường giật một cái, một giọt tinh rơi ra khỏi đầu khấc.
Sơn Trúc chuyển người, đôi tay khéo léo gỡ chiếc áo ra khỏi bờ vai, trượt xuống, dùng đầu vú nhỏ kia cọ đến bắp chân Vĩnh Tường, lướt qua từng đường lông tơ trên mảnh đùi săn chắc, lại mài xuống thành đường.
Giữa háng, đầu lưỡi liên tục cọ qua lại, ngay cả sống mũi thon cũng đưa đẩy hai hòn ngọc trên cao.
Một tuần nhịn lại, Vĩnh Tường nhìn cảnh này thiếu chút máu trên não đều ngưng chảy,
Khàn một tiếng rên, chao đảo tay.
Tí tách.
Ly café quả thật bị sánh rồi, lại là sánh vài giọt xuống lưng Sơn Trúc. Nền da trắng mịn, pha thêm vài giọt cà phê đen đậm, len lỏi ẩn khuất rơi xuống bờ mông kia,
Sơn Trúc nghiêng mặt rời khỏi, đưa đầu lưỡi liếm một đường sượt dài từ đầu dương vật tới tận nơi eo bụng.
Cách một tiếng.
Vĩnh Tường đặt mạnh ly café xuống bàn, khẳng khái:
– Lên giường nhé?
Sơn Trúc khe khẽ lắc đầu chối bỏ.
Chính mình kiễng chân, ngồi hẳn lên bản vẽ kia,
Cố tình, em muốn biết, là em quan trọng hơn hay mấy thứ này quan trọng hơn đây??
Sơn Trúc nhìn vẻ mặt vừa xẹt qua chút khó xử của Vĩnh Tường, đưa một đầu ngón tay khều tới ly café bên cạnh, đầu ngón tay chấm vào một chút, rồi chạm lên đầu ngực mình, động tác nhanh nhưng lại khẽ khàng, chính là muốn cho người phải nhìn cho rõ, kéo lấy cổ áo Vĩnh Tường, kề lên tai, thổi nhẹ:
– Liếm nó… Xem xem, café đen ngon hơn, hay là café sữa ngon hơn?
Giọt café đen, chảy trên đầu vú nhỏ hồng rực, chiếc đùi thon đá nhẹ côn thịt đã cương cứng nổi gân,
Gầm một tiếng bật trong cổ họng,
Vĩnh Tường siết chặt cả tay đè nghiến người ghì xuống, ngoạm mút lấy bờ ngực quá đỗi gợi tình kìa,
Cái gì là bản vẽ, cái gì là bài nộp.
Đi lên mây hết đi!
——
A…
Ha…
Sơn Trúc vòng đôi chân ôm chặt lấy eo Vĩnh Tường, mỗi một ngón chân đều như co lại..
A…. hưm…
Cái tư thế trên bàn này quả nhiên vẫn là vô cùng sâu, vô cùng thích,
Miệng huyệt đâm lút cán, nuốt trọn vẹn dương vật to lớn không chừa một phân,
Hự…Hự…
Từng tiếng thúc từ lưng eo đầy lực của Vĩnh Tường dồn đến khiến Sơn Trúc mỗi một cú dập đều như nhào tới giữa bàn rồi giật lại…
– A… ha…
– Sướng quá, Vĩnh Tường… a… đâm nữa… a… đâm chết em…
Vĩnh Tường rít kẽ răng, banh mở đôi chân đang quấn trên hông mình, mở rộng.
– Dâm đãng, dám quyến rũ anh? Nhận lấy…
Ha…. Ha…
Vĩnh Tường đem đôi chân dài ép sang thành bàn thành một hình chữ M, tất cả từ dương vật nhỏ đang giật mạnh đứng dậy khỏi bờ cỏ đen nhánh, cho đến nơi nuốt lấy từng phân côn thịt đang lộng ra vào, không sót một chút gì, gel bôi trơn bị đánh tan thành bọt nhỏ li ti, bám lấy bờ hậu huyệt hồng đỏ.
Điên mất!
Cảnh tượng này thực sự khiến anh không thể kìm,
Vẻ mặt đê mê tận hưởng kia, tự đem tay mình cào gẩy trên đầu vú kia, càng khiến anh không một giây nào ngừng đưa đẩy,
Vĩnh Tường cúi xuống, chôn côn thịt nóng bỏng kia vào sâu thêm nữa, hôn tràn lên môi người…
– Nhồi chết em, chịch chết em…
Sơn Trúc giơ hai tay, bám chặt lấy mái tóc buộc chỏm ấy, cắn mạnh lên dái tai của Vĩnh Tường một cái:
– Bắn bên trong em, em muốn … hự.. anh bắn trong em.
– Làm em có thai đi, cho em sữa của anh.. Tường…
Ha…Ha…
Lời nói khiêu khích, vành tai đau nhói, Vĩnh Tường chau mày, bắn tràn.
Trên bụng Sơn Trúc cũng đã ướt nhèm một mảnh trắng đục…
Vĩnh Tường đôi vành mắt vương đỏ, mồ hôi chảy đầm xuống ngực, hôn phớt lên môi người:
– Nghịch ngợm,
Trong hơi thở vẫn còn hỗn loạn của cả hai, Sơn Trúc gạt tay. Keng một tiếng, ly café đổ đẩy trên bàn, thấm đẫm từng vạt giấy vẽ,
Hẹp khóe mắt nhìn anh:
– Còn chưa xong đâu.
Vĩnh Tường còn chưa kịp phản xạ, nơi hậu huyệt vẫn đang nhểu ra từng giọt tinh dịch, khẽ nghiến một cái.
Vĩnh Tường nhíu mày, bất giác nhấc bổng người lên, đâm mạnh một cái.
– Thực sự phải làm chết em!
AAA….
Sơn Trúc phối hợp đu lấy cổ người, hai chân bện chặt nơi eo Vĩnh Tường, môi nhỏ rên bật, che đi tiếng mưa ngày càng xuồng xã.
Trên bàn, bản thiết kế thấm đẫm hương vị café.
======//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN