(Đam Mỹ) - Giống Đực
Truyện 7 chương 6: Nóng sao?
———–
Món ngon được dọn ra , có bàn cao mà không ngồi,
Lại bày một cái bàn học nhỏ ngay cạnh cửa ngách, ngắm cơn mưa kia.
Vĩnh Tường cũng không quá để ý lắm, chẳng qua chỉ là ăn một bữa, làm gì mà chết người được, thế nên vô cùng vui vẻ mà thưởng thức.
– Ngon quá!
– Trời , thịt bò này ngon quá xá!
– Thịt nai nữa, anh rất thích món này đó nha!
– Vậy sao? . Em không nghĩ là anh thích đến thế!
– Ây, em không biết đâu, anh như thế thôi nhưng thích ăn vặt chết được!
– Tính anh vui vẻ thật đấy! .
– Ha ha, đúng vậy!
Sơn Trúc quả là cái gì cũng không biết, nghe Vĩnh Tường kể chuyện mà đôi mắt ngơ ngác , lâu lâu còn phải thán phục một cái.
– Vậy ạ?
– Vui thế !
– Ước gì em cũng được tới đó!
– Quán bar á? Để bữa nào anh dẫn chú đi..
– Vẽ tranh ư? Em không biết!,
Miệng cười, tai nghe, tay rót từ chén này qua chén khác.
Rượu này vừa thơm vừa nhẹ , uống cũng không hơn bia là mấy, độ thêm mồi xé cay giữa trời mưa thì quả thực là ngon nhức nách.
Vĩnh Tường cũng chẳng để ý mà đã gần cạn đáy chai, nhìn về phía Sơn Trúc :
– Hơi nóng nhỉ?
Sơn Trúc cười tươi :
– Dạ, hơi nóng một chút.
Vĩnh Tường vuốt vuốt lên má mình.
Không phải là hơi nóng, mà thực sự là rất nóng.
– Anh vào nhà vệ sinh một lát.
Khuôn mặt vô hại , đôi mắt trong veo, Sơn Trúc thản nhiên vâng một tiếng, đút chút thịt bò vào miệng, ngon lành ăn.
Vĩnh Tường vừa đứng lên lại thấy cả người đều lảo đảo.
Hình như, uống hơi quá rồi.
Thế cho nên dù có vào nhà vệ sinh vã đầy một khuôn nước lạnh, cả người vẫn hừng hực nóng ,
Quái lạ.
Sao nóng thế này..
Bình thường tửu lượng anh cũng thuộc dạng cao , nói chứ nửa két bia vẫn còn thấy đường về nhà.
Vĩnh Tường vã thêm chút nước vào mặt, lầm bầm.
Đúng là rượu tự ủ có khác, độ nhẹ vậy mà thấm ghê!
Vừa ngồi phệt lại xuống bên bàn nhỏ, liền nghiêng ngả.,
Sơn Trúc thấy vậy liền hỏi”
– Anh không sao chứ?
Chết thật…
Sao lại thế này…
Vĩnh Tường cảm thấy cả người đều nóng đến nỗi sắp nứt cả, hơi thở bắt đầu mạnh hơn…
Sơn Trúc tiến tới , cúi người xuống bên cạnh, trên nét mặt tỏ đầy vẻ lo lắng :
– Anh say sao?!
Từ góc độ này, chiếc áo của anh vốn đã rộng hơn phom người của Sơn Trúc, theo một đường cúi xuống đều có thể nhìn xuyên từ vòm ngực chạm tới rốn,
Ngực…
Ngực..
Hai đầu ti căng hồng chúm đỏ nổi lên giữa bờ ngực trắng..
Xương quai xanh đẹp quá…
Ực.
Vĩnh Tường nuốt một ngụm nước bọt lớn..
Nơi nào đó giữa háng đã bắt đầu nổi cộm..
Sao lại.. nóng thế này…
Sơn Trúc vẫn như chưa biết gì, càng ngày càng cúi thấp, đem cả hơi thở của mình phả lên mặt Vĩnh Tường :
– Anh sao thế?
– Nóng.. quá… nóng…
– Nóng sao?
– Ừ..
Sơn Trúc đưa tay đến, luồn qua tay của Vĩnh Tường :
– Em dìu anh vào trong nghỉ nhé?
Xúc cảm da thịt cánh tay chạm nhau, một nóng một lạnh , như tan ra từng mảnh…
Vĩnh Tường hơi thở dồn dập, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, thứ dưới háng đã dựng lên thành lều , vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, Sơn Trúc hài lòng, rượu tốt. Cũng không uổng,
Vậy nhưng quá sức bất ngờ,
Khả năng chế trụ của Vĩnh Tường một lần nữa khiến Sơn Trúc phải thán phục.
– Anh.. anh lại vào nhà tắm cái..
Cố gắng nuốt khan , Vĩnh Tường như thế mà đẩy người cậu sang một bên, lao ào vào nhà tắm.
Không đến một phút sau, tiếng nước đã bắt đầu xối xả ào ào.
Sơn Trúc đứng bên ngoài, khẽ nhíu mày.
Chống lại được gần một chai rượu cạn đáy…
Hừm.
Có ý chí.
Nhưng như vậy, không phải chơi càng vui sao?
Đôi môi lại câu lên.
Sơn Trúc lẹ bước tiến tới chiếc ba lô,
Cầm ra một, rồi lại một viên nữa.
Đảo lại bước, tiến về phía chiếc tủ lạnh.
Không có cam, không sao.
———
Đập nhẹ lên cánh cửa nhà tắm :
– Vĩnh Tường, anh không sao chứ?
– Ưm.. không.. không sao…
– Em pha nước chanh giải rượu cho anh đây. Mở cửa đi.
Vĩnh Tường nghe thấy hai từ giải rượu, vội vàng hé cửa đưa tay ra đón lấy , hơn bất cứ điều gì bây giờ, Vĩnh Tường chỉ cầu cho cơn bức bối nóng rực nơi hạ thân kia nhanh chóng dịu đi một chút.
– Ực…
Chua quá, tê hết cả đầu lưỡi, thế nhưng Vĩnh Tường vẫn bịp mũi, cố gắng một hơi uống xuống, từ trong nhà tắm vọng ra một tiếng :
– Cám ơn em…
Sơn Trúc nghiêng nghiêng đầu :
– Không có gì…
==============//=============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!