[Đam mỹ] Hàn Thiên - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


[Đam mỹ] Hàn Thiên


Chương 1


(1) Vào những ngày mưa nhiều, đất trời sẽ bốc lên một thứ mùi tanh rất đặc trưng, dù nhà kín cổng cao tường cỡ nào cũng không xua đi được.

Đỗ Y Thiên nằm trên giường hắt xì liên tục, nhìn người đang đè trên thân mình, cau mày nói: “Muốn ch*ch thì ch*ch lẹ lên, tôi còn phải sang quán KFC làm chân chạy vặt nữa, đếch có nhiều thời gian.”

“Bà mẹ mày, ra lệnh cho ai đấy hả?”, Tống Hàn hằm hè tát đầu cậu một cái, sau đó cào cào mái tóc, trần truồng đứng dậy bước tới tủ lạnh lấy chai nước ra tu ừng ực: “Nếu mày không thở tao còn tưởng tao đang đè xác chết cơ, ch*ch mà cứng đơ kiểu mày có n*ng cũng tắt bằng sạch!”

Đỗ Y Thiên cười ha ha vài tiếng, gác hai tay sau đầu hỏi: “Thế hay là ta đổi vai đi, anh chổng mông lên, tôi xách súng tiến vào?”

Không ngoài dự đoán, Tống Hàn sắc lẻm lườm cậu một cái, ném tới chữ “cút” rõ to.

Đỗ Y Thiên ngắm nhìn tấm lưng xăm hình con rồng tinh tế của người kia, đê tiện thò tay vuốt vuốt nhúm lông trên hạ bộ.

Bọn họ bắt đầu mối quan hệ này đã được nửa năm. Ban đầu Tống Hàn rất hay đè cậu xuống mọi lúc mọi nơi, bất chấp địa điểm, bất chấp thời gian, nhưng phỏng chừng vì cậu chẳng thèm phản kháng, hắn cảm thấy tổn thương, bị bộ dáng cá chết làm nộ khí công tâm, thế là dần dần không còn đè cậu nữa, thậm chí tính tới nay, bọn họ chưa tiến đến bước cuối được lần nào.

Đỗ Y Thiên vì chuyện này mà bất an dữ dội.

Một giao dịch hai bên đều phải bỏ ra cái giá gọi là làm ăn bình đẳng, nhưng một giao dịch chỉ một bên phải bỏ ra thì chính là nợ ân tình.

Nợ ân tình rất đáng sợ.

“Mục đích ban đầu anh quyết định “bảo kê” cho tôi không phải làm ấm giường à? Như thế này là sao, tôi tự thấy thiệt thòi cho anh đấy, dương quang bồ tát rơi vãi đầy đất kìa, ô, hay anh còn âm mưu gì khác?”, Đỗ Y Thiên ngồi dậy mặc quần áo, nói nửa đùa nửa thật.

“Mày thì có thể moi ra âm mưu gì? Vô dụng hơn cả mấy con điếm, cút nhanh đi!”, cái miệng khốn nạn của Tống Hàn vĩnh viễn chẳng phun ra được lời hay, hương khói trên mộ tổ cũng bị hắn làm tịt ngóm mấy bận, Đỗ Y Thiên đã nghe đến lờn tai, tặng một nụ hôn gió rồi hết sức ngoan ngoãn mà cút đi.

(2) Từ khi thông tin Đỗ Y Thiên được thiếu gia tập đoàn Tống thị “bảo kê” chiếu cáo thiên hạ, bọn người lúc trước thích cướp tiền của cậu, thích sai cậu mua đồ ăn vặt, thích nhấn đầu cậu vô thùng nước bỗng dưng im thin thít, lặng mất tăm, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Thay vào đó, một nhóm người khác phiền phức hơn lại tìm đến tận cửa.

Bọn họ tự xưng là “Hiệp hội Thức thời”, tập hợp hầu hết những kẻ có hoàn cảnh tương đối khó khăn, nhưng vì lí do nào đó mà được “tầng lớp thượng lưu” của trường che chở, na ná trường hợp của Đỗ Y Thiên. Họ bảo muốn kết thiện duyên, cùng cảnh ngộ sát cánh bên nhau, có khó khăn còn giúp đỡ nhau kịp thời. Bất quá, cậu sống từng này tuổi rồi, nhìn vào đại khái có thể hiểu, người ta là muốn xây dựng mối quan hệ với Tống Hàn, bởi tên thiếu gia kia tính khí lớn, kết thân trực tiếp không phải lựa chọn thông minh.

Đáng tiếc gặp trúng Đỗ Y Thiên nhìn như ôn hòa, nhưng nếu đã không đồng ý thì chín trâu cũng không lay chuyển nổi, lại co được dãn được, thật cẩn thận không làm mích lòng “Hiệp hội Thức thời”, giữ hoà khí với tất cả mọi người, tuyệt không để kẻ khác có cớ gây hấn với Tống thiếu gia.

Người bạn chân chính duy nhất ở trường cấp ba của Đỗ Y Thiên, chắc chỉ có mỗi Phùng Dương ngốc ngốc mới quen mấy tháng trước mà thôi.

Tên đó ấy à, là minh chứng rõ ràng của câu “ông trời thương kẻ khù khờ”. Hoàn cảnh gia đình chẳng khá khẩm đi đâu, số đã định nếu đặt chân vào Nguyên Hầu thì chỉ có nước bị người ta đè đầu cưỡi cổ, ai mà ngờ Phùng Dương lại bất thình lình gặp trúng chân ái đời mình, một đại tỷ khá nổi tiếng khối trên, hai người cứ thế tình tính tang tang tính tình, đại tỷ chưa bao giờ để bạn trai cô phải chịu tí uất ức nào cả.

Thú vui lớn nhất đời Phùng Dương chính là hóng hớt các tin bát quái. Ví như hiện tại, tên này đang đu lấy Đỗ Y Thiên, đọc cho cậu nghe một cfs đăng trên trang chủ của trường:

“Gã mặt trắng ôm đùi thiếu gia bày đặt thanh cao tháo vát, mi cho rằng mọi người đều thích mi sao? Thế nào, đùi một người ôm không đủ phải ôm nhiều đùi cùng lúc mới thỏa mãn mi nhỉ? :)”

Phùng Dương chậc chậc lưỡi, bày ra vẻ mặt đăm chiêu: “Đây không phải nói mày à Tiểu Thiên?”

“Ờ thì nói tao.” Đỗ Y Thiên không để ý lắm, hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại chờ tin nhắn.

Phùng Dương bĩu môi: “Mày đắc tội với ai hử, hiếm ghê nha.”

“Nghe giọng điệu đó, đại khái tao cũng đoán được.”

Phùng Dương chớp mắt, hồ hởi ghé lại gần.

Cậu ghét bỏ đẩy đầu tên kia ra, cười nói: “Nam sủng của cái gã dạo trước bắt nạt tao.”

“Giề???”, Phùng Dương trợn to mắt, “Tiêu Kỳ Phong kia có “nam sủng”??? Gã ta thích con trai? Là kiểu người “ấy ấy” giống Tống Hàn nhà mày hả?”

Đỗ Y Thiên tàn nhẫn nhéo tai Phùng Dương, hung dữ mắng: “Má mày, be bé cái mồm thôi. Việc này tao chỉ đoán, đoán! Còn nữa, kiểu người “ấy ấy” là kiểu người gì, cẩn thận phát ngôn tí đi!”

Phùng Dương xoa xoa cái tai bị nhéo đỏ ửng, chỉnh volume thật nhỏ thỏ thẻ với cậu bạn thân: “Sao mày cho rằng Tiêu Kỳ Phong có nam sủng?”

“Mấy ngày trước… tao thấy có người khẩu giao cho gã ta ở nhà kho sau trường,” Đỗ Y Thiên lườm Phùng Dương một cái, ngăn cái mõm rộng của tên kia rồi mới nói tiếp, “Tao biết người đó, hắn luôn đứng một bên nhìn khi Tiêu Kỳ Phong đánh tao giải sầu, thường hay mở miệng móc mỉa mỗi lúc tao bị sặc nước. Từ hồi dựa dẫm Tống Hàn, hắn ta liền biến mất khỏi tầm mắt tao, giờ chắc là nhịn tới hỏng người, đành bò lên cfs trút bớt nỗi niềm. À mà, bên dưới bình luận có ai phản ứng lại cfs của hắn không?”

Phùng Dương lắc đầu.

“Vậy là được, mày đừng tò mò quá nhiều, bởi có một số người cả đại tỷ của mày cũng không dám động đâu.”

Khi Đỗ Y Thiên nói câu này, điện thoại trong tay cậu rung hai tiếng, cậu cúi đầu nhìn, lập tức nhoẻn miệng cười: “Đại thiếu gia gọi tao tới hầu hạ, phải đi đây ~”

Phùng Dương nhìn cái kẻ thấy sắc quên bạn, bất bình lên án: “Chưa thấy ai làm chó mà nhiệt tình như mi!”

“Mày không phải cũng là chó nhiệt tình hay sao?”

Phùng Dương hất mũi lên trời: “Tao làm chó cho người con gái tao yêu, không thẹn với lòng!”

Đỗ Y Thiên nghe vậy, cười mắng: “Thứ tình thánh!”, sau đó cắp dép chạy đi tìm Tống Hàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN