Đam Mỹ: Hoàng Cung
Chương 8: Điểu Vị Thực Vong - Nhân Vị Lợi Vong
Tiêu Nguyên Thái Giám từ đâu xuất hiện, nói tất tần tật mọi thứ. Bước đi ung dung dần dần tiến tới họ:
– Hoàng Thượng bên ấy vốn dĩ không thể sinh được một hoàng tử…trước sau gì cũng sẽ phải nhường ngôi lại cho một vị bề tôi thân cận, người đó không ai khác là Liêu Nhu Đại Thần…Mà Liêu Đại Thần vốn dĩ đã có tuổi không tiếp quản được lâu…sớm muộn Thiên Nguyệt cũng sẽ lên ngôi…tất cả sẽ theo như đúng kế hoạch của ngươi…Ngươi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng đúng chứ?
Thiên Nguyệt ngỡ ngàng nhìn cha của mình, y không tin nổi phụ thân mà mình yêu quý bấy lâu nay lại toan mưu tính kế, hiểm độc như vậy. Nguyên Kì nhìn thấy Tiêu Nguyên thì sắc mặt tối sầm lại, Tiêu Nguyên ở đây thì chắc chắn một điều là Hoàng Thượng đã biết chuyện rồi. Rắc rối rồi đây. Vương Gia bị đoán trúng tim, á khẩu không nói nên lời, uất ức đến tía cả mặt. Khi nội bộ còn lục đục, thì bên ngoài không ai hay, đã hiện hữu một cái bóng đen nghe trộm ,Tiêu Nguyên nở một nụ cười nhẹ:
– Vương Gia ta sẽ nhắc nhở người một điều…An thân thủ phận, an phận thủ thường (*) – Nói rồi Thái Giám bước đến gần hắn, nhoẻn miệng cười, nụ cười của Tiêu Nguyên thật hài hòa, nhưng có vẻ như Nguyên Kì không ưa cho mấy, Tiêu Nguyên nói khẽ – Nguyên Tướng Quân nhớ bảo vệ Quý Phi hồi Cung sớm, sau đó đến bầu bạn cùng Hoàng Thượng ở hồ Khuyết Nguyệt.- Đáp lại lời của Thái Giám chỉ là ánh mắt tím đáng sợ.
(*) An thân thủ phận, an phận thủ thường: Muốn bình an, thì nên biết khả năng của mình, đừng vượt quá khả năng ấy
Vương Gia vẫn chưa chịu khuất phục, nói rằng:
– Ta cũng xin mạng phép nhắc nhở Hoàng Thượng và Nguyên Tướng Quân một điều…Anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Đã có một lần thì ắt có lần thứ hai!
– Ta nói cho Vương Gia nghe điều này, cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu…Điểu vị thực vong, nhân vị lợi vong, địa ngục vô môn, hữu khách tầm. Mỹ nhân tự cổ như danh tướng khó tránh vướng tơ tình – Nói đến đây Tiêu Nguyên bỗng nhiên nhìn Thiên Nguyệt đầy hàm ý, rồi lại mỉm cười nhìn Vương Gia – nhưng thật may khi là ngọc khiết băng thanh (*)
(*) Có thể hiểu câu này là: Ta nói cho Vương Gia nghe điều này, cẩn trong lời nói ắt sẽ tránh được tội, cẩn thận mọi việc thì ắt không phiền não về sau…Chim chết vì thức ăn, người chết vì danh lợi, địa ngục không có cửa nhưng lại có nhiều người tìm đến, những điều tội lỗi thì mọi người lại thích làm. Người đẹp khi xưa đã là danh tướng ngất trời, chuyện khuynh thành là chuyện như chơi nên khó mà thoát được khỏi chữ tình. nhưng thật may đây lại là miếng ngọc trong sáng và thuần khiết sẽ không có những thủ đoạn hạ lưu như nữ nhân xảo quyệt (miếng ngọc ở đây ý chỉ Thiên Nguyệt).
– Hảo! Được lắm! Thiên Nguyệt ta chắc chắn với con một điều rằng! Giang sơn này sẽ thuộc về con! Chắc chắn là như vậy….Cha sẽ dành giang sơn cho con. Hãy theo ta trốn sang bên kia biên giới! Bên ấy có người sẵn sàng giúp chúng ta!
Thiên Nguyệt bây giờ khuôn mặt đã ứa đẫm nước mắt, y không còn tin vào mắt mình, người cha mà y tôn kính, người cha luôn hướng về chân lý, răng dạy y từ nhỏ lại có thể nói ra những lời đai nghịch bất đạo như vậy. Y liên tục lắc đầu, không thể tin vào sự thật, hoàn toàn không thể suy nghĩ thêm một điều gì nữa, nhưng vẫn nhận ra rằng vạt tay áo của y vẫn có người nắm chặt. Y vừa nức nở vừa ngậm ngùi:
– Cha! con không ngờ cha lại có những suy nghĩ, lời nói trái với đạo lý như vậy. Những toan tính của cha khiến cho trời không dung, đất không tha cha có biết không! Từ lâu con đã luôn tôn kính cha, vì cha luôn hướng đến chân lý, luôn giữ gìn công bằng cho mọi người. Nhưng giờ cha làm con thất vọng quá! Con không thể tin nổi…người đang đứng trước mặt lại là phụ thân của con! – Y nói và nhìn sang mẫu thân của mình – Mẫu thân người cũng biết chuyện này phải không?
Thủy Vân không nói chỉ cuối đầu, chẳng dám ngước mặt lên nhìn y. Biểu hiện đó, đủ để Thiên Nguyệt đoán ra câu trả lời, y nhăn nhó, những tiếng nấc xé lòng cứ thế phát ra từ yết hầu của Thiên Nguyệt, nhịp thở cũng ngổn ngang, khiến những người chứng kiến khó kiềm lòng muốn ôm y và vuốt ve, y khó nhọc nói:
– Người biết nhưng vẫn không khuyên răng cha?…Thật không thể tin nổi…Thật không thể ngờ được! Hai người làm con thất vọng quá! Thiên Hoa tỷ tỷ mà biết được chuyện này sẽ lâm bệnh biết bao nhiêu ngày?!! Phụ thân! Phụ Mẫu! Chỉ có hai người từ trước giờ, con và Thiên Hoa tôn kính nhất…Hài nhi và tỷ tỷ còn muốn noi theo gương hai người cơ mà!
Vương Gia ngước đôi mắt buồn rầu, nhìn sơ qua là biết ông đang cố kiềm nén nước mắt của mình:
– Tiểu Nguyệt…
– Phụ Thân! Hài nhi sẽ không đi đâu cả! Con thà chết làm ma triều Vương! Cũng không bao giờ làm người sống triều Dương! Người hãy nhớ lấy câu đấy! – Y nói giọng nghẹn ngào
Những người có mặt ở đó được một phen muôn phần ngạc nhiên, bởi lẽ không ai ngờ Lâm Thiên Nguyệt, một thiếu gia an phú tôn vinh, là con út nên được Vương Gia hết mực cưng, đâm ra chiều hư, chỉ biết ăn chơi, suốt ngày lêu lõng, kết giao với giang hồ rồi cùng họ phiêu bạt khắp nơi, lại có thể nói ra những lời như vậy. Thực thụ như một hảo hán, lời lẽ kiên quyết, đậm chất đạo lý luân hồi, đường đường chính chính trong sạch, thuần khiến như vậy. Khiến Tiêu Nguyên, Hắc Kì, Tịch Dương lẫn bóng đen ngoài kia ngạc nhiên khôn siết. Nói xong y gục mặt xuống khóc nức nở, Tiêu Nguyên nhấc chân toan đi lại, thì Tích Dương từ đâu vội chạy lại đỡ y nhưng chưa kịp đỡ lấy, y đã nhanh chóng bị Nguyên Kì ôm lấy, vuốt ve mái tóc y. Thiên Nguyệt tựa đầu vào ngực hắn, kiềm lại những tiếng nấc của mình.
Mặt mày Tích Dương tối sầm lại, ánh mắt màu lam của anh liếc nhìn hắn sắt như dao, Tiêu Nguyên thấy thế liền lùi lại, tay vuốt lại mái tóc che đậy sự bối rối, miệng gượng một nụ cười, nhưng ánh mắt màu đen vẫn không quên quan sát họ. Nguyên Kì vừa vuốt ve vừa ăn ủi y:
– Đừng khóc! Là nam tử chỉ được đổ máu, chứ đừng nên rơi lệ!
Tiếng nấc của Thiên Nguyệt cũng liền im bặt, bàn tay run rẩy y siết chặt lấy áo của hắn, Nguyên Kì nhìn xung quanh một lượt rồi nói với Tiêu Nguyên:
– Ngươi đi đến đây bằng gì?
– Đương nhiên là xe ngựa – Tiêu Nguyên vẫn tao nhã
– Vậy tý nữa ngươi tự mà bắt xe về! Ta đưa Quý Phi về trước! – Nói rồi hắn nhanh chóng bồng y, bay nhanh vào xe ngựa, tức khắc xe ngựa liền lăn bánh chạy đi
– ÊÊÊ……Này!!…..Khoan đã!!!…….Ta đâu có đi một……..Còn có Hoàng………aisss!!……….Cái tên…….!!!……Ư!!…………..!!
Bộ dạng cung kính, tao nhã của Thái Giám khi nãy hoàn toàn biến mất, Tiêu Nguyên rất muốn chửi cái tên kia, nhưng khổ nỗi hắn là Tướng Quân, Tiêu Nguyên lại là một người trọng phép tắc, nếu phỉ bán hắn chẳng khác nào là làm trái nguyên tắc. Nhưng Thái Giám đâu có đi một mình, rõ ràng người đi theo Tiêu Nguyên là một người nắm giữ giang sơn kia mà. Sao có thể như vậy mà bắt bừa xe chở người về chứ.
Tích Dương thấy mọi chuyện khá ổn, liền đến mà an ủi phụ mẫu của Thiên Nguyệt. Sau đó, cũng nhanh chóng rút lui, Tiêu Nguyên miễn cưỡng cười, cuối đầu chào rồi nhanh chóng ra ngoài. Lúc này, bóng đen ấy đã cử động, đôi mắt ánh bạc ấy chẳng biết đang suy tính điều chi. Thái Giám toan quỳ xuống hành lễ, thì giọng nói quyền lực đã ngăn lại:
– Không cần!
– Ưm…Hoàng Thượng… Xe..xe ngựa đã bị…Tướng Quân đi rồi…chúng ta… – Tiêu Nguyên lộ rõ vẻ sợ hãi, ấp úng.
– Không sao! – Hắc Phong nói và lẩm bẩm trong miệng – Không ngờ tên nhóc đó lại có thể nói ra những lời đó, có khí phách lắm.
Tiêu Nguyên thở dài, mặt không biểu lộ điều gì cả, chỉ lẳng lặng bắt xe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!