( Đam mỹ ) Thẳng hay cong đều không quan trọng.
Chương 17. Bí mật
Kelvin bên trong sững người, nhìn lại cánh cửa không khép được vào … bàn tay kia… có máu…
Tuấn Anh chộp lấy tay Gia Huy gỡ xuống , nhìn thấy mảng máu liền hét lên :
– Trời ơi! Anh Huy, anh sao thế này?
Nói rồi điên tiết không chịu được mà đẩy cửa phòng nhảy vào, Gia Huy đau đến tái mặt, liền cũng không cản được nữa.
Tuấn Anh vừa vào đã nhào lên tóm lấy Kelvin:
– Kelvin!
– Anh khinh người nó cũng phải vừa vừa thôi,
– Nát tay đó! anh !
– Ủa?
Tuấn Anh đứng người.
Trong phòng chẳng những không thấy một màn nóng bỏng đâu,
Mà đang ngồi cắm mặt lên một cái vi tính kia.. lại là Đỗ Băng của cậu!
Đỗ Băng thầm thương trộm mến của cậu!
Trời ạ!
Còn cái gì nữa đây?
Thật không tin nổi mà?
Trên màn hình 62inch treo trên tường kia, lại đang phát tới một đoạn bỏng cháy mắt,
Một đàn ông, một đàn bà,
Một tây trang gọn gàng lịch sự,
Một váy công sở áo khoác trùm vai,
Hai người rủ nhau vào nơi đèn xanh đèn đỏ này bật GV xem?
Tuấn Anh đơ hết cả người, miệng tạm thời há hốc không khép vào nổi. Lắc đầu mấy cái, làn tóc nhỏ vẫn chưa hiểu được chuyện gì?
Nhìn cái mặt ngây thơ kia hoang mang đến không chịu nổi, Đỗ Bằng lại được phen nhịn cười tới rụng ruột , gấp chiếc lap lại, vô cùng đáng thương, nhỏ giọng gọi:
– Tuấn Anh…
Theo một tiếng gọi nũng này,
Người Tuấn Anh lập tức như một bãi bùn. Còn không quản Kelvin đã như vậy mà đập qua vai cậu nhảy ra ngoài tự bao giờ.
———-
Kelvin nhìn một thân đạm bạc ngoài cửa phòng, bàn tay đã sưng tấy nhỏ máu vẫn cố tỏ ra nghiêm trang cúi đầu chào cậu.
Trong lòng muốn có bao nhiêu đau ư?.
Không. Đều đau. Chỗ nào cũng đều đau…
Kelvin đưa tay muốn đỡ lấy bàn tay ấy, Gia Huy lùi lại một bước:
– Mời cậu về nhà!
Kelvin siết nắm tay :
– Vào trong đã rồi nói.
Ở đây vách tường đều có mắt, Kelvin cũng chưa điên đến nỗi làm ra việc gì quá trớn ngay bên ngoài hành lang.
Đôi mắt âm trầm bước sải từng bước dài, ấn người lên ghế.
– Chờ một chút.
Sau đó lập tức rời đi,
Bàn tay kia một hai giọt máu đã nhỏ xuống sàn ,giục giã bước chân người như vừa đi vừa chạy.
Gia Huy không trả lời, cũng không đuổi theo, lẳng lặng nhìn lên chiếc ti vi đang chiếu mấy cánh rền rĩ kia, cũng nhìn lên chiếc ghế dài ngày hôm ấy anh nằm, từng vạt khăn đều vuốt thẳng không một chút nhàu nát.
Bao nhiêu cảm xúc trong lòng như tiếng sóng từng cơn từng cơn xô lên nhau.
Việc đầu tiên mà Gia Huy cảm nhận được bây giờ,
Đó , là người này ngoài vẻ mặt hồng rực, trên người vẫn chỉn chu một thân tây trang,
Đó, là dù người này đang không ở đây, nhưng tiếng rên rỉ kia trong phòng vẫn phát ra đều đặn,
Đó, là người này mắc hội chứng sợ đói nghiêm trọng, làm sao có thể hì hục rất nhiều ngày “ cày “ qua bữa trưa bữa tối cơ chứ?
Như vậy mà,
Gia Huy lại nghi ngờ cậu.
Thông minh để làm gì?
Tài giỏi để làm gì?
Ngần ấy hợp đồng đã ký được, khôn khéo đẩy toàn bộ công lao lớn nhỏ đều dưới tên cậu ấy.
Vậy mà cuối cùng, cái quan trọng nhất, chỉ là hiểu thôi, lại không làm được.
Kelvin đi vội vã đã trở về, trên tay là vài lọ thuốc , băng gạc gì đó, quỳ một chân dưới chân ghế cậu đang ngồi, đôi mày rậm cau lại, nhẹ nhàng chấm qua.
– Khử trùng vết thương và cầm máu trước đã,
Ngón tay vụng về, vừa thấm máu vừa thổi từng chút.
Gia Huy cũng thấy mình nực cười rồi, giờ phút như thế lại không thấy mảng da kia có chút nào đau đớn, nỗi nhức nhối trong lồng ngực suốt 10 ngày qua, cũng theo mùi thuốc sát trùng trôi đi hết.
Từ trên ghế, Gia Huy vòng cánh tay không bị thương lên cổ Kelvin. Chậm rãi đặt cả gương mặt xuống bờ vai kia,
– Kelvin . Xin lỗi .
Kelvin một lúc mới có thể trấn định lại được,
Khao khát men theo bàn tay đặt phủ qua gáy, theo chiếc cằm nhỏ trọn vẹn đặt trên vai mà bùng cháy. Ghìm chặt lấy người, vẫn là đem cả cái kính vướng víu không hợp chút nào, quẳng sang một bên, bá đạo áp người vừa hôn vừa cắn, bàn tay lớn áp chặt lên mái tóc kia, trụ vững khuôn mặt kia. Không cho Gia Huy nửa đường phản kháng.
Gia Huy không tưởng được, có bao nhiêu sức mạnh dồn lên nụ hôn này, chỉ cảm thấy như bờ môi đều muốn bị nuốt lấy, tức giận, ngọt ngào , điên cuồng, sôi nổi và cả buồn bã, đều có cả.
Đôi mắt không tự chủ, thuận theo từng đợt lưỡi mềm đưa tới, khẽ nhắm lại, cánh tay vừa được băng sơ kia, nâng theo khuỷu tay nhẹ nhàng, đặt lên lưng người. Một phút giây này, dường như, đều là chấp nhận .
Hơi thở dồn dập tách ra khỏi, đầu lưỡi khàn khàn mang chín phần đều là thương yêu, một phần trách cứ:
– Anh điên rồi sao?
– Biết có thể phế hay không?
Gia Huy im lặng, không nói thêm điều gì,
Kelvin một lần nữa thương xót mà ôm chặt.
– Dọa chết em rồi.
Cả hai chìm trong men tóc của nhau, dụi đầu hít lấy từng nhịp thở dần nhẹ nhàng, cũng không quản hai kẻ đáng lý phải chình ình có mặt trong phòng chịu đựng cảnh mắt bị chọc mù, đã từ khi nào rời khỏi bằng cửa lách.
————
– Kelvin. Về thôi.
Gia Huy sờ lấy chiếc kính, đeo lại lên mắt:
Kelvin nhìn xuống đũng quần đã gồ lên một mảnh:
– Em..
Gia Huy bước đằng trước, khóe môi như có như không mà câu lên,
– Sau này, còn nhiều thời gian.
– Hả? Anh vừa nói gì?
– Cậu Kelvin, mời cậu về nhà.
– Không phải câu đó!
– Cậu Kelvin, mời cậu về nhà.
=============//==========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!