[Đam Mỹ] Tứ Hôn - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


[Đam Mỹ] Tứ Hôn


Chương 10


Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Vân Sinh thật sự rất muốn biết Tiếu Kỳ bị sao thế? Cho nên hồi lâu sau y cũng không nói gì.

Lúc sau, y mới mang theo một chút lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Điện hạ khách khí, ngày sau nếu có duyên sẽ gặp lại.” Dứt lời, y dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn Tiếu Kỳ chần chừ, muốn nói lại thôi.

Tiếu Kỳ thấy thế nói “Nguyệt lâu chủ nếu có lời muốn nói với Tiếu Kỳ thì không cần ngại, cứ việc nói thẳng.”

Đối mặt với Tiếu Kỳ bằng đôi đồng tử sáng ngời, Nguyệt Vân Sinh không khỏi than nhẹ “Cửu điện hạ, có rất nhiều chuyện, dưới cái nhìn của ngài cho dù là một cách để bảo vệ chính mình, nhưng đối với người khác lại như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Bọn họ cho là ngài giấu giếm tài nghệ, chờ đến lúc có cơ hội sẽ bày ra. Nếu như điện hạ thật sự muốn cho tâm hồn ẩn dật, có lẽ nên nhanh chóng thay đổi sự lựa chọn đi thôi.”

Nhìn thấy biểu cảm mang vẻ bất ngờ trên khuôn mặt Tiếu Kỳ, ánh mắt Nguyệt Vân Sinh loé một chút ánh quang không rõ ý tứ, giọng điệu khó nén nổi sự cảm khái “Nếu như không thích hợp, làm sao có thể miễn cưỡng chịu bao khổ sở, trơ mắt nhìn bản thân hãm sâu trong vũng bùn, bẩn một thân, mà trong vũng bùn lại không cách nào kiềm chế nổi.”

Trong nháy mắt, Tiếu Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh, hai con mắt thâm thuý, sắc bén tựa như ánh sáng lạnh bắn ra, tạo nên một áp lực vô hình.

Nguyệt Vân Sinh trong bất giác, hơi nghiêng người quay lưng với Tiếu Kỳ, hướng về phía ánh trăng lặng lẽ ngoài cửa sổ kia mệt mỏi nhắm mắt lại, giai điệu thanh lãnh phảng phất từ nơi cửu tiêu thiên ngoại xa xôi, mờ mịt, lạnh lẽo.

“Chính ngươi cũng đã rõ ràng nhưng tại sao vẫn mãi u mê không chịu tỉnh?”

Nhìn chằm chằm bóng lưng đó, Tiếu Kỳ nhất thời kinh tâm hãi thần, tựa hồ muốn nói gì đó. Trong đầu, những đoạn hình ảnh bay qua đột xuất rồi biến mất ngay sau đó, hắn bỗng thấy thân thể căng ra, kịch liệt hô hấp, đầu đau như sắp nứt.

“Tiếu Kỳ, việc sai của ngươi là gì? Trận chiến Bắc Nhung vất vả khó khăn nhưng lại không hề có kết quả, nếu như bại trận, ngươi khó thoát tội, nếu như thắng, ngươi sẽ bị cuốn vào trận chiến tranh giành quyền lực vô tận. Ta biết ngươi từ trước đến giờ đếu không có ý muốn tranh giành, với vị trí đó không có hứng thú.” Đỗ Hành cười khổ nhìn Tiếu Kỳ “Chính ngươi cũng đã rõ ràng nhưng tại sao vẫn mãi u mê không chịu tỉnh?”

“Đỗ Tử Kính…” Chấp nhận cái nguyên nhân là bị phong hàn, Tiếu Kỳ nói một câu trước khi chuẩn bị nghỉ ngơi “Ngươi biết rõ nguyên nhân, liền…” Còn chưa để hắn nói xong, một trận ho mãnh liệt đã kéo đến, tựa hồ muốn đem lục phủ ngũ tạng ho hết ra.

Đỗ Hàng cả kinh, vội vàng tiến đến cởi chiếc áo choàng của mình xuống cẩn cẩn dực dực đắp lên người hắn, giúp hắn thuận khí “Thương thế của ngươi vừa tiến triển, không thể hóng gió, chúng ta nói sau đi.” Sau đó liền dìu hắn trở về.

Cố gắng ổn định tâm thần, miễn cưỡng sức khoẻ yếu ớt của mình, Tiếu Kỳ khoát tay áo một cái “Ta không sao, bệnh cũ mà thôi, cũng đã quen rồi.”

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Đỗ Hành, Tiếu Kỳ không tự chủ được đưa tay muốn chạm lên lông mày của y. Nhưng đáng tiếc lại bị Đỗ Hành nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh.

Mang theo lúng túng thu tay về, Tiếu Kỳ thu tầm mắt, che đậy trong đó bao chua chát “Tử Kính, ngươi còn nhớ trước đây vào lúc chúng ta ở đào hoa đình, ta và ngươi đã nói gì không?”

Đỗ Hành sững sờ, cắn môi, im lặng không lên tiếng.

Tiếu Kỳ thấy thế, nụ cười trên môi lại càng bi thương.

“Đỗ Tử Kính, nếu ngươi muốn đi, ta mang ngươi đi. Nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ ở lại với ngươi. Cả cuộc đời của Tiếu Kỳ ta, không cách nào sống mà không có ngươi.”

“Tiếu Kỳ…” Thanh âm của Đỗ Hành run run giống như mọi thứ xung quanh trở nên vỡ vụn.

Tiếu Kỳ đến bên người Đỗ Hành “Ngươi không biết đâu, cái ngày ta nghe nói ngươi vì Tiếu Mặc mà nguyện mặc giáp ra trận, nghênh chiến Bắc Nhung, tâm có bao nhiêu đố kỵ nhưng cũng bấy nhiêu lo lắng.”

Đỗ Hành trầm mặc không nói.

“Trận chiến Bắc Nhung này, thua nhiều, thắng ít, lành ít dữ nhiều, ai ai cũng không muốn lãnh binh. Trong triều có bao nhiêu người, ngươi rõ ràng không cần mạo hiểm nhưng lại dứt khoát muốn thỉnh chiến.” Tiếu Kỳ nở nụ cười bi thương “Đỗ Hành, tại cái đất Bắc Nhung này, ta đã sớm mất đi đại hoàng huynh, cho nên… Ngươi biết ta sẽ không trơ mắt để mình trở về mà nhìn ngươi một mình xuất chinh.”

“Cho nên ngươi chủ động xin đi đánh trận cùng ta…” Đỗ Hành bất đắc dĩ cười, giữa chân mày càng lộ rõ sầu bi “Tiếu Kỳ, Đỗ Tử Kính ta có tài cán gì….”

Tiếu Kỳ không trả lời, chỉ cười, ôn nhu nhìn y mà cười.

Môi Đỗ Hành khẽ nhếch lên, trái tim dần lên một trận chua xót, cơ hồ muốn bóp nát trái tim y.

Mà sau lưng hai người, gió đêm cuốn lấy những cánh hoa rơi trên mặt đất bay lên trời.

Tiếu Kỳ nhìn mảnh trăng tròn treo trên cao, hắn và Đỗ Hành rõ ràng ở gần như vậy lại như đứng ở hai đầu của sông ngân hà, chỉ có thể thấy mà không đến được với nhau.

Hắn than nhẹ, cuối cùng nhẹ giọng nói với người bên cạnh rằng “Tử Kính, có ta ở đây, bất luận một ai cũng không được phép thương tổn ngươi.”

Đột nhiên xuất hiện cơn đau khiến cả người Tiếu Kỳ lảo đảo, bàn tay nắm mép bàn hiện lên vân xanh. Tiếu Kỳ muốn ổn định thân thể, nhưng trong tầm mắt của hắn lại dần dần thay đổi đến mơ hồ.

Tiếu Kỳ dùng sức lắc đầu, tựa hồ muốn bản thân duy trì sự tỉnh táo, ôm lấy đầu, những hình ảnh ngắn đó lại biến mất. Có thể bởi vì thần trí như này lại khiến cơ thể càng suy, thoát lực lập tức ngã trên mặt đất.

“Tiếu Kỳ!”

Nguyệt Vân Sinh vốn chuẩn bị rời đi, giờ khắc này lại không khỏi kinh hãi vội vã chạy như bay đến bên người hắn.

Con ngươi đen dưới mặt nạ lúc này không thể che giấu nổi sợ hãi cùng lo âu. Tiếu Kỳ nhìn y, tâm y không biết tại sao lại vì chủ nhân của cặp mắt đang kinh hoàng kia mà đau lòng vạn phần.

Tiếu Kỳ dãy giụa như muốn tỉnh lại, nhưng chỉ kịp bắt lấy ống tay áo Nguyệt Vân Sinh. Trước lúc mất đi ý thức, hắn bật thốt lên một lời giống như vô cùng bình thường nhưng lại không khác nào tiếng sét bên tai, làm kinh ngạc cả hai. Thanh âm của hắn tuy nhẹ nhưng kiên định, tựa hồ muốn mượn lời này an ủi người kia, vuốt lên giữa hai chân lông mày của người trước mặt. Mà giọng điệu của hắn lại mờ nhạt dần dưới ánh nến, trong lúc ấy lại càng toát lên vẻ ôn nhu đến khó tin, phảng phất như trái tim đã nói qua hàng ngàn hàng vạn lần.

Hắn nhìn Nguyệt Vân Sinh nói “Tử Kính, có ta ở đây, bất luận là ai cũng không được phép thương tổn ngươi.”

Nguyệt Vân Sinh cả người như bị sét đánh, thất thần nhìn Tiếu Kỳ trong lòng mình đã hôn mê. Trong phút chốc tâm rối loạn, tay chân luống cuống. Y theo bản năng ôm chặt người vào trong ngực, khuôn mặt bởi vì câu nói đó mà ửng hồng lên, đôi mắt sáng bên trong tựa hồ như ngấn lệ.

Y cố gắng cho mình bình tĩnh lại, cắn môi đứng dậy ôm Tiếu Kỳ lên từ trên mặt đất, sau đó thận trọng đặt lên giường. Quay người muốn đi ra ngoài tìm thái y tới. Nhưng y mới đi một bước liền phát hiện tay Tiếu Kỳ đang nắm chặt lấy tay áo của y.

Vô luận Nguyệt Vân Sinh có làm cách nào đều không thể tách được từng ngón tay chặt chẽ đang nắm lấy tay áo mình. Than nhẹ một tiếng, Nguyệt Vân Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ kéo ống tay áo của mình ra, để Tiếu Kỳ làm đứt mất một mảnh vải trên áo mới có thể đi.

Thẩm Đại Hải lo lắng cứ đi tới đi lui bên giường của Tiếu Kỳ, đôi mắt vẫn không rời khỏi cái người đang nằm trên giường kia, thỉnh thoảng lắc lắc vai thái y.

“Thái y, điện hạ đến cuối cùng là bị làm sao vậy?” Thẩm Đại Hải không nhịn được hỏi.

Đêm nay nghe có người nói Tiếu Kỳ muốn ăn một chút gì đó, cho đến lúc lão mang đến lại phát hiện Tiếu Kỳ đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, sốt cao mãi không giảm.

Lúc đầu lão còn tưởng Tiếu Kỳ đang đùa, sau khi phát hiện liền bị doạ, chỉ có thể vội vàng đi gọi ngự y tới nhưng trị liệu hơn nửa ngày rồi bọn họ cũng không tìm ra được là bệnh gì. Thẩm Đại Hải gấp quá độ, không khác gì con kiến trên chảo nóng.

Trong lúc bọn họ không biết nên tìm đường xoay sở như thế nào, Thẩm Đại Hải lại thấy Vệ Nam Bạch cùng Tần Mặc đưa một nam tử lạ mặt đang đi đến Lệ Chính Điện.

“Nô tài Thẩm Đại Hải tham kiến Vệ công chúa.”

Không đợi lão quỳ xuống, Vệ Nam Bạch đã đỡ lấy lão “Thẩm công công không cần đa lễ, Vệ Nam Bạch nghe nói điện hạ ngã bệnh, mà các thái y lại không tìm ra cách giải quyết. Vị này là thần y Dung Khải Thịnh từ Vệ quốc theo ta đến đây, không biết có thể thử xem cho hắn một chút không?”

“Nô tài trước xin thay chủ nhân đa tạ Vệ công chúa, thật sự là quá tốt rồi.” Thẩm Đại Hải liên tục đáp lời, lập tức nghiêng người tránh sang một bên “Làm phiền Dung thần y, mời ngài đến xem xem rốt cuộc điện hạ gặp vấn đề gì.”

Dung Khải Thịnh đi đến ngồi xuống nên giường, lúc bắt mạch, mày khẽ chau lại.

Thẩm Đại Hải một bên nhìn không dám thở mạnh, lại không dám giục.

Một hồi lâu sau, Dung Khải Thịnh bỗng mở mắt ra, liền kiểm tra vài nơi trên người Tiếu Kỳ, thần sắc sầm xuống có phần ảm đạm, biểu cảm càng trở nên nghiêm túc, thần tình những người bên cạnh không khỏi căng ra.

Cuối cùng, hắn giúp Tiếu Kỳ đắp chăn lại cẩn thận, đứng dậy nhìn Vệ Nam Bạch và Thẩm Đại Hải.

“Xin hỏi thần y, điện hạ có khoẻ không? Có nơi nào gặp vấn đề hay không?” Thẩm Đại Hải vội vàng hỏi.

Dung Khải Thịnh trần tư một lát hướng Vệ Nam Bạch chắp tay “Dung Khải Thịnh thỉnh Vệ công chủ hạ lệnh, ngoại trừ Thẩm công công, tạm thời cho lui tất cả mọi người ra ngoài.”

Lời này nói ra, Lệ Chính điện bên trong nhất thời náo động, mọi người nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Hoàn Chương 10.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN