[Đam Mỹ] Tứ Hôn - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


[Đam Mỹ] Tứ Hôn


Chương 23


Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

“Nhưng nếu ta không muốn….” Thanh âm bên trong tựa hồ có một chút khẽ run, Vệ Nam Bạch cụp mắt xuống nhẹ giọng nói.

Tiếu Kỳ cười đến điên đảo “Tây Thục vương kia thì đáng là cái quỷ gì, ta ngược lại còn chưa bao giờ nghe qua tên gã.”

Vệ Nam Bạch nghe vậy không khỏi cười ra thành tiếng, Hoàng đế Bách Việt còn không thể không nể Tây Thục phiên vương đến ba phần, Tiếu Kỳ trong miệng người đời chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến nhưng cơ hồ chỉ cần hắn thích thì hắn sẽ liều mạng mà phát ngôn một cách hờ hững.

Một khắc kia, thời gian như đan xen với nhau, bất kể là ở kiếp nào, hắn đều như vậy, không có bất kì một lý do nào khiến hắn phải đứng ở một bên.

Vệ Nam Bạch chậm rãi ngẩng đầu cùng Tiếu Kỳ hai mắt nhìn nhau, thanh âm của y thanh lãnh chậm rãi vang lên ở một góc trong đại điện “Kiếm vũ có tên là 《Chiến Bát Phương》. Dâng tặng thái hậu, bệ hạ, hoàng hậu cùng các vị đại thần, còn có những vị tướng sĩ Bách Việt đã đổ máu chiến đấu vì quê nhà. Bài vũ này cũng muốn chúc mừng trận chiến của Bách Việt ta đã toàn thắng, mừng Lãnh tướng quân lập công, thắng trận trở về.”

Nói rồi, Vệ Nam Bạch đứng dậy chậm rãi đi đến giữa cung điện, hướng Hoàng đế quỳ xuống “Tướng sĩ Bách Việt chấp thương huyết chiến bát phương, thề thủ sơn hà kiều tú. Chỉ muốn vũ khúc này để nguyện báo đáp thiên ân, mong rằng mọi sự như ý, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường.”

“Được! Được! Được! Nói thật hay!” Hoàng đế nghe vậy, long nhan không che giấu nổi niềm vui liền liên tiếp nói ba chữ “Được!” sau đó tự mình bước đến nâng Vệ Nam Bạch dậy “Chấp thương huyết chiến bát phương, thề thủ sơn hà kiều tú. Chiến bát phương, lời này thực hay!”

Nhiều đại thần thấy thế không khỏi dồn dập đứng dậy, hướng Hoàng đế quỳ xuống hô lớn.

“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”

“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”

“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”

“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, Tiếu Mặc lộ ra ánh mắt tối tăm chứa đựng một ý tứ nào đó vô cùng hàm súc, nhìn chằm chằm Vệ Nam Bạch đang ngạo nghễ đứng giữa điện. Đỗ Nguyễn bên cạnh thấy thế, trong lòng tựa như suy nghĩ, hàn quang trong mắt nhất thời phân tán.

“A Kỳ, ngài có thể cho ta mượn…”

Vệ Nam Bạch chưa nói hết câu, Tiếu Kỳ đã nở nụ cười rạng rỡ. Tiện tay đem nhánh hoa mẫu đơn kia kẹp ở trước ngực, cúi đầu đem Xích Tiêu kiếm ở bên hông cởi ra, cầm nó lên đưa cho Vệ Nam Bạch.

Đây gọi là Xích Tiêu, là một thanh kiếm đế trong truyền thuyết, vỏ kiếm nạm Cửu Hoa ngọc toả ra thất quang sắc rực rỡ, không ngại sương tuyết, bắn ra luồng quang mang bức người. Đây là vật bảo gia truyền của Tiêu Thục phi, sau sinh thần lần thứ năm mươi của Hoàng đế, Tiêu gia đem Xích Tiêu dâng lên làm quà cưới. Nhưng cách đây sáu năm trước, Tiêu Thục phi bị sát hại tại trường đình cách mười dặm về phía ngoại ô kinh thành, hương tiêu ngọc vẫn (1), về sau Hoàng đế lại ban thanh kiếm cho hài tử Tiếu Kỳ đáng thương này, từ khi đó, thanh kiếm cùng hắn như hình với bóng, vô luận có là ở đâu cũng không dễ dàng đem nó rời khỏi người. Nhưng thanh kiếm này lại có lai lịch sâu xa, từng làm triều chính bao phen dậy sóng… Bởi vậy Hoàng hậu của bọn họ cũng bắt đầu để tâm đến vị hoàng tử tầm thường này, dùng trăm phương ngàn kế loại trừ hắn.

Vệ Nam Bạch không khỏi thanh nhẹ một tiếng, Hoàng đế vì muốn bảo vệ sự bình an của hắn, lại vô tình đẩy Tiếu Kỳ lên trung tâm vị trí ấy, sau những hành vi đối xử lại phát hiện đã thành một loại sai lầm, hắn chỉ còn cách dùng lãnh ý trong những năm gần đây để cứu vãn, mà Tiếu Kỳ chỉ có thể che giấu tài trí, năng lực của bản thân, không ngừng âm thầm gạt bỏ mình ra để cầu chút hy vọng sống.

Ở kiếp trước, Tiếu Kỳ vì mắc phải trọng bệnh mà không thể xuất chinh cùng y, trước khi y đi liền đem thanh Xích Tiêu này giao cho y. Cuối cùng không ngờ rằng, thanh Xích Tiêu này lại tiễn y đi đến phần đường cuối sinh mệnh.

Xích Tiêu tựa hồ cảm nhận được tâm tình bất ổn của Vệ Nam Bạch, ánh quang trên lưỡi kiếm càng thêm ôn nhuận mấy phần, giống như là đang an ủi y. Vệ Nam Bạch sững sờ, dùng tay nắm chặt lấy chuôi kiếm trong tay…. Bàn tay chạm lên lưỡi kiếm sắc lạnh lẽo kia, tâm tình ban đầu có chút căng thẳng, hồi hộp liền bình tâm trở lại.

Hắn hơi câu vành môi lên, bước chân cũng khẽ nhích, nghĩ tới âm nhạc trong cung sẽ được mấy nhạc sĩ xướng thành những bản võ khúc, y cố không để lộ ra bất kỳ sự hơn người nào, nhưng cũng không cho người khác thấy một chút động tác xấu, không được đẹp mắt. Mà Tiếu Kỳ dĩ nhiên lại tiện tay cầm lên một ống tiêu bằng ngọc, tạo ra những giai điệu rất hay.

Vệ Nam Bạch trong lòng thất kinh, từ thanh tiêu liên tục xuất ra những âm thanh quen thuộc của 《Tần vương phá trận nhạc》.

Tuy rằng vừa rồi vừa thốt những lời nói dễ nghe kia, mà lúc này đứng trên đây múa kiếm đã là khuất nhục. Lẽ nào Tiếu Kỳ lại không biết? Hắn như thế… Là muốn tự huỷ đi thân phận, vì y tấu một khúc? Vệ Nam Bạch nhìn về phía Hoàng đế, quả nhiên Hoàng đế nhìn về phía người kia không khỏi nhíu mày.

“Hôm nay là ngày vui, có mỹ nhân, có mỹ cảnh và mỹ tửu, quả nhiên là cõi cực lạc!” Dường như đối với hắn, những thứ này hắn hoàn toàn không biết, Tiếu Kỳ cười cười rồi nhìn về phía Tiếu Mặc đang an toạ trên yến hội “Tam hoàng huynh, nghe nói ngươi có tài cầm kỳ vô cùng cao siêu, một khúc tấu đều thấm vào trong xương tuỷ, có bao nhiêu người thương nhớ nó. Không biết thần đệ hôm nay có được diễm phúc thỉnh Tam ca diễn tấu một khúc hay không, cùng thần đệ, Vệ công chúa đồng thời kết hợp với nhau tấu một khúc thì sao?”

Mọi người không nghĩ tới yến hội ngày hôm nay lại thoả mái như vậy, nghe nói như vậy đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tiếu Mặc. Cảm giác được ánh mắt người bên trên kia rơi trên người mình, đáy lòng Vệ Nam Bạch bỗng nhiên loạn lên.

Đặt chén rượu xuống, Tiếu Mặc nghe vậy nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ, biểu cảm tự tiếu phi tiếu khiến mọi người không khỏi hoảng sợ, ngay lúc mọi người đều nghĩ là hắn sẽ lợi dụng thời điểm này để làm nhục danh phận của Tiếu Kỳ thì đã thấy Tiếu Mặc chậm rãi đứng dậy, hắn một thân thường phục thâm sắc cùng đường viền vân vũ, dùng đai lưng màu đỏ sậm quấn quanh eo, nét tự nhiên kia lại trở thành khí độ làm nổi bật một thân “long chương phượng triện”, khí thế hiên ngang.

Đoàn nhạc sĩ thấy vậy cùng lui xuống. Trong điện lớn như vậy nhưng ngỡ như chỉ còn lại có ba người, một đàn, một tiêu, một vũ.

Thời điểm Tiếu Mặc đi qua bên người Vệ Nam Bạch, tựa hồ ngừng lại chốc lại sau đó nhìn về phía Tiếu Kỳ, ngữ điệu lại không nhìn ra hỉ nộ “Là Cửu đệ thịnh tình mời, vi huynh há có thể dùng lí lẽ gì để từ chối.”

“Tam hoàng huynh quả nhiên hào sảng, khó có được một lần huynh đệ chúng ta tụ hội lại với nhau, hôm nay phải làm không khí náo nhiệt thêm một chút.” Tiếu Kỳ cười lớn, khuôn mặt thập phần anh khí cùng phấn chấn, sau đó cố ý đi đến trước mặt Tây Thục vương, dùng đầu ống tiêu gõ nhẹ lên mặt bàn “Tây Thục vương, khúc Phạm Tiên nhạc này khắp nơi chỉ có thể ở Bách Việt tận mắt thấy, tận tai nghe, nếu không phải nhân dịp quân ta đại thắng thì chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không có duyên được xem khúc vũ 《Chiến Bát Phương》 này, thế nên lát nữa nhớ phải mở to mắt ra mà xem cho tốt.” Lời này tuy vô lễ cực điểm, thêm vào đó là giọng điệu ám chỉ vô cùng trào phúng, mọi người hiểu ý đều không khỏi nở nụ cười.

“Vệ công chúa, khúc này nếu không phải ngươi vũ, ta tuyệt đối sẽ không ứng đáp.”

Thời điểm Tiếu Mặc lướt qua người Vệ Nam Bạch lại nhẹ giọng nói lời đó. Chờ cho y quay đầu sang nhìn thì người đó đã đi xa rồi.

Vệ Nam Bạch không dám tin đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm thân ảnh đang cúi người xuống điều đàn.

Dưới ánh đèn lồng đỏ thẫm, khuôn mặt Tiếu Mặc tựa như ngọc, khí độ hào hoa, phóng khoáng, tuấn mỹ không khác gì một “Trích tiên” từ trong hoạ bước ra.

Tiếu Mặc, Tiếu Mặc, Tiếu Mặc,… Trái tim Vệ Nam Bạch lúc này bắt đầu loạn nhịp.

Tiếu Mặc nguyện vì Vệ Nam Bạch mà đồng ý tấu khúc này, ánh mắt đầy sự ghen tức, ghét bỏ của Đỗ Nguyễn liền hướng sang bên y, Vệ Nam Bạch có thể cũng đã dần chú ý đến.

Hoàng thượng, Hoàng hậu, các phiên vương, Hoàng tử cùng tất cả trọng thần trong cung…

Sai, sai, sai, tất cả sai rồi, kiếp này vốn muốn tị thế cứu người đó, nhưng lại giống như có ma xui quỷ khiến, lần thứ hai lại khiến ai kia chú ý đến mình.

Vệ Nam Bạch vô lực nhắm mắt lại ngửa đầu lên, mặc cho ánh sáng của đèn đuốc, một thân đều được ngàn vạn kim quang chiếu vào rực rỡ vô cùng.

Thôi, thôi, thôi.

Ống tay áo nhẹ hạ xuống, tiếng nhạc cũng đã cất lên.

Nếu như đã muốn trốn tránh tất cả lại chạy không thoát, thì…

Trong hư không một ánh hàn quang chợt loé, đồng thời kiếm đã rời khỏi vỏ!

Tay áo rộng lớn vũ đến tán loạn trong không trung theo giai điệu cổ khúc, dưới là từng bước chân như rồng bay hổ bước, từng bước nhảy tiêu sái, nhẹ nhàng mà đầy khí chất, một thân Xích Tiêu như cầu vồng du long, nhẹ nhàng, lay lắt như vân vũ, như phượng hoàng. Mọi người ngay cả mắt cũng không kịp nhìn theo, liên tục hết lời thán phục!

Cho dù đảo mắt theo cũng đã có người phần nào hoa cả mắt, nhưng tiếng đàn, tiếng tiêu theo từng cử động của kiếm không khỏi xao xuyến, chấn động lòng người, trước mắt đây lại như kim qua thiết mã (2), khí thế hùng hồn, thật là cảm thiên động địa. Sau đó, Tiếu Kỳ nhìn Vệ Nam Bạch, nhớ tới khúc 《Ngư tiều vấn đáp》, tiếng tiêu khẽ biến, mà Vệ Nam Bạch trong nháy mắt cũng phảng phất tâm ý tương thông, tuỳ ý xoay một vòng, Xích Tiêu vung lên thoải mái, tà váy bên dưới toả ra tứ phía trông giống như một đoá hoa đang nở rộ, một tầng rồi một tầng nữa lại nhanh dóng hiện ra, chứa đựng khí thế oai hùng nhưng không mất đi cái ôn nhu ban đầu. Tiếu Mặc sau khi phát hiện ra, đưa mắt liếc nhìn Vệ Nam Bạch, tiếng đàn cũng giảm đi phần nào giai điệu hào hùng.

Trước đây chỉ riêng nửa khúc múa kiếm cũng khiến người ta không khỏi sinh ra bao nhiêu hào khí, nhớ tới lúc dẹp loạn quân xâm lược ở chiến trường mà tâm can có bao rung động, phần sau khúc múa kiếm lại không khỏi khiến người ta lưu luyến khôn nguôi, những câu chúc hạ lại khiến bằng hữu sinh ôn nhu cùng luyến tiếc. Trong lúc ấy, mọi người cùng hoà khí thế ấy trở lớn mạnh cùng nhau hô lớn, chỉ nguyện vì giang sơn Bách Việt, hàng năm hàng năm đều giống như ngày hôm nay, là một quốc gia thịnh thế phồn hoa!

Chính trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong màng múa kiếm này, Đỗ Nguyễn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Hoàng đế tựa hồ không rõ biểu tình trên mặt, hắn chỉ cong môi nở nụ cười, đến bên cạnh cầm lấy cây đàn tỳ bà, cùng Tiếu Kỳ và Tiếu Mặc liếc nhìn nhau, mười ngón tay liền khinh động, đuổi theo tiếng đàn, tiếng tiêu cùng từng bước nhảy của ba người bọn họ mà lên.

Mọi người lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, lại thấy các vị Hoàng tử cùng chư vị đại thần đều đồng loạt nở nụ cười đứng dậy cầm khí nhạc lên, khúc 《Tần vương phá trận》 ban đầu còn chút đơn bạc, sau khi các loại nhạc khí đều nhập vào thì khí thế ấy ngày càng thêm lớn mạnh.

Thời trước có Công Tôn Đại Nương (3), một thân kiếm khí chấn động tứ phương, bây giờ lại có khúc vũ của Vệ công chúa, động tác vô cùng nhanh, giống như cổ ngữ có nói, diệu như nghệ xạ cửu nhật lạc, tựa như quần đế tham long tường. Tới tựa như lôi đình chấn nộ, ngưng tựa như giang hải ngưng quang (4). Khiến kẻ khác không kịp nhìn, bi ca hùng hồn liền quấn quýt, say mê vạn phần mãi trong lòng. Mọi người trên điện đều hoàn toàn đắm chìm vào khúc vũ, cho nên sự tĩnh mịch cứ kéo dài, không gian là cả một mảnh thinh lặng.

Tay áo vung lên, miễn cưỡng dừng tiếng đàn, Tiếu Mặc từ dư vị còn sót lấy lại tinh thần, ý vị thâm trường cùng Đỗ Nguyễn liếc mắt nhìn nhau.

“Chỉ muốn dâng khúc vũ này chúc mừng cho lần đại thắng này của Bách Việt, bốn phương đều phục, tám hướng đến ghi.” Thanh kiếm đã giao cho Tiếu Kỳ, Vệ Nam Bạch chậm rãi hành lễ Hoàng đế, tà váy bên dưới từng tầng, từng lớp xoà ra, khúc vũ này đều khiến mọi người như say như mê, tâm không khỏi vì thế mà ngưng lại.

Mọi người nhìn nhau nở nụ cười, cùng nhau quỳ xuống trước Hoàng đế hô lớn “Chúng thần dâng khúc vũ 《Chiến Bát Phương》, mừng Bách Việt đại thắng, bốn phương đều phục, tám hướng đến ghi!”

“Hay cho một khúc 《Tần vương phá trận khúc》, một khúc 《Chiến Bát Phương》.” Hoàng đế mặt đầy ý cười, vỗ tay, nhìn một loạt các Hoàng tử cùng các đại thần quỳ bên dưới “Đại thắng lần này mới biết các ái khanh thật có tâm bao nhiêu, trẫm cảm thấy vô cùng vui mừng, người đâu, thưởng!”

Thái hậu ở một bên cũng không khỏi cảm thán “Hôm nay thật đã mở rộng tầm mắt cho ai gia, quần thần cùng dâng khúc vũ 《Chiến Bát Phương》 để mừng đại thắng lần này, chắc chắn đây sẽ trở thành một giai thoại!”

Hoàng đế nghe vậy, lông mày từ trước đến giờ đều nhíu chặt giờ đã buông ra, luôn miệng nói phải.

Tiếu Mặc sau khi đứng lên, môi mỏng hơi mím, dùng ánh mắt không rõ hỉ nộ nhìn Tiếu Kỳ “Không nghĩ đến Cửu đệ thường đạo khúc văn không thông, vậy mà có thể thổi tiêu đến rung động tâm can, thập phần tiêu sái mà thoải mái như vậy?”

“Cũng phải nói đến trước đó nhất thời cảm thấy thú vị, học các nhạc sĩ được có hai ba câu, cũng chẳng ra gì. Tam hoàng huynh quá khen rồi.” Tiếu Kỳ tiện tay đem tiêu đưa sang cho một nhạc sĩ, còn mình thì lộ ra bộ dáng cà lơ phất phơ đi sang một bên cầm một vò rượu uống hai ngụm “Khúc đàn này của Tam hoàng huynh ngược lại trong nháy mắt có bao nhiêu mãnh liệt, bao nhiêu phóng đãng, hào hùng vạn trượng, tựa như thiên quân vạn mã đang đến, làm người nghe phải tập trung, lại phi thường chấn động.”

Tiếu Mặc nghe xong chỉ bất động thanh sắc, dương môi lên. Hắn chậm rãi nghiêng người, nhìn về phía người ở trong điện kia, ánh mắt liền biến trở nên dị thường phức tạp, dường như đang kinh ngạc, mà cũng dường như đang thưởng thức, dường như lại nghi hoặc, trong đó bỗng nhiên lại loé ra một tia sát ý.

Vệ Nam Bạch….

Trước khúc vũ vừa rồi, cùng với cả tiếng đàn của hắn lại vô cùng phù hợp, dường như từ lâu đã là tri kỉ.

Ngược lại… Nhớ tới phần nhạc khuyết (5) có bao nhiêu thoải mái, tiêu sái. Tiếu Mặc thu lại đáy mắt đưa qua ánh sáng lấp lánh, ánh mắt xẹt qua Tiếu Kỳ, nhưng thật đáng tiếc.

“Ai gia hôm nay quả là được mở mang tầm mắt. Vệ công chúa múa kiếm quả có anh khí không kém gì đấng nam nhi.” Thái hậu không nhịn được nhìn Vệ Nam Bạch đến mấy lần, nhìn Hoàng đế và Hoàng hâu ở bên cạnh cười. Nói rằng “Hoàng đế người xem. Nếu không phải ngài tuệ nhãn cao siêu, cũng không biết là nàng ta còn định đem giấu tài năng đến khi nào!”

“Ha Ha, không phải a!” Hoàng đế cao giọng cười.

“Thái hậu cùng bệ hạ quá khen, nếu không có Lãnh tướng quân cùng ba quân tướng sĩ ở tiền tuyến chiến đấu vì nước, thì tại sao Trường An lúc này có thể ca múa ăn mừng trong cảnh thái bình, tự do an cư lạp nghiệp.” Vệ Nam Bạch bất ty bất kháng trả lời, sau khi lĩnh thưởng liền quay lại chỗ ngồi của mình. Hoàng đế vì bài vũ này của Vệ Nam Bạch mà nói quả thực vô cùng vui vẻ, không chỉ ban thưởng cho mọi người mà còn tăng thêm gấp đôi phần thưởng ban đầu của Lãnh tướng quân.

Tiếu Mặc trở về chỗ cũ sau đó lại cùng Vệ Nam Bạch ngồi phía xa xa liếc mắt nhìn nhau, trong màu sắc của con mắt chợt loé ra một vệt kim quang, ý cười trên môi từ trước đến giờ luôn mỏng manh bây giờ lại hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hoàn Chương 23.

(1): Hương tiêu ngọc vẫn = Hương tan ngọc nát(ý tương tự như Ngọc đá cùng tan).

(2): Giáo vàng ngựa sắt.

(3): Công Tôn Đại Nương được xem như một bậc thầy về múa kiếm thời nhà Đường. Trong bộ võ phục, nàng chinh phục người xem bằng điệu múa khéo léo với trình độ nghệ thuật xuất chúng. Người hâm mộ nàng là các bậc uyên bác, những người được trọng vọng. Ngay cả nhà thơ Đỗ Phủ cũng đã từng làm một bài thơ để ca ngợi tài múa kiếm điêu luyện của nàng.

(4): LINK để đọc thơ.

(5): Hết một khúc nhạc gọi là nhạc khuyết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN