( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ. - Chương 26 Ở đây có tiểu hồ ly (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.


Chương 26 Ở đây có tiểu hồ ly (3)


Chương 26 Ở đây có tiểu hồ ly (3)
Bình Dương, nhà vườn,
Bữa tối hôm nay dọn sớm hơn thường ngày.
Ngọc Đường nhìn một bàn thức ăn cầu kỳ, vẻ mặt thực sự rất ngại ngần vì nói sao cũng chỉ là ở nhờ mà thôi, vừa cầm đũa lên liền hướng phía chú Từ :
– Cháu thật sự cảm ơn chú thời gian qua, tiền viện phí của em ấy và chi phí ở đây mấy ngày vừa rồi hết bao nhiêu chú cứ nói, cháu sẽ gửi ạ.
Chú Từ và Hải Minh nhìn nhau một thoáng.
Hóa ra Ngọc Đường như vậy mà không biết đây là nhà của cậu?
Thật sự là đầu gỗ. Thảo nào suốt một năm qua còn không nhận ra tình cảm của cậu.
Ngọc Đường nói thêm:
– Cháu biết chú rất có điều kiện, nhưng nói sao Hải Minh cũng là… là… là của cháu. Nếu không lo được cho em ấy, cháu cũng không yên tâm.
Chú Từ nhìn vẻ mặt sung sướng khó kìm kia của Hải Minh thì cũng xuôi theo ý, tạm thời không nói ra:
– Tiền kia mẹ nó đã gửi chú hết rồi, nhưng mà đón lên Sài Gòn thì chú nghĩ không cần thiết, Hải Minh đã đăng ký thi lại, với lại cũng còn có đôi tuần nữa là tết thôi, hai đứa cứ ở lại đây, đợi sức khỏe tốt lên thì hãy về.
Hải Minh nghĩ đến thời gian tới đều được ở bên Ngọc Đường, vui đến tay cầm bát cũng run run
Ngọc Đường nhìn sang phía Hải Minh, lưỡng lự.
Ở nhờ thế này… thật sự ngại quá, nhưng Sài Gòn khói bụi ồn ào…
Cuối cùng, Hải Minh buông bát ho lên mấy tiếng, Ngọc Đường lập tức vỗ nhẹ lên lưng cậu, mắt cũng không nhìn đến chú Từ mà gật đầu đồng ý:
– Vậy cháu cảm ơn chú, có gì cháu làm được chú cứ bảo cháu .
Hải Minh lén nhìn một bàn thức ăn đều là bổ dương tráng thận kia, mím miệng cười. .
Ngọc Đường lúc này mới để ý đến thức ăn, ngạc nhiên hỏi:
– Hôm nay … có việc gì đặc biệt sao ạ? Cháu thấy thức ăn hơi nhiều ?
Chú Từ đành lòng nhận về mình:
– À, hải sản này, với ba ba… hôm nay có bạn của chú tặng ấy mà.
Ngọc Đường gắp một miếng đen đen ở ngay gần mình lên, cố đoán:
– Cái này là gì vậy?
Chú từ nhìn cả miếng nhung hươu quý giá cũng bị Hải Minh lôi ra bàn ăn, có chút nghẹn không biết nói làm sao, Hải Minh khẽ nhổm dậy, kéo chiếc đũa đặt miếng đen đen đó lên môi Ngọc Đường, cười:
– Anh ăn thử là biết rồi.
Ngọc Đường sau đó ăn tới mấy miếng vẫn không biết đấy là cái món gì, vị cũng chẳng ngon lành gì cho cam, chỉ có điều thấy Hải Minh vui … thôi thì ăn đại.
=====
Trăng thanh, gió mát.
Khu nhà vườn chìm đi trong tiếng ru nhẹ của lá cành, của hương sen bắt đầu đơm bông đưa đẩy trong hồ nhỏ.
Hải Minh hôm nay tắm hơi lâu một chút, là bởi lẽ nhìn mấy thứ đồ làm sạch kia… vẫn khá ngượng ngùng.
Nhưng mà… người đã tới tay rồi, nếu không ăn được chẳng phải quá là uổng phí tâm tư hay sao.
Hải Minh mím môi, nơi hậu huyệt đã sạch sẽ mềm xốp còn vương thêm một ít hương thơm nữa…nói thế nào trước sau cũng đều là sợ Ngọc Đường chán ghét mà … không cứng nổi.
Nỗi lòng một kẻ gay, mấy ai hiểu được kia chứ, vẫn là cẩn thận từng li từng tí thì hơn.
——
Ngoài này, Ngọc Đường mở toang cửa sổ, đứng cũng nóng mà ngồi cũng nóng, uống đến cả bình nước vẫn là nóng.
Quái lạ?
Bản thân từ trước tới nay rất khỏe mạnh, nói đến tự dưng phát sốt thì không phải. Ngọc Đường xoa xoa đi mấy giọt mồ hôi cứ chực rơi xuống trán, cơ thể có một cảm giác dấm dứt rất khó chịu.
Hay là dị ứng mấy món tối hôm nay?
Chắc là vậy rồi, còn cả mấy thứ trước nay cũng chưa từng ăn qua.
Ngọc Đường ngồi cũng không yên, quyết định muốn chờ Hải Minh tắm xong liền vào dội một cái.
——
Hải Minh bước ra từ nhà tắm, ngoài hai má hơi hồng một chút thì đã vô cùng cố gắng để mà che giấu sự khác lạ, mấy đồ hành sự kia cũng đã thủ tiêu gọn ghẽ, dẹp lên tận khe nhà tắm.
Ngọc Đường cười với cậu một cái, liền lao vào vặn nước xối xả.
Hải Minh nghe tiếng nước vặn trong kia thì vui sướng ra mặt. Xem ra thức ăn đó quả thật có tác dụng…
Đêm nay chắc chắn… có thể… tân hôn rồi?
Nghĩ đến hai từ tân hôn, Hải Minh sướng đến lao lên giường mà cắn chặt gối.
Giữ gìn bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng có ngày được mất zin trong tay người mà mình thương nhất, yêu nhất.
Cậu không phải chưa từng thầm lén ước lượng qua cây hàng của Ngọc Đường, cũng chính vì thế lúc trong nhà tắm kia đã ráng sức mở rộng .
Chắc hẳn là… to như thế này… hay … phải to hơn nữa?
Màu sắc… như thế nào? Vị sẽ… hơi ngây một chút đúng không?
Hải Minh nghe tiếng nước trong kia đã ngừng, giật mình tự mắng bản thân sao lại có thể giống như một góa phụ lâu ngày thèm khát vậy?
Nhưng… kể ra thì không chỉ là thèm khát không đâu… mà có lẽ là ước vọng.
Ước vọng được dung nhập hoàn toàn vào cơ thể của người ấy, nắm trong tay hương vị của người…
——-
Nhưng mà, thức ăn này ngấm cũng hơi lâu thì phải?
Chín giờ, rồi mười giờ, cho đến tận mười một giờ, khi cả hai đã nằm im trong chăn hai mắt vờ nhắm.
Ngọc Đường vỗ nhẹ từng nhịp nhẹ lên lưng Hải Minh, cũng như là muốn dỗ đi hai luồng nhiệt lưu đang tranh chấp nhau quyết liệt trong người. Cơ thể thì nóng ran, cảm xúc dục vọng thèm muốn rất rõ ràng… nhưng cậu em nhỏ thì lắc đầu từ chối, cứ ủ rũ vẩy qua vẩy lại trêu ngươi vậy thôi.
Ngọc Đường cố gắng nhịn lại sự khó chịu trong người, thở thật đều, tránh khiến cho Hải Minh bị phiền mà thức giấc.
Hải Minh lại đã suốt ruột đến không chịu nổi, miệng huyệt ngứa ran một mảnh, thế mà Ngọc Đường kia ngoài trừ ôm cậu vỗ về hỏi han hôn hôn mấy cái, lại chẳng làm gì thêm nữa.
Thôi được, Hải Minh hạ quyết tâm. Ngọc Đường trước giờ vốn dĩ nghiêm nghị thẳng thắn, có lẽ về cái phương diện này thật sự kém nhạy cảm, nếu bản thân còn không tự gợi mở chắc đợi đến mọc mạng nhện mất.
Mò tay xuống.
Cạp quần thun không quá khó để bàn tay nhỏ lách vào, mò mẫm.
Ngọc Đường sửng sốt, nhưng vẫn giả bộ nhắm mắt, trong đầu loạn ngược
Bàn tay nhỏ vuốt ve lên dương vật mềm say ngủ, Hải Minh nuốt một ngụm nước bọt, chân thực mà miêu tả từng nếp da…
Nếu như thứ này cương lên, chắc chắn sẽ rất đáng để ngưỡng mộ…
Ưm…
Hải Minh tự mình liếm sượt lên hạt đậu trước ngực Ngọc Đường, khuôn ngực cực kỳ rắn chắc, hạt đậu kia lại mềm ngon như thế…
Một tay ve vuốt phía dưới, bờ môi mềm cách lớp áo mỏng mà liếm mút bên trên, thấm ướt một mảnh, giọng như mèo kêu:
– Ngọc Đường… em muốn… hưm…
Lời đã nói rõ, cậu em nhỏ của Hải Minh cũng đã đội lều cọ tới…
Ngọc Đường đến lúc này mà còn không mở mắt ra nữa thì trừ phi là bất lực toàn tập. Gầm một tiếng nhẹ trong cổ họng, dục vọng lan tỏa không một chút giữ lại, chiếc chăn bị ném xuống giường , sau đó là quần là áo, từng thứ đều bị dằn mở.
Hải Minh vui gần chết, đưa tay hết sức mà sờ nắn khuôn ngực vừa lộ ra của Ngọc Đường…
Quả nhiên, vô cùng manly, vô cùng chất…
A…
Làm sao đây? Muốn quá rồi!
Hải Minh vò lên mái tóc đang gục trên vai trên môi mình mà hôn mà liếm loạn, kéo gương mặt của Ngọc Đường lên, thở ra bằng chất giọng đã nhuốm đặc tình dục:
– Không cần hôn nữa… ha… bú nó… ha…
Ấn khuôn miệng kia xuống đầu vú nhỏ, Hải Minh ưỡn người một cái.
Khi hạt ngọc ấy vừa chạm tới khóe môi nóng bỏng của Ngọc Đường, Hải Minh cảm giác như chính mình đã sắp không chịu nổi…
A…
Ha…
Sướng quá…
Đầu vú mịn hồng bị hôn, bị mút, bị răng nhỏ cà vào đến nảy người. Dương vật nhỏ phía dưới ướt đẫm dịch, bàn tay Hải Minh cấu chặt ga giường, rên đầy những tiếng vô nghĩa…
Là đây sao?
Sự thăng hoa tột độ, sự chìm đắm đến mê muội không lối thoát, hơi thở của anh, cái hôn của anh, sự đụng chạm của anh…
A….
Hải Minh không một chút nào kìm giữ, để cả thân thể xuôi theo sóng nguồn dục vọng dập dềnh,
Đôi bàn tay chai sạn sờ tới rồi, sờ tới hai hòn ngọc kia gẩy khẽ, lại trùm lên bao bọc lấy côn thịt hồng hào…
Hải Minh như một chú tôm bị trụng sôi, cả người đều hồng đỏ, cong mình đón nhận mỗi cú sóc lộng… bàn tay kia chai quá, thoải mái quá…
Phụt…
Hải Minh không chịu nổi, cả người mơ màng xuất bắn ngay sau vài chục cú lộng sóc…
Không trách chi được, vẻ mặt đê mê đến tê dại này của cậu chính là vì quá yêu anh, quá cầu khát anh…
Hải Minh há miệng thở từng ngụm lớn,
Cơn khoái trào kia mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi, cậu còn muốn “ ăn” côn thịt kia nữa, muốn tỉ mỉ mà dùng đầu lưỡi nếm thử mỗi một tấc da nơi đó, muốn cắn lên đầu ngực anh một vết “ sở hữu”, muốn dùng hậu huyệt mình mà nuốt trọn cậu em ngốc nghếch kia…
Ha…
Hải Minh dựng tay dậy .
Không có cái đỡ nào của Ngọc Đường.
Cậu mơ màng mở mắt.
Sau đó thì không có sau đó.
Một tiếng thét chói tai vang lên ,
Hải Minh suýt thì bật khóc…
Trên mặt Ngọc Đường, máu mũi chảy thành dòng, Ngọc Đường càng cố quẹt đi, chùi đi, máu lại càng không ngừng phun ra nhiều thêm nữa,
Rơi đầy lên cả bụng Hải Minh.
Ngọc Đường thực sự cũng á khẩu không biết làm sao cho phải.
Khi Hải Minh bắn ra, chính mình không những không cương mà bao nhiêu máu nóng lại phun đầy lên mũi…
Hải Minh cuống quýt quên cả mặc quần áo, vội vàng vơ đại lấy một góc chăn chặn lên mũi anh.
– Ngọc Đường! Ngọc Đường! anh đừng có dọa em,!
Nói rồi vội vã gọi lớn:
– Chú Từ!, Chú Từ ơi!
Ngọc Đường vốn to khỏe, mấy cái máu cam này đương nhiên chỉ là chuyện vặt, trấn tĩnh lại liền ôm lấy Hải Minh:
– Không sao đâu, không cần gọi , một lát là được thôi!
Hải Minh nhìn máu vương đầy, vành mắt đỏ hoe:
– Là tại em, tại em… sau này em không thế nữa… không thế nữa…
Ngọc Đường nhìn sống lưng trần trắng nõn mềm mại đang tựa vào ngực mình, xuống một tí nữa liền thấy khóe mông cong cong… ngửa mặt lên trời , cố ngăn dòng máu mũi thứ hai phun ra tiếp.
Hải Minh một lúc mới ổn định được cảm xúc, dọn qua vết máu xong sụt sịt nằm trong lòng Ngọc Đường, vuốt vuốt ve xuống háng anh, vừa như tiếc nuối lại vừa như đau thương:
– Không sao, có bệnh thì chữa thôi… Còn nếu không khỏi được thì… Em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, em yêu anh, em sẽ không vì anh… bị… bị yếu mà bỏ anh đâu, không đời nào đâu…
Ngọc Đường không đáp trả, vỗ vỗ lên lưng Hải Minh .
Thế nhưng trong lòng thầm đã tính toán xem rút cuộc là bị làm sao, sai ở chỗ nào?
Rõ ràng bình thường cậu em nhỏ hoạt động rất hiệu quả, mỗi khi sóc lọ đều đến mỏi tay mới bắn, vừa nãy cảm xúc cũng rất nồng nhiệt, hôn đến người Hải Minh đều muốn nhuốm tràn dấu hôn, thế thì rút cuộc là làm sao?!
Điểm lại từng việc từng việc, trong lòng khẽ cười ra một cái ác nghiệt.
Thái Quang, hả?!
Mời nước đúng không?!
Lúc đấy là anh bị điên rồi nên mới không nhớ ra: từ trước tới nay nó có khi nào mua cho anh được ngụm nước miễn phí?!
Bất lực?
Em trai ơi là em trai!
Lần này em chết chắc rồi!.
=====
Thái Quang trong mơ cũng muốn giật mình.
Không biết gì đâu đấy! Nhất định không biết gì đâu đấy!
==========//=========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN