( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ. - Chương 8 : Hải Minh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.


Chương 8 : Hải Minh (1)



Chương 8 : Hải Minh (1)

Sáng hôm sau, một phòng khám tư gần khách sạn.

Khỏi phải nói, gương mặt của Nhất Vinh đen đến cỡ nào!

Thậm chí cả thằng Triệu và Lịch đều nín thở, nín thở vì sợ thì ít mà buồn cười thì nhiều. Đời chúng nó chắc chưa từng gặp chuyện gì gây hài như cái chuyện sáng nay! .

Khi chúng nó ung dung vác con trym sung sướng thỏa mãn của mình đi gõ cửa phòng Nhất Vinh, lại tá hỏa phát hiện ra bạn mình bị ngất, máu trên đầu chảy xuống một dòng,

Thế thì thôi đi ! Nhưng mà trên đầu Nhất Vinh có hẳn một cái quần lót bọc ren !.

——

Vị y tá khâu xong vết rách trên trán, cẩn thận dặn dò:

– Khâu hai mũi thôi, chị cũng đã xử lý xong, nhưng nếu em cảm thấy không yên tâm vẫn nên đến bệnh viện chụp chiếu thêm .

Thằng Triệu gật đầu bổ sung:

– Ừ, hay để tao chở mày đi?

– Con nhỏ đấy khỏe gớm! Táng vỡ cả cái bình hoa cơ mà?

Thằng Lịch cũng nén cười:

– Tao sẽ điện lại cho bên kia , sớm tóm được con đấy thôi!

– Tiền của mày không lo mất đâu!

Nhất Vinh đương nhiên không muốn chúng nó biết được cái bí mật bản thân là Gay kia, nên gạt phăng:

– Không cần!

– Coi như bo đi!

Hai tên kia há hốc mồm ” ồ” lên một tiếng:

– Oay!

– Ẻm ngon thế sao mà mày rộng lượng ghê vậy?

– Choảng mày một cái xỉu không tính, lại còn mất cả mớ tiền?

Nhất Vinh câu khóe miệng :

– Ừ.

– Ngon!

Hai thằng kia tấm tắc, nhưng vẫn phải gạ ý, rõ ràng trong mắt chúng nó Nhất Vinh chính là chơi bạo dâm đến máu mê dính dớp đầy ga thì ” cô bé” kia đường cùng mới phải ra tay:

– Nhưng mà Vinh này, tao nói thật!

– Làm gì cũng nhẹ nhẹ thôi!

– Đấy là ” hàng mới ” , là sinh viên lượn chứ phải gái ngành đâu?

– Lần sau á, nếu mày có cái sở thích đấy thì nói ra trước, tao kiếm em loại khác cho chơi!

Nhất Vinh ” ừ ” một tiếng.

Nhưng mà rộng lượng ư? , Nhất Vinh ai oán nhìn cái gương trong phòng khám, nghiến răng ken két,

Mả cha nó! . Tên khốn đó! . Đã không tính toán vụ dám chơi thuốc mình thì thôi, còn cả gan đập ông vỡ đầu!

Xem xem, hẳn hai mũi khâu trên trán, làm sao mà còn làm được cái mái hất ngược siêu ngầu đây!

Tên trộm nhãi nhép!

Tốt hơn nhất đời này đừng để ông đây gặp lại !

——-

Trong khi hai thằng Triệu – Lịch vẫn còn đang dò đoán xem số tiền Nhất Vinh bị chôm đi là bao nhiêu, ở nơi khác , đã có người tỉ mỉ đếm từng tờ!

Chung cư,

Thái Quang đau đến nhe răng, cả người còn hiu hiu sốt, chỉ có thể nằm sấp, không thể nằm nghiêng, tình hình khá là bi đát,

Cũng may sớm nay Hải Minh chừa lại phần cơm sáng xong liền đi tới chỗ Ngọc Đường mới không phát hiện ra sự khác lạ này, nếu mà để cậu ta biết, chắc có lẽ sẽ cười đến vỡ mũi ra mất!

Bốn mươi triệu tám trăm năm chục ngàn!

Thái Quang búng những tờ Polyme xanh ngát cùng một xấp đô dày trên tay.

– Cho mày chết!

– Bày đặt cầm Đô đồ,

– Mất đống tiền này cho mày xót mà chết!

A ui!

Vừa nghiêng người một cái lại đụng đến vết rách nơi hậu huyệt, niềm vui của Thái Quang giảm hẳn một nửa.

Có tiền thì cũng sướng thật đấy, cơ nhưng mà nỗi nhục kia ai thấu cho?!

Giá mà bị hiếp bởi một đứa con gái đi thì thôi, nhưng đây chính là bị một thằng đàn ông xuyên cúc! Lại còn bị hắn nhét quần xì vào miệng,

Trong số tất cả những nỗi nhục của một thằng đờn ông như cậu, chuẩn xác là không có cái nhục nào bằng cái nhục này đi! .

Đã thế cả thân người cậu dù tắm dù ngâm dù chà thế nào vẫn còn xanh xanh tím tím, mấy dấu vết đó cứ chình ình trên da thịt khiến cậu càng nghĩ càng tức.

Thái Quang đấm một cú lên chiếc gối tội nghiệp:

– Bà mẹ mày!

– Tốt nhất đừng có để ông đây gặp lại! .

– Ông gặp một lần ông hiếp chết cmm một lần!

Ọc ọc,

Dù có mắng chửi cho sướng cái miệng, nhưng dạ dày sau một đêm vật lộn không ngừng thì vẫn phải trung thực , réo lên từng hồi giục giã.

Thái Quang oán thán nhét tiền vào vỏ gối, cẩn thận dèm kỹ, từng bước khó khăn đau đớn lết cái thân dậy,

– Au!

Vừa ngồi một cái lại cảm giác như nơi đó bị xát ớt, đau đến nhảy cả người lên!

Thái Quang thật có cảm xúc muốn khóc lắm! . Bị đánh cũng nhiều, nhưng bị thương chỗ khác nó khác, còn bị thương cái chỗ khốn nạn này lại là một nỗi đau kiểu khác hoàn toàn!

Cậu nhăn chặt mặt , mỗi bước chân đều như nhích ,

Phải không?!

Dù cậu không hiểu nhiều về Gay, thế nhưng không phải bao nhiêu cái gì đó bé thụ đều phải chọc vào chỗ này sao?

Vậy thì quá thảm thương rồi!

Không không không! Sao lại có cái suy nghĩ vớ vẩn đó kia chứ!

Nếu mà cậu có chẳng may bị cong, cậu cũng nhất định là bên đi đè! .

Chứ đau thế này ai chịu cho nổi?

Với lại,

Chim cậu cũng to mờ?!

Nhìn chiếc ghế gỗ ngày thường hay phang thẳng mông cái bịch, giờ đây sao lại như nhìn kẻ thù vậy chứ? . Thế nhưng dạ dày đã kêu từng tiếng rột rột, Thái Quang đành run run chân , quả quyết không thèm ngồi mà đứng ăn cơm.

Vừa ăn vừa chửi! .

Ý!

Mà kể ra cũng lạ, cái lão Ngọc Đường ấy, mình tránh như tránh tà còn không kịp, thế mà chả hiểu Hải Minh khoái lão ở cái điểm gì mà suốt ngày hễ rảnh là lại tới võ đường?!

Nghĩ về những ngày tháng sống chung bị Ngọc Đường hành cho ra bã, Thái Quang suýt thì đánh rơi cả bát cơm , phải nói chứ, thứ người gì đâu mà khó chịu, ngoại trừ biết luyện võ ra thì cái gì cũng không biết.

Cậu đã nói bao nhiêu lần rồi , lão có tiền đấy, thế mà bảo mua ô tô đi cho nó oai lại không chịu, cứ suốt ngày đi cái xe tay ga rách. Bởi, gái mới không thèm theo, làm sao mà phong độ như cậu được, trên trường cậu á, gái bu đầy.

Nghĩ tới cái cảnh quả này có bốn chục triệu kia nữa là đủ rước về em Iphone 11 , tầm cỡ của cậu cứ phải là oai nhất khối, cả em bé hoa khôi dễ thương cậu nhắm kia nữa! Cỡ nào phen này cũng đổ gục.

Thái Quang hắc lên muốn cười lại đau tới rúm cả mông.

Suýt…

Bà mẹ nó!

Đau đuýt quá.

=======

Sài Gòn, ngày 01, tháng 01, 2020.

Quán nước nơi Hải Minh làm thêm.

Hôm nay cậu tới sớm hơn mọi ngày nhiều lắm, liên tục hướng ánh mắt về phía võ đường bên kia ,

Nhìn sự mong chờ hiện rõ ràng trên đôi mắt trong veo ấy, một người đàn ông đứng tuổi sải bước ra, nhỏ giọng:

– Cậu chủ, có cần tôi giúp gì không?

Hải Minh hơi giật mình một cái, đối với người đàn ông kia hơi lo lắng:

– Chú Từ,

– Ở đây đừng gọi cháu là cậu chủ, nếu ai nghe thấy được sẽ không hay đâu.

Chú Từ gật gật đầu, cùng dõi theo một lát về phía bên kia đường rồi bước vào nơi quầy kệ.

Hải Minh ngoài này có chút sốt ruột, một lúc lại nhìn đồng hồ.

Gần tám giờ rồi… sao còn chưa thấy người kia mở cửa chứ?,

Từ ngày hôm qua cậu đã nghe lỏm được mấy võ sinh nói rằng hôm nay võ đường cho nghỉ tết Tây.

Vào mấy ngày nghỉ thế này, Ngọc Đường đều rất hay tự mình dọn dẹp , kiểm tra lại những vật dụng tập luyện của võ sinh, sửa chữa mấy đồ lặt vặt, và quan trọng nhất, chính là những khi như thế, cậu đều có thể ở riêng bên cạnh anh, phụ cho anh cái nọ cái kia, thậm chí có một đôi khi anh cũng sẽ chỉ riêng cho cậu một vài đường quyền nhẹ, phù hợp với thể trạng của cậu.

Nghĩ đến cảnh chỉ có hai người trong một võ đường rộng lớn, lắng nghe từng hơi thở của anh áp ngay sau lưng, từng đường cơ bắp rắn chắc vờn lên thân eo cậu, trụ tại cổ tay mềm dẻo mà hướng dẫn, đôi má Hải Minh còn thoáng đỏ lên một chút.

Ai biết đâu được rằng, sự mong chờ giản dị và quá đỗi nhỏ nhoi như thế, lại là nguồn dinh dưỡng duy nhất nuôi lớn thứ tình yêu sâu đậm trong lòng cậu.

Hơn tám giờ.

Chú Từ không nhìn được nữa, chính mình đặt lên tay Hải Minh một ly café đen còn vương đầy bọt nóng, y như một chủ quán sai vặt nhân viên của mình:

– Khách bên đường gọi café.

– Mau đưa sang cho khách đi, đừng để người ta chờ.

Hải Minh hiểu ý tứ, chú Từ là người đã theo cậu từ khi cậu còn bé xíu, nghe nói là bạn thân của ba cậu, dù trên miệng treo một tiếng cậu chủ, nhưng đối với cậu cũng không khác gì ruột thịt.

Hải Minh mặc nguyên bộ đồng phục của quán, trên tay cầm ly café nóng hổi, lẹ bước rảo qua đường,

Võ đường có hai cửa,

Cửa chính là dạng cửa cuốn kín mít , Hải Minh vòng ra sau một chút, nơi này có một cửa ngách, cũng là lối lên phòng của Ngọc Đường.

Dù đã là bao nhiêu lần đứng trước cánh cửa nhỏ kia, Hải Minh vẫn còn giữ nguyên vẹn những cảm xúc hồi hộp đó cho riêng mình.

Cánh cửa khép hờ.

Hải Minh hít một hơi sâu nhẹ, anh ấy có ở đây.

Ngón tay hơi xanh xao, đặt lên tấm cửa, khẽ đẩy, đôi mắt trong veo nhìn vào phía trong, tìm kiếm.

Nụ cười trên miệng phút chốc cứng lại.

Cách đó không xa,

Có hai người ôm nhau.

Một trong hai người.

Phải.

Chính là Ngọc Đường.

Cô gái nhỏ khóc thút thít hờn dỗi trên vòm ngực người đàn ông mà cậu thương nhất, yêu nhất,

Hải Minh cậu lại chỉ có thể để mặc nước mắt rơi đầy những ngón tay cô đơn , run rẩy nắm chặt lấy ly café tủi hổ.

Rời khỏi.

==========//=========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN