Tiêu Vũ cùng Thẩm Huyền Vũ bay qua bay lại đỉnh Phong Nhai mấy vòng cũng không có thu hoạch gì, chỉ thấy nam chính đại nhân không chịu lo tìm hang hốc mà cứ nhìn hắn với ánh mắt chan chứa cảm động . -_- ??
Không chịu nổi ánh mắt kia, Tiêu Vũ đành mở miệng:
– Vi sư cần tìm một cái hang.
Sư phụ muốn tìm hang? Thẩm Huyền Vũ nghe vậy cũng không nhiều lời hỏi vì sao, giảo mắt khắp nới nhìn xuống dưới, chưa đầy một khắc đã nghe tiếng nói ngây ngô của nam chính:
– Sư phụ, kia hình như có hang động.
Tiêu Vũ giật mình nhìn theo hướng tay nam chính chỉ mà cằm muốn rớt xuống đất.
Ở một vách núi bị che khuất bởi mấy cành cây xum xuê lá, ló ra chùm cây dây leo phủ kín cả một khoảng tròn giữa lưng núi.
Bình thường muốn nhìn rõ cái sự vật sau chùm lá kia chắc mắt cũng phải cỡ hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không .
Cái hang chết tiệt! Vậy mà lại trốn sau đám dây lá hoa hòe đó!
Vừa bực mình Tiêu Vũ vừa cảm thấy mủi lòng cho số phận của hắn. Hắn đường đường rành rành hai ngày trên đỉnh Phong Nhai này không tìm thấy, nam chính chỉ tốn có một khắc liền liếc ra. Đây là đãi ngộ gì chứ? Tác giả! Ta cần hai chữ công bằng !!!
Tiêu Vũ điều khiển Phong Vân hướng chùm cây lá giữa lưng núi bay tới, phất tay phật phật vài cái cây lá liền rách nát bắn ra tung tóe.
Thẩm Huyền Vũ bất giác nhìn chằm chằm sư phụ, có cảm giác sư phụ đang trút giận lên đám cây cỏ kia.
Bị dẹp đi chướng ngại vật,ánh sáng mặt trời mới hiên ngang mà chiếu vào hang tối.
Tiêu Vũ và Thẩm Huyền Vũ đáp xuống cửa hang.
Hang động căn bản rỗng tuếch không có gì ngoài mấy cái rơm cỏ bị gió mạnh cuốn vào, rộng cũng không tới ba trượng.
Thẩm Huyền Vũ rảo bước quanh, thắc mắc cái hang này có gì mà sư phụ hắn chú ý như vậy.
Tiêu Vũ tiến vào sâu trong hang, đưa tay đặt lên lớp đất đá gần đó, suy tư chốc lát rồi mỉm cười một cách phản diện ( cười nhếch mép a ~) . Ngay khi hắn vừa tăng lực đạo, hang động bỗng rung chuyển.
Thẩm Huyền Vũ sững sờ nhìn sư phụ như có phép thần kì, mà nói đúng ra thì vốn chính là vậy .
Tiêu Vũ quay lại kéo tay Thẩm Huyền Vũ bước vào hang động.
[ Khác với diện tích eo hẹp ngoài mặt hang, con đường từ lối mở kia tưởng chừng sâu hun hút, Hàn Duẫn Kì có chút sợ hãi, hai tay bám lấy bờ vai gầy gò của Thẩm Huyền Vũ. Cảm nhận được sự run rẩy của Hàn sư tỷ, Thẩm Huyền Vũ đưa tay nắm lấy tay nàng, giọng kiên định:
– Không sao, có đệ ở đây.
Câu nói thốt lên như vòng tay ấm áp ôm lấy trái tim của Hàn Duẫn Kì, khiến nàng bỗng không còn sợ hãi nữa. ]
Ấy là tác giả bà bà viết, còn nam chính đại nhân dũng cảm kiên cường kia bây giờ đang nắm chặt lấy tay Tiêu Vũ, bước sát bước đi vào hang tối.
– Sư tôn, chúng ta đang đi đâu đây?
– Tìm cho ngươi một bộ công pháp. – Phần thắng nắm trong tay rồi thì Tiêu Vũ cũng chẳng giấu giếm nữa, dừng một lát, hắn nghiêm túc nhìn nam chính:- A Vũ, ngươi có muốn mạnh lên không?
Thẩm Huyền Vũ một giây cũng không cần suy nghĩ:
– Có! Đệ tử thực muốn mạnh lên!
Nhận được câu trả lời mong muốn, Tiêu Vũ cười nhẹ, đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên trước mặt.
Hai người cứ vậy đi mãi, đi mãi cũng tới tận cùng của hang động cuối cùng cũng trông thấy một tảng đá lớn chắn lại, Thẩm Huyền Vũ đi tới gõ gõ vào tảng đé liền nghe thấy mấy tiếng vang vọng lại. Nhớ lại chi tiết trong truyện Hàn Duẫn Kì vô tình giẫm phải mật đạo.
Tiêu Vũ quơ quơ chân xung quanh một lúc liền cảm giác đạp phải cái gì đó, ngay tức khắc, trên tảng đá to trước mặt thụt vào một hình lập phương.
Trông thấy vật được đặt vuông vức ở trong, phủ bên trên là một tầng bụi dày, Tiêu Vũ tưởng như không kìm nỗi vui mừng đáy lòng.
Thần Đồ!
Tiêu Vũ phủi bụi trên quyển sách trông thật rách nát, lật một cái tới trang cuối, ánh mắt liền sáng lấp lánh .
Công pháp Thần Đồ, sau này được tác giả bật mí, chính là kỉ vật của Thẩm Thanh Thừa, phụ thân của Thẩm Huyền Vũ. Thẩm Thanh Thừa trước khi bị tu sĩ tu chân giới vây bắt ở vực Tuyên Lộ rồi bỏ mình cùng Liễu Yên Hà đã phong bế linh mạch của nhi tử mình nhằm che giấu thân phận.
Nhưng y chắc chắn rằng sẽ không để con trai mình mãi bị ấn bế căn cốt như vậy nên cũng đã mở đường máu cho con.
Hữu duyên đó là y cùng Bán Nguyệt chân nhân khi còn trẻ đã từng là bằng hữu, từng tới Bạch Phong phái tiêu dao nhiều lần.
Chính cái hang động này là hang động mà Bán Nguyệt chân nhân cùng ông đã tạo ra từ khi còn niên thiếu, nghĩ rằng nới nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất nên đem công pháp chân chính của mình cất ở đây.
Sau này khi Thẩm Huyền Vũ lớn lên, thuộc hạ trung thành ông đã sắp xếp sẽ mang Thần Đồ tới tay nhi tử.
Không may mắn là sau khi Thẩm Thanh Thừa vong mạng, thế lực ở ma giới phân chia, thuộc hạ y để lại phải đối mặt với nhiều cuộc càn quét và phản đồ nên làm mất giấu tiểu chủ tử của họ.
Sau này khi thân phận bán nhân bán ma của Thẩm Huyền Vũ bại lộ, bị cả tu chân giới truy sát rồi rớt xuống Ma vực, ranh giới giữa đạo tu và ma tu, lúc này đã gặp lại được những thuộc hạ năm xưa, một lòng thề nguyện trung thành với hắn, nam chính bước trên con đường thành Ma tôn.
Nếu nói vai trò của Thần Đồ trong “ Cuồng ngạo thần ma” là gì, thì chỉ có thể là : Phá phong ấn linh mạch của Thẩm Huyền Vũ !!
Vì vậy sở dĩ Tiêu Vũ nhất định phải kiếm được Thần Đồ, là để cho nam chính giải ấn, sau này cũng không cần phải theo kịch tình bị rớt xuống Ma vực nữa.
Sống chung với thiếu niên ba tháng, Tiêu Vũ cũng không phải kẻ lãnh huyết vô tình, hiển nhiên tình cảm dành cho con người mà hắn vẫn luôn nhủ thầm chỉ là nhân vật trong sách đã chuyển biến.
Dù sao giờ y cũng là đồ đệ của hắn, hắn thực tâm sẽ chăm sóc y thật tốt!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!