[ ĐAM MỸ ] Xuyên thành sư phụ của pháo hôi
Chương 25 : Đấu giá Phong Đỉnh (3) : Tĩnh khuya đoạt bảo
***
Ngày hôm sau, thành Ngọc Hồi lại bắt đầu một cuộc sống ban mai mới với một tin tức khiến không ít người ngả ngữa.
Miệng truyền miệng, người truyền người, tin tức này lan nhanh như một cơn bão. Đến khi người của thế gia và môn phái biết được đã không kịp phong tỏa.
– Đệ nói gì? Người của Mặc gia, Tống gia, Liễu gia và Thương Đổng phái bị phát hiện mình đầy thương tích, trần như nhộng bị treo trong rừng Thiên Thú ư?? – Cố Thanh Hoan đang uống trà cùng mọi người nghe Khúc Diệu ra khỏi nhà từ sáng sớm trở về bát quái.
Nghe được câu này bảy người của Bạch Phong phái sửng sốt đặt tách trà xuống bàn. Hàn Duẫn Kì bịt miệng, kinh hô nho nhỏ:
– Chết… chết rồi sao?
Ánh mắt Thẩm Huyền Vũ và cả Tiêu Vũ bỗng trở nên ngưng trọng. Đáp lại Hàn Duẫn Kì là cơn phá lên cười nức nẻ của Khúc Diệu:
– Ha ha ha, nào có, mấy kẻ đó không bị đánh bởi linh lực, mà là đòn đánh thể chất, đánh cho sưng một đống trên đầu, còn bị lột sạch, trên người viết mấy hàng chữ “tiểu nhân” nữa chứ . Thật là trò khôi hài cho mấy thế gia đó .
Mọi người : …
Tần Thiên Dật sặc trà một cái, hai mắt rớm rớm nước nhưng cũng nhịn được lăn ra cười, Bạc Cẩn Du bên cạnh đưa tay tới vuốt vuốt lưng hắn giúp hắn đỡ nghẹn hơn. Tất nhiên tiểu động tác này trong mắt mọi người là hoàn toàn không để ý .
Cố Thanh Hoan tiếp tục hỏi cặn kẽ :
– Những kẻ bị ừm … như vậy nói gì?
Khúc Diệu lắc đầu, bấy giờ mới nén được cơn tức cười, nói lắp bắp:
– Mấy kẻ đó … hức … không nhớ chuyện gì đã xảy ra hết.
Thẩm Huyền Vũ quay sang sư tôn, khuôn mặt tuấn mĩ hơi suy tư:
– Đó hẳn là những kẻ mà mấy thế lực đó phái đi đoạt bảo của thiếu niên kia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?
Tiêu Vũ im lặng không trả lời, thực chất là hắn cũng không biết cái gì để nói.
Cố Thanh Hoan nói như hơi cảm thấy may mắn :
– Quả nhiên kẻ đó không hay ho gì, may mà chúng ta một chút cũng không dây vào! Một tên có tâm lí kì quái như vậy …
( Không có nha Cố đại ca, không những không dây vào mà cực kì dây vào đó ^^ )
Tần Thiên Dật và Bạc Cẩn Du một bên vẫn đang cãi cọ, Khúc Diệu và Hàn Duẫn Kì có chú ý tới những câu qua lại vừa rồi cũng không hiểu ba người đang nói về cái gì, nhưng cũng không hiếu kì tới mức dò hỏi, cô nương Hàn cười duyên dáng bình phẩm:
– Xem ra các thế lực lớn này sắp phải chào đón một Dạ Minh hội ê mặt vì trò khôi hài đó, haha …
****
– Rầm ! – Tiếng đập bàn mang theo một phần uy lực khiến thiết án bỗng tan vỡ thành từng mảnh.
Bùi quản gia ánh mắt nguy hiểm nhìn về hai trưởng lão Nguyên Anh của Liễu gia đang quỳ trên đất, vẻ mặt ai nấy cũng rất vô tội.
– Quản gia, ta thật sự không nhớ chút gì về việc ngày hôm qua, xin ngài đấy.
Bùi quản gia cau mày, trong lòng muốn nổi bão, tưởng các người không nhớ mà ta không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
Chắc chắn tam thiếu gia sau khi tỉnh lại biết chuyện thiếu niên kia đoạt hết bảo vật bí cảnh đã không nhịn được cục tức đó mà sai hai vị trưởng lão Nguyên Anh đi đoạt lại, còn chuyện sau đó hai người bị thiếu niên kia giáo huấn thế nào khi khỏi nói rồi…
Lão gia! Sao ngài lại giao tên trì độn thiếu gia kia cho ta chứ???!!
Bây giờ thanh danh của Liễu gia mất sạch luôn rồi!
P/s : đã đoán ra là ai chưa ???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!