[ Đam mỹ] Yêu ma - Chương 1: Linh giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


[ Đam mỹ] Yêu ma


Chương 1: Linh giới


Trên vũ trụ bao la này có biết bao nhiêu là điều bí ẩn và thần kì mà con người ta chưa biết đến. Có Thanh Long uy phong vạn trượng, có Chu Tước tuyệt diễm vô song. Có những mảnh dị vực bao la bát ngát đầy những linh hoa thần thảo có thể giúp con người ta một bước lên trời. Có những công pháp tu luyện tuyệt đỉnh không ai địch nổi.

Trong cái vũ trụ bao la ấy lại có rất nhiều thế giới khác nhau nên rất nhiều thế giới nhỏ đã bị các thế giới lớn hơn chiếm đoạt và phá hủy tạo nên hoàn cảnh hỗn loạn và mất trật tự. Vì vậy nên các vị đại năng từ thời viễn cổ đã bàn bạc tạo nên một hệ thống các thế giới: đại thế giới, trung thế giới, tiểu thế giới và dị vực. Các tiểu thế giới phải phụ thuộc và cống nạp hằng năm cho các trung thế giới và các trung thế giới cũng phải cống nạp cho đại thế giới để được bảo vệ khỏi việc bị các thế giới khác xâm chiếm. Tuy hệ thống đó đã làm cho các thế giới trở lại trật tự nhưng trong các thế giới vẫn còn tồn tại cái luật rừng: mạnh ai nấy được.

Linh giới là một trong những thế giới tầm trung phụ thuộc vào Đại Linh giới, một trong tam đại thế giới. Linh giới nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, cũng rất phát triển. Linh giới được hai đại quốc là Đại Nam quốc và Đại Việt quốc chia nhau ra thống trị. Hai đại quốc luôn luôn giữ tình hữu nghị với nhau, cũng chỉ thỉnh thoảng mới có vài cuộc nổi loạn nhỏ xảy ra đều bị hai quốc chung tay đàn áp vậy nên người dân sống thuộc hai đại quốc đều có cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nhưng ở một số địa phương xa lánh heo hắt, địa thổ khô cằn, linh khí ít ỏi không được quan tâm thì vẫn còn tồn tại cảnh nghèo đói, người dân không đủ ăn mặc. Nam Sơn thành là một thành thuộc những địa phương như thế.

Nam Sơn thành.
Tại một ngõ hẻm nhỏ bẩn thỉu.

– Hừ tên ăn mày thối nát kia, còn không quỳ xuống trước bản thiếu gia ta.- Thằng nhóc quần áo chắp vá khắp nơi, dáng vẻ lưu manh nhìn xuống thằng nhóc bẩn thỉu dưới chân, khinh bỉ dùng chân đạp lên người nó.

Thằng nhóc ăn mày vẫn không động đậy, cúi gằm đầu xuống, tóc nó che hết biểu cảm khuôn mặt của nó nhưng hai tay nó nắm chặt lại. Thằng nhóc lưu manh kia thấy nó không động đậy gì thì quạu lên, đánh thằng vào mặt thằng nhóc đó rồi nắm tóc mái của thằng nhóc lên, nhìn thẳng vào mặt tên ăn mày đáng ghét kia mà gằn từng chữ:

– Tên mồ côi chết tiệt kia, ba mẹ mày không sinh ra mồm cho mày à! Đã mồ côi rồi lại còn ra vẻ. À, chắc là ba mẹ mày sinh ra mày còn chưa kịp dạy dỗ mày thì đã ngủm rồi đúng không. Thảo nào lại sinh ra cái thằng ăn mày như mày. Tao…- Thằng nhóc lưu manh còn chưa nói hết câu thì một nắm đấm mang theo lực đạo không mấy mạnh mẽ đã giáng thẳng vào mặt của nó. Nó chỉ thấy một ánh mắt mang đầy lửa giận đang nhìn nó.

Thằng nhóc lưu manh sững sờ một lúc rồi nổi giận nhìn thằng ăn mày, giáng từng cú, từng cú vào bụng và mặt của thằng ăn mày.
\” Bộp, bốp, bịch, bịch\”.

– Mày dám nhờn với tao hả, tao cho mày chết!- Thằng nhóc đánh càng ngày càng hăng, hơi thở của tên ăn mày ngày càng nặng nề, có vẻ như tên ăn mày sắp không chịu được nữa.

– Này, dừng tay!- Một người mặc đạo bào màu trắng chạy đến lên tiếng ngăn cản.

– Chết tiệt!- Thằng nhóc lưu manh nghe thấy tiếng người thì nhìn tên ăn mày lần cuối rồi chạy đi.

Người mặc đạo bào trắng đến chỗ thằng nhóc ăn mày, nhìn nó đang hấp hối thì mặc kệ tên lưu manh, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó bắt mạch, truyền một tia linh khí vào để khám xét mạch tượng của nó. \” Mạch tượng yếu ớt, thể chất yếu kém, có nhiều chỗ tụ máu đông, thằng nhóc này chắc có lẽ đã phải chịu nhiều đau khổ rồi. Hả? Luồng linh khí màu vàng này là gì? Chẳng nhẽ thằng nhóc này là thiên sinh linh nhân? Mặc kệ, trước tiên cứu nó trước đã rồi mang về cho Đạo Trưởng kiểm tra sau.\” Người mặc đạo bào tuy ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cho thằng nhóc uống một viên đan dược rồi truyền một chút linh khí vào giúp dược lực lưu động nhanh hơn. Thấy thằng nhóc dần chìm vào mê mang, người đó bế thằng nhóc lên rồi lấy một thanh kiếm ra, đạp lên nó phi lên trời vội vàng đi về hướng Đông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN