Dâm Nữ - Chương 3: Nhiệm vụ đầu tiên! (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
413


Dâm Nữ


Chương 3: Nhiệm vụ đầu tiên! (2)


Edit & Beta: Ami Cuteo ><

Tay nhỏ của Nguyễn Miên Miên run run, giống như hội chứng Parkinson, thật vất vả mới dám đưa tay đặt ở trên cây cột mà cậu bạn nam sinh kia cũng nắm.

Tay của cậu bạn nam sinh kia rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.

Bàn tay mum múp thịt của Nguyễn Miên Miên nắm ở phía dưới tay của cậu bạn. Tay của hai người cách xa nhau một khoảng lớn.

Cho dù mới chỉ làm như vậy nhưng Nguyễn Miên Miên vẫn cảm thấy có tật giật mình. Cô liếc trộm cậu bạn nam sinh soái khí kia một cái.

Cũng may là đối phương đang cúi đầu chơi di động nên hình như không hề phát hiện ra có người ngắm trộm mình.

“Tiếp tục đi a, cô còn 10 phút để thực hiện nhiệm vụ.” Hệ thống thúc giục, quả thực hận không thể lấy thân thay thế.

Chẳng phải chỉ là sờ tay thôi sao, con người ở địa cầu thật đúng là người tối cổ.

“Đã biết.” Nguyễn Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.

Hệ thống vừa rồi đã chỉ dạy cô các bước làm cụ thể, chỉ cần cô trong chốc lát trộm dùng tay của mình đụng tới tay của cậu bạn nam sinh kia thì liền tính là đã đụng chạm đến da thịt, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ có điều là, nói thì dễ dàng, nhưng khi làm lại cảm thấy như bị dày vò.

Tay nhỏ múp máp của Nguyễn Miên Miên đặt ở trên cây cột. Cô dùng tốc độ rùa bò nhích hướng lên trên, nhích rồi nhích, rõ ràng là khoảng cách chưa đầy 10cm nhưng đối với Nguyễn Miên Miên mà nói thì lại xa xôi giống như chân trời góc biển.

Rốt cuộc, đến khi chỉ còn thừa 5 phút cuối cùng thì Nguyễn Miên Miên mới thành công kéo khoảng cách xuống còn 1cm.

Ánh mắt của Nguyễn Miên Miên sáng lấp lánh nhìn khoảng cách nhỏ bé này, nội tâm tràn ngập nhiệt tình.

Chỉ cần cô hơi nhích lên một chút nữa thôi, chỉ một chút là có thể chạm vào tay của đối phương, sau đó hoàn thành nhiệm vụ.

Mới chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy kích động!

“Ký chủ cố lên!” Hệ thống hữu khí vô lực cổ vũ. Trời biết, nó chờ đến sắp thốt ra lời cảm ơn cả cánh hoa!

Ai ngờ, điều xảy ra ngoài ý muốn đúng lúc này lại phát sinh.

“Đã đến đường Song Kiều, mời những hành khách chuẩn bị xuống xe thu thập hết vật phẩm tùy thân rồi xuống xe theo thứ tự.” Xe buýt bắt đầu báo trạm dừng.

Cậu bạn nam sinh kia ngẩng đầu lên khỏi màn hình di động rồi tùy ý rút tay trở về, sau đó hai tay cắm túi quần chuẩn bị xuống xe.

Như hổ rình mồi lâu như vậy, kết quả lại là làm không công vô dụng.

Nguyễn Miên Miên há hốc mồm.

Mắt thấy cửa sau của khoang xe gần mở ra, cậu bạn nam sinh kia sắp xuống xe, Nguyễn Miên Miên liền lo lắng.

Cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, ngay đúng khoảnh khắc này, đầu nhỏ của cô linh cơ vừa động.

Vì thế, cô làm ra một chuyện mà trước đây, chính bản thân cũng không dám làm.

Chờ đến khi xe buýt phanh lại, Nguyễn Miên Miên nhìn chuẩn phương hướng, cả người làm bộ như đứng không vững rồi dùng tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới chỗ cậu bạn nam sinh kia.

Cũng may, đối phương quên mất phải né tránh, theo bản năng tiếp được cô.

Dựa vào trên bờ ngực rắn chắc hữu lực của đối phương, một cổ hơi thở thuộc về hormone khác phái xông vào mũi.

Nguyễn Miên Miên suýt chút nữa không hít thở nổi, khuôn mặt nhỏ của cô hồng đều sắp nhỏ giọt ra máu.

“Có đụng mạnh phải chỗ nào hay không?” Nam sinh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt quan tâm.

Thanh âm của cậu bạn thanh triệt dễ nghe.

“Tớ không sao.”

Nguyễn Miên Miên ngẩng đầu. Nhìn đến gương mặt soái khí kia, cô vội vàng dời tầm mắt hoảng loạn đi.

“Chuyện vừa nãy thực xin lỗi, tớ không phải… Không phải cố ý.” Đối với người chưa từng nói dối như Nguyễn Miên Miên mà nói thì khi thốt ra những lời này thật gập ghềnh.

Sau khi nói xong, cô nhịn không được mà chột dạ, sợ bị đối phương chọc thủng lời nói dối.

“Không có việc gì, không cần xin lỗi.”

Đối phương không thèm để ý cười cười, hiển nhiên là cũng không hề phát hiện việc Nguyễn Miên Miên cố ý nhào hướng mình.

Cậu bạn vốn dĩ đã soái khí, khi cười còn để lộ ra hàm răng tuyết trắng. Quả thực giống như một mặt trời nhỏ, quá ấm áp.

Nguyễn Miên Miên ngốc ngốc nhìn nam sinh tươi cười, cảm thấy thật là đẹp mắt. Nghĩ đến việc mình hiện tại còn đang ở trong lòng ngực của đối phương thì mặt của cô càng đỏ hơn.

Cô vội vàng luống cuống tay chân đứng thẳng thân thể, sau đó ở trong lòng nhỏ giọng hỏi Hệ thống nhiệm vụ đã thành công hay chưa?

“Ký chủ, cô vừa rồi không cẩn thận đụng phải cánh tay của đối phương nên nhiệm vụ được tính là thành công. Khen thưởng một viên thuốc tăng lực, sau khi sử dụng thì có thể khiến cho sức lực thân thể của ký chủ trong vòng 10 phút lớn đến vô cùng, không có tác dụng phụ.” Hệ thống nói.

“Thật tốt quá.”

Nghĩ đến việc không cần bị nước ớt cay đặc nùng phun vào đôi mắt, Nguyễn Miên Miên cảm thấy vạn phần may mắn bởi vì hành động vừa nãy của mình.

Chờ khi cô hỏi xong Hệ thống, quay qua nhìn cậu bạn nam sinh kia thì phát hiện cậu bạn đã xuống xe, biến mất bóng dáng.

Trong lòng Nguyễn Miên Miên có chút mất mát.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi như vậy với người khác phái, hơn nữa, cậu bạn nam sinh kia thật sự quá ấm áp, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp lại hay không?

Chỉ có điều là, loại cảm giác mất mát này thực nhanh đã bị những thứ khác thay thế.

“Hệ thống, thuốc tăng lực thật sự có thể khiến cho sức lực của con người lớn đến vô cùng sao?”

Cô hưng phấn hỏi.

Nếu thật sự thần kỳ như vậy thì ngày mai, cô hoàn toàn không cần phải sợ a!

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả>< Edit vội nên chắc có sót, up bù tối qa ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN