Dâm Nữ - Chương 7: Cảm giác bản thân thật dũng cảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
359


Dâm Nữ


Chương 7: Cảm giác bản thân thật dũng cảm


Edit: Va

Beta: Ami

“Nguyễn Miên Miên, cậu có biết cậu đang làm cái gì không?!”

Lớp trưởng Quý Lâm An quát một tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú kia trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, ánh mắt anh trốn tránh, vội vàng quay đầu đi.

“… Lập tức… Lập tức kéo áo xuống.”

“Tớ biết rồi, lớp trưởng.”

Rốt cuộc chờ tới khi hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ thành công, Nguyễn Miên Miên hưng phấn mà kéo vạt áo xuống.

“Xong, xong chưa?” Quý Lâm An không dám quay đầu lại, ấp a ấp úng hỏi.

Anh sợ vừa quay đầu lại thì sẽ lại nhìn thấy trường hợp vừa rồi. Ngực cô mượt mà, núm vú nho nhỏ giống như nụ hoa đứng thẳng vẫn hiện lên ở trong đầu anh như cũ, thực đáng yêu, đáng yêu đến mức làm anh suýt chút nữa nhịn không được mà muốn động thủ xoa bóp.

Nam sinh tuổi dậy thì luôn có một lòng hiếu kỳ đối với thân thể của con gái.

Đây là lần đầu tiên Quý Lâm An nhìn trực tiếp ngực con gái, cho dù là bị áo ngực màu hồng nhạt bao vây hơn phân nửa, chỉ lộ ra một chút nhũ thịt tuyết trắng nhưng lại vẫn làm cho nội tâm của anh rung động không thôi khi nhìn thấy.

Anh hầu như có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh phanh phanh phanh của mình.

“Xong rồi.” Nguyễn Miên Miên nói.

Quý Lâm An thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại.

Lỗ tai vẫn đỏ như cũ chưa hết.

Nguyễn Miên Miên đã bao giờ thấy qua bộ dạng lớp trưởng đại nhân thẹn thùng như vậy đâu, phải biết rằng, ngày thường, Quý Lâm An rất nghiêm túc, giống như là thầy giáo.

Có thể làm anh ngượng đến như vậy càng là động lực của cô, như được tiếp thêm sức mạnh, Nguyễn Miên Miên cười tủm tỉm nói: “Lớp trưởng, nếu cậu thích thì về sau tớ còn có thể….”

“Không cần.”

Quý Lâm An tránh né như là gặp mãnh thú hồng thủy, sợ Nguyễn Miên Miên lại giống như vừa rồi, nhân lúc anh chưa chuẩn bị lại lần nữa vạch áo ra.

“Nga, kỳ thật là tớ chỉ muốn đùa một chút mà thôi.” Nguyễn Miên Miên nói.

Quý Lâm An sửng sốt, nghe Nguyễn Miên Miên bảo chỉ là nói giỡn thì sâu trong nội tâm anh lại có loại cảm giác buồn bã mất mát.

Không thể như vậy…

Anh vội vàng lắc đầu, muốn ném ý nghĩ không thuần khiết kia ra khỏi đầu.

Sau đó nghiêm túc nói: “Nguyễn Miên Miên, con gái nên có lòng tự trọng tự ái, cậu thân là con gái sao lại có thể làm ra hành động bất nhã như vậy, thật sự là… “

Nói đến đây, anh không biết dùng từ gì mới hợp nên chỉ có thể khô cằn nói: “Dù sao thì loại hành vi không tốt này quả thực là không tốt!”

Nguyễn Miên Miên cảm thấy thật ủy khuất.

Cô cũng không muốn như vậy mà!

Nếu không phải Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thì cô có chết cũng sẽ không làm ra hành động đáng khinh như vậy.

Hiện tại ngẫm lại, cô cũng bội phục bản thân vừa rồi to gan lớn mật.

Lần đầu để lộ vú nhỏ đã bị lớp trưởng đại nhân giáo huấn.

Cô bẹp bẹp miệng: “Tớ biết rồi.”

Hừ, cô còn không hề trách Quý Lâm An nhìn đôi vú nhỏ của cô đâu!

Quý Lâm An nhìn Nguyễn Miên Miên cúi đầu nhỏ, tóc đen nhánh rũ xuống, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn văn tĩnh.

Dù thế nào cũng không nghĩ ra tại sao cô lại làm ra chuyện như vậy.

Nhưng nếu lại truy vấn nữa thì cũng thực xấu hổ.

Được rồi.

“Khụ khụ.” Quý Lâm An ho nhẹ một tiếng.

“Chuyện này tớ sẽ thay cậu giữ bí mật, coi như đã trôi qua, tớ sẽ quên chuyện vừa rồi.”

“Nhưng mà…”

Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Miên Miên: “Nguyễn Miên Miên, về sau không cho phép cậu làm như vậy nữa, biết không!”

“Ân… “

Nguyễn Miên Miên đã biến thành đà điểu.

Thật sự xấu hổ chết người.

“Tớ bảo đảm, về sau sẽ không như vậy nữa.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, ấp úng nói.

Quăng ngã, cầu cho về sau ngàn vạn lần không cần lại gặp nhiệm vụ nào không tiết tháo như vậy nữa, một lần là đã đủ rồi a a a a!

Thấy Nguyễn Miên Miên nhận sai, thái độ cũng coi như thành khẩn, Quý Lâm An gật gật đầu.

“…” Đột nhiên không biết nên nói cái gì nữa.

Trong phòng học giờ phút này im ắng, chỉ có hai người là anh cùng Nguyễn Miên Miên, một màn phát sinh vừa rồi kia tuy rằng đã qua đi nhưng trong đầu lại vẫn cứ lưu giữ ký ức đó.

Nghĩ đến đôi vú nhỏ trắng lóa mắt trên người Nguyễn Miên Miên, sắc mặt của anh liền lặng lẽ đỏ lên.

“Ừm, tớ muốn đi ăn cơm. Cậu cũng nhanh đi ăn đi.”

Vừa mới dứt lời, không đợi Nguyễn Miên Miên trả lời, anh đã chạy nhanh ra khỏi phòng học.

Giống như sau lưng có quỷ vậy.

Nguyễn Miên Miên nhìn mà táp lưỡi.

Cô có khủng bố như vậy sao?

Mặc kệ, tóm lại là đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi.

Ha ha cảm giác bản thân hôm nay thật là dũng cảm.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Lớp trưởng đại nhân cute gê ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN