Đàn Bà Không Biết Đẻ
Phần 19
Thật ra tôi cũng chẳng sợ cô ta làm gì, tôi đang muốn bỏ việc, bỏ Hà Nội để về quê sinh sống đây. Với cả tôi cũng chẳng còn là tôi ngày xưa để cô ta bắt nạt nữa.
– Có chuyện gì nói luôn đi, tôi còn có việc.
Hiền nhìn mặt tôi vẫn bình tĩnh như vậy, cô ta tức điên lên:
– Tao hỏi mày, ngày trước mày đòi sống đòi chết để li dị, bây giờ mày lại ve vãn anh Tuấn là làm sao? Mày thấy tao đang chửa đẻ không làm ăn được gì nên mới tranh thủ cơ hội gạ gẫm anh ấy đúng không?
– Ai bảo cô thế?
– Không cần ai phải bảo tao cũng biết. Tao nói rồi, loại nhà quê như mày làm sao mà muốn buông anh Tuấn. Muốn bám lấy để có hộ khẩu thành phố, để được chia tài sản, đúng không?
– Anh Tuấn của cô cao sang quá, tôi không với tới. Còn muốn biết ai gạ gẫm ai thì về hỏi bố của con cô nhé.
– Đéo cần hỏi. Tao nói cho mày biết, mày còn nhắn tin gạ gẫm anh ấy đến chỗ mày nữa thì đừng trách tao. Đến lúc bị rạch mặt lại bảo tại số nhé.
Tôi ngừng tay dọn đồ đạc, đứng dậy đi sát lại cô ta, mặt lạnh tanh, nói:
– Không giữ được bố của con mình là lỗi của cô. Cô đừng có trách ai cả. Còn cô muốn rạch mặt ấy à, cô có dao thì tôi cũng có dao đấy, lúc đó xem mặt ai bị rạch trước.
Dường như cô ta không thể ngờ được chỉ sau gần một năm mà tôi lại thay đổi nhanh như vậy. Hiền trợn mắt, đẩy tôi ra:
– Mày đừng to mồm, con ranh ạ. Mày cứ chờ đấy.
– Cô đang có thai nên tôi không đánh cô, tội giết thai nhi nặng lắm, trời phạt đấy. Tôi sợ kiếp sau bị đầu thai làm súc sinh như cô nên tôi không làm như cô đâu.
– Mày.. mày…
Tôi cầm cặp bỏ đi, lúc đi qua cô ta, tôi còn để lại một câu:
– Hai đứa con đã mất của tôi, tội của cô có đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không trả được, ba kiếp làm súc vật cũng không hết tội.
Hiền tức đến đỏ mặt mà không làm được gì, cô ta chỉ biết ôm bụng bầu đứng im một chỗ, còn tôi thì ngẩng cao đầu bước đi.
Tôi học tiếng anh xong về nhà, hôm nào cũng phải lén lén lút lút như ăn trộm, tôi chỉ sợ gặp lão Tuấn thôi, tôi vừa sợ vừa ngán anh ta đến tận cổ rồi.
Hôm đó, tôi sang nhà Hoàng cho cá ăn xong, lại dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cho anh xong xuôi mới về nhà mình. Từ khi anh đi đến nay đã hơn hai mươi ngày rồi, tôi nhớ anh quay quắt suốt quãng thời gian ấy, bây giờ chỉ còn gần mười ngày nữa thôi, tôi lại có thể gặp lại người đàn ông mà tôi ngày đêm mong nhớ rồi. Nghĩ đến lại thấy lòng vui vẻ lạ thường sao ấy.
Tôi vừa tra ổ khóa vào nhà mình thì có thang máy dừng ở tầng tôi, chẳng hiểu sao ổ khóa hôm nay bị kẹt, mở mãi không ra, lúc tôi vừa mở được cái thì Tuấn cũng vừa đến.
Anh ta hình như uống rượu say, vừa nhìn thấy tôi đã lao lại, xô tôi vào trong nhà.
Tôi sợ quá nên hét toáng lên:
– Anh làm cái gì đấy, bỏ ra.
– Cho anh một tý thôi, anh nhớ em quá.
Anh ta vừa nói vừa ấn tôi vào tường, sau đó hôn ngấu nghiến tôi, tay anh ta thò lên ngực tôi bóp mạnh. Tôi đau đến chảy nước mắt, nhưng so với sức của anh ta, mà anh ta thì lại đang say rượu nữa nên không thể chống cự lại được.
Lưỡi anh ta trong miệng tôi, miệng anh ta đầy mùi thuốc lá, tôi há mồm cắn mạnh anh ta một cái, chẳng mấy chốc mồm đã tanh ngòm máu:
– A. Cô làm cái quái gì thế?
Anh ta giơ tay tát tôi một phát nổ đom đóm mắt, tôi choáng quá ngã đập đầu vào tường chảy máu. Anh ta thấy tôi thế nhưng không hỏi han gì mà vẫn điên cuồng lao lại đè tôi xuống dưới sàn rồi xé rách quần áo tôi:
– Tao ngán phải nịnh nọt mày lắm rồi nhé. Bố mày đã xuống nước rồi mà mày vẫn còn làm cao à? Cứ nằm đây rồi tao cho mày sướng.
– Bỏ ra, buông ra, đồ chó, cút đi.
– Tý nữa sướng lại xin tao chơi mày đi bây giờ. Tao xem nào, giờ nhìn ngon hơn xưa rồi đấy, ngực bóp vừa tay thế.
Anh ta xé văng áo lót của tôi rồi thò hẳn tay vào bóp ngực tôi điên cuồng, tay còn lại thì luồn xuống dưới váy tôi. Máu trên trán tôi chảy xuống hòa cùng nước mắt, cứ nhớ lại những lần bị bạo hành ngày trước mà tôi hoảng quá, cứ vùng vẫy tuyệt vọng.
– Tôi xin anh, tôi lạy anh, anh bỏ tôi ra, anh tha cho tôi đi Tuấn ơi.
– Tha là tha thế nào. Lâu rồi không được làm gì, anh sắp phát điên rồi đây này. Chịu khó nghe lời đi, lát nữa anh cho em sướng.
Anh ta vừa nói vừa tranh thủ cởi quần, một chân vẫn đè lên người tôi. Lúc anh ta cởi xong, bắt buộc phải thả chân kia xuống thì mới tụt quần ra hoàn toàn được, lúc này lý trí của tôi mới bắt đầu quay về. Tôi chớp đúng cơ hội lúc anh ta thả chân xuống, tôi chồm dậy vớ một chiếc giày cao gót ở gần đó, đập vào cái thứ của nợ của anh ta.
Anh ta đang như con thú say mồi, tự nhiên bị đập như thế thì kêu toáng lên, sau đó theo bản năng ôm phần dưới lăn lộn trên sàn nhà. Tôi nhân lúc đó khoác vội lại quần áo đã bị xé rách tả tơi chạy ra ngoài kêu cứu.
Cũng may bây giờ đang là mùa đông, tôi vơ được một chiếc áo len dài khoác vào nên những chỗ cần che vẫn được che. Bảo vệ thấy tôi kêu cứu thì vội vàng chạy lên, chân tay tôi run lẩy bẩy chỉ vào nhà của tôi, giọng lạc cả đi:
– Cứu… cứu tôi… với. Hắn… hắn… cưỡng hiếp… tôi.
Bảo vệ cầm dùi cui điện chạy vào, lúc vào Tuấn vẫn đang đau đớn nằm dưới sàn, mấy người bảo vệ khóa tay anh ta. Anh ta gằn lên:
– Nó là vợ tôi, cưỡng hiếp cái gì mà cưỡng hiếp.
Bảo vệ quay sang nhìn tôi:
– Anh ta có phải chồng cô không?
Đúng thật. Anh ta với tôi còn chưa li hôn, trên giấy tờ thì anh ta vẫn là chồng tôi. Tôi vừa khóc, vừa gật đầu.
Mấy người bảo vệ thấy thế thì quát tôi:
– Cô làm sao đấy? Chồng cô thì cưỡng với hiếp cái gì.
– Tôi với anh ta đang li thân. Anh ta xông vào nhà cưỡng hiếp tôi.
Tuấn cũng gào ra:
– Tôi với cô ta có giấy chứng nhận kết hôn đây. Các anh có kiểm tra không? Tôi là công an, có thẻ ngành đây.
Anh ta lục ví giơ thẻ ngành ra, bảo vệ thấy bọn tôi là vợ chồng, mà anh ta lại là công an nên không nói gì, cuối cùng bảo tôi:
– Chuyện gia đình các người tự giải quyết. Đừng nửa đêm nửa hôm làm phiền người khác và các hộ dân xung quanh.
Tôi sợ quá nên túm lấy tay một người bảo vệ, chỉ vào trán tôi:
– Anh ơi cứu tôi với. Anh ta đánh tôi chảy máu đây này, anh ta ở tầng 24, anh báo công an đi. Báo công an giúp tôi với.
Bảo vệ ái ngại nhìn máu vẫn chảy trên trán tôi, rồi lại nhìn Tuấn đang nhăn nhó mặc quần áo vào. Cuối cùng nói:
– Anh kia ở tầng mấy? Nhà anh chỗ nào? Thẻ ra vào chung cư đâu?
Tuấn đành phải đưa cho anh ta xem thẻ ra vào chung cư, mấy bảo vệ bảo tôi vào nhà khóa cửa nghỉ ngơi đi, sau đó áp tải Tuấn lên tầng nhà của anh ta.
Tôi vào nhà lấy một ít quần áo và đồ đạc cần thiết, sau đó không dám ở lại nữa. Tôi mở cửa nhà của Hoàng rồi vào đó ở. Tôi sợ anh ta nửa đêm lại mò xuống tìm tôi, hôm nay bị như thế này, tôi đã sợ đến mức khủng hoảng lắm rồi.
Tôi khóa cửa thật cẩn thận rồi vào phòng ngủ của anh để ngủ. Chăn gối trên giường của anh trước khi đi đã được gấp gọn gàng, tôi nằm xuống đó vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của anh, thậm chí còn tưởng tượng ra anh vẫn ở bên cạnh mình.
Nếu có anh ở đây, nhất định anh sẽ không để tôi bị hành hạ đến mức này, nếu có anh ở đây, nhất định tôi sẽ nhào vào lòng anh khóc lóc.
Tôi nhớ anh quá, bao giờ thì anh mới về với tôi. Bao giờ thì anh mới quay lại để che chở cho tôi.
Nghĩ đến đây, tôi mới chợt nhận ra mình đã dựa dẫm vào anh từ lúc nào không biết. Bất cứ khi nào tôi đau khổ hay hoảng sợ, anh là người tôi nghĩ đến đầu tiên.
Vết thương trên đầu tôi đã thôi chảy máu, tôi băng tạm lại rồi nhắm mắt ngủ, có mùi hương của anh, tôi không còn sợ nhiều nữa, cuối cùng cũng thiếp đi. Trong mơ, tôi mơ thấy anh về, mơ thấy anh ôm tôi, anh còn hôn tôi, bảo tôi “Đừng khóc”.
***
Vì chỉ còn vài ngày nữa là anh về nên tôi cũng không nỡ dọn đi. Diệp thấy tôi bị thương như thế thì tức lắm, cô ấy còn định nhờ anh Minh để báo công an can thiệp nhưng tôi gàn.
Tôi nói chờ anh Hoàng về là tôi cũng thôi việc về quê, còn báo công an thì Tuấn cùng lắm là bị kỷ luật, nặng hơn nữa thì mất ngành. Nhà anh ta nhiều tiền như thế, đi làm hay không cũng chẳng sao, tiền có tiêu mấy đời cũng không hết. Mà lỡ lúc đó họ lại trả thù tôi, thì bố mẹ tôi ở quê và các em tôi cũng bị liên lụy.
Tôi chuyển hẳn sang ở nhà của Hoàng, mỗi khi về phải lén lén lút lút xem thang máy có đang dừng ở tầng tôi không, hoặc phải chọn những giờ Tuấn đang còn đi làm để về nhà. Có như thế anh ta mới không tóm được tôi.
Mặc dù sợ hãi và áp lực là thế nhưng tôi vẫn tự nhủ mình hãy cố gắng, cố thêm vài ngày nữa thôi là Hoàng về. Tuấn thì vẫn nhắn tin cho tôi, lúc thì đe dọa, lúc thì van xin, lúc thì xin lỗi vì hôm đó anh ta say quá nên không tự chủ được.
Tôi không nhắn lại, cũng không nghe điện thoại. Tôi mặc kệ anh ta.
Hôm ấy, tôi bán hàng xong leo lên giường ngủ cũng đã hơn mười hai giờ khuya. Tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, mở Facebook ra cũng không thấy Hoàng online. Theo như tôi tính thì khoảng ba ngày nữa anh sẽ về, mà từ lúc anh đi đến giờ chúng tôi rất ít khi chat với nhau.
Bên ấy lệch giờ, lúc tôi đi ngủ thì anh thức, lúc anh thức thì thôi ngủ, thành ra gần một tháng ấy chúng tôi chỉ toàn nhắn tin offline. Anh chỉ hỏi tôi “dạo này thế nào”, “ở nhà không có việc gì chứ?”, còn tôi thì toàn nói: “Em vẫn khỏe, không có chuyện gì, cá của anh mới bị chết một con”.
Tôi nằm mãi, đến gần một giờ mới bắt đầu ngủ được. Tôi vừa thiu thiu ngủ thì nghe tiếng vặn khóa cửa lạch cạch.
Tôi như chim sợ cành cong, một lần bị Tuấn suýt cưỡng hiếp nên tôi sợ, tôi cố gắng lắng tai nghe xem có phải tiếng mở khóa nhà mình không, một nửa thì sợ có trộm vào nhà rồi giết tôi, một nửa sợ Tuấn biết tôi ở đây nên tìm cách mò vào.
Chừng mười giây sau có tiếng mở cửa kẹt kẹt, tôi hoảng đến cứng hết người lại, nhưng lúc đó lý trí mách bảo tôi đây không phải lúc để sợ kiểu đấy, cho nên tôi nhanh chân chạy đến cửa phòng ngủ, kiểm tra chốt khóa cẩn thận rồi cầm một chiếc chặn giấy bằng pha lê trên bàn làm việc của anh để phòng thân.
Người bên ngoài không hề bật điện, tôi nghe tiếng lách cách như lục đồ đạc, sau đó còn nghe cả tiếng bước chân của hắn đi lại phía phòng ngủ. Tôi sợ đến toát hết mồ hôi hôt, mà chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, có lẽ run quá nên quên béng mất việc gọi bảo vệ.
Cửa khóa phòng ngủ xoay xoay, nhưng vì tôi đã khóa bên trong rồi nên chỉ xoay được nửa chừng. Tôi cầm cục chặn giấy đứng sát cửa không dám thở, khóa phòng xoay xoay lần nữa rồi “tạch” một tiếng. Tiếp theo đó cửa mở ra.
Tôi lấy hết can đảm xông ra cầm cục chặn giấy đập vào người kia. Giờ có là chồng cũ hay là trộm thì tôi cũng đập hết, tôi sợ lắm rồi, chẳng hơi đâu mà quan tâm đến những việc đấy.
Người kia phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, trước khi cục chặn giấy trong tay tôi phang xuống thì hắn đã giơ tay tóm được tay tôi, sau đó giữ tay tôi ở trên không trung.
– Ngọc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!