Đàn Bà Không Biết Đẻ
Phần 22
Tôi cầm lấy khăn giấy lau hết nước mắt, lúc sau bình tâm lại, tôi mới nói:
– Tôi đã nói rồi, chuyện cũ thôi xí xóa. Bây giờ anh tập trung vào chữa bệnh đi, cần gì cần giúp thì cứ gọi tôi. Tôi thì không có tiền, nhưng nấu cháo cho anh chắc là làm được.
Hai mắt anh ta cũng đỏ hoe nhìn tôi:
– Cảm ơn em.
– Không có gì đâu.
– Thôi, cũng muộn rồi, mình về đi, để anh đưa em về nhé.
– Thôi, mất công. Anh về nghỉ ngơi đi.
– Để anh đưa em về đi, biết đâu sau lại không đưa về được nữa.
– Anh toàn nói vớ vẩn. Thanh toán đi.
Thì ra là ngay từ đầu Tuấn muốn đưa tôi về nên mới đi bằng xe máy. Anh ta đi sát tôi, không nói gì, chỉ im lặng đi cùng tôi thế thôi. Đến cổng chung cư anh ta cũng không vào mà đứng ở dưới, vẫy vẫy tay:
– Em về nhé, tý anh về đến nhà nhắn tin cho.
– Ừ. Đi về cẩn thận đấy.
Tôi cất xe xong còn tranh thủ đi siêu thị mua ít đồ về nấu cơm, nghĩ bụng chắc bây giờ mới gần sáu rưỡi nên Hoàng cũng chưa về. Không ngờ khi tôi vào nhà đã thấy anh ngồi ở ghế xem tivi.
– Em về rồi à?
– Vâng. Hôm nay anh về sớm thế.
– Ừ, hôm nay xong việc sớm.
– Thế đợi em tý nhé, em nấu cơm rồi ăn.
Nói xong tôi tất bật vào bếp nấu cơm, lúc sau, tự nhiên thấy anh đi đến ôm tôi từ đằng sau, miệng hôn lên cổ tôi:
– Hôm nay sao em về muộn thế?
– À…
Tôi không muốn anh biết tôi gặp Tuấn nên đành nói dối:
– Ở trường có chị phụ huynh đón con muộn nên giờ em mới được về. Anh đói chưa?
– Ừ, rau kia để nấu canh à? Anh nhặt luôn nhé.
– Thôi, nhặt lại bẩn tay ra, để đó em nhặt cho, anh cứ ra ghế ngồi xem tivi đi, nhé nhé.
Tôi nói xong còn quay sang thơm vào má anh mấy cái, Hoàng cười:
– Ừ, thế anh vào tắm đây.
Dạo này trộm vía tôi bán hàng rất được, ngoài bán quần áo trẻ em, tôi còn bán thêm cả các phụ kiện cho các con nên khách hỏi mua rất đông, có hôm phải ôm điện thoại trả lời khách đến 1, 2h sáng.
Vì ban ngày đi làm mệt, với cả đêm về bán hàng cũng mệt, còn đóng gói đồ để ship các kiểu nữa nên hơn một tuần rồi tôi cứ leo lên giường là ngủ, bỏ đói anh.
Hoàng thì vẫn rất tôn trọng tôi, khi nào tôi thoải mái thì anh mới làm, còn khi tôi mệt thì anh chỉ ôm tôi ngủ. Cứ thế mà bẵng đi một thời gian, kể từ lúc chúng tôi bắt đầu quan hệ đến giờ cũng hơn hai tháng, chả dùng biện pháp gì mà tôi cũng không dính bầu.
Hôm đó tôi đến bệnh viện thăm Tuấn về, tự nhiên mới mở cửa vào nhà thì anh đã đè tôi vào tường rồi hôn tôi tới tấp. Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người anh nên chỉ hôn một lúc rồi đẩy anh ra:
– Anh sao thế? Hôm nay ra ngoài tiếp khách à?
– Ừ, anh mới về, tự nhiên nhớ em.
Tôi kiễng chân hôn chụt một cái lên môi anh rồi nói:
– Gớm, mới có một tuần không ăn mà đã thèm thịt rồi à? Anh vào đi ngủ đi, tý em nấu cơm xong em gọi nhé.
– Không, lát nữa ra ngoài ăn cơm, bây giờ ăn thịt đã.
Nói xong, anh kéo tay tôi vào phòng ngủ rồi đẩy lên giường. Hoàng đè lên người tôi, hôn từng tấc da thịt tôi, tay tôi cởi đồ của anh, tay anh cũng nhanh chóng lột quần áo trên người tôi xuống.
Chỉ chưa đầy một phút mà trên người chúng tôi đã chẳng còn thứ gì, tay anh tham lam xoa nắn ngực tôi rồi siết mạnh, tôi vừa đau vừa kích thích, rên ầm ĩ hết cả lên.
Môi anh dời từ cổ tôi xuống dưới, cúi đầu vào giữa rãnh ngực đầy đặn của tôi rồi không chịu nhả ra, tôi buồn quá nên kêu toáng lên:
– Buồn quá, buồn thế.
Anh không buông tha, tay lần mò xuống phía dưới trêu chọc tôi, cảm giác buồn lập tức tan biến, thay vào đó là những âm thanh thở hổn hển của tôi, tôi cong người lên theo từng nhịp chuyển động của ngón tay anh, cuối cùng không chịu nổi, vừa thở vừa nói:
– Anh… em sắp chết rồi.
Anh nghe thế mới chịu buông tôi ra rồi chống tay dậy, sau đó cấp tốc đi vào. Tôi như chết đuối vớ được cọc, cảm giác được lấp đầy và thỏa mãn làm mắt tôi mờ đi, đại não hoàn toàn tê dại, tôi bấu chặt lấy lưng anh, cố dính sát vào người anh, lên xuống theo từng nhịp chuyển động của người ấy.
Đang lúc cao trào, anh hỏi tôi:
– Hôm nay em đi đâu?
Đầu óc tôi đã đông cứng cả lại rồi, lúc đó chẳng nghĩ được gì, cũng không phát hiện ra thái độ rất khác lạ của anh, tôi theo bản năng vẫn nói dối:
– Em đi làm… á… em ở trường mà.
Anh không nói gì, chỉ tăng tốc ra ra vào vào, anh vẫn thế, vẫn quyết liệt, vẫn dứt khoát, vẫn mạnh mẽ khiến tôi đê mê không dứt ra được, tôi như một người điên gào thét theo từng nhịp chuyển động của anh, tôi tưởng như mình sắp chết đến nơi dưới thân anh, tâm trí hoàn toàn mụ mị.
Sau khi làm xong xuôi, anh đẫm mồ hôi nằm úp trên người tôi không chịu rút ra. Tôi ôm lưng anh vuốt ve:
– Sao thế? Ăn xong mệt à anh?
– Không, anh vẫn còn sức tối ăn tiếp đấy.
– Nhưng em mệt sắp chết rồi, anh nặng thế còn đè em à? Trèo xuống đi.
– Không.
– Sao lại không?
Lúc đó anh không nói gì chỉ cười, nhưng mãi sau này tôi mới biết, anh cố tình làm thế để muốn tôi có thai.
Chúng tôi cứ nằm ôm nhau trên giường tư thế đó đến hơn mười phút sau anh mới chịu xuống, anh nói:
– Em đói chưa?
– Cũng hơi đói đói rồi.
– Thế dậy tắm đi rồi hai đứa mình ra ngoài ăn. Ăn xong em có muốn đi xem phim không?
– Thích thế á? Anh bao em hả?
– Không. Dạo này em bán hàng được nhiều tiền mà, em bao anh đi.
– Ai bảo anh em bán hàng được nhiều tiền? Em mệt sắp chết đây này.
Anh cười cười rồi kéo tôi dậy:
– Tối nào cũng bán muộn thế thì chẳng mệt à? Dậy đi, anh tắm cho em.
Hai người bọn tôi tắm xong cũng đã gần tám giờ tối, Hoàng lái xe chở tôi đến một nhà hàng cũng ở gần gần Times City, lúc ăn cơm, anh nói:
– Dạo này việc ở trường bận lắm à em?
– Vâng, cuối năm nên cũng bận, với cả sắp tết rồi. Tuần nữa là tết thôi đấy.
– Ừ. Em bận thì giảm bớt bán hàng muộn đi, thức muộn nhiều không tốt đâu, cần gì cứ bảo anh.
– Xùy xùy, ông già. Em ở với anh nhưng không lấy tiền của anh đâu nhé, em cũng kiếm ra tiền mà. Tối nay em bao anh vé xem phim.
Anh không nói gì chỉ cười, rồi lại gắp đồ ăn vào đĩa cho tôi. Một tuần nữa là đến tết rồi, năm nay là năm nhuận nên tết đến muộn quá, mà tôi thì chỉ muốn ở bên anh nên cứ mong lâu lâu hãy đến tết. Vì tết thì tôi phải về quê mà… anh thì lại không thể về cùng tôi.
– Tết năm nay Ngọc bao nhiêu tuổi nhỉ?
– Qua tết năm nay là Ngọc của anh đã sát ba mươi rồi. Anh Hoàng của em cũng hơn ba mươi rồi đấy.
– À…
Anh “à” xong lại chẳng nói gì, mà thái độ của anh thế lại làm tôi tò mò. Tôi nhìn anh chằm chằm:
– Này ông già, anh à là ý gì đấy. Anh chê em già phải không?
– Diệp không chê chú Minh già thì thôi, anh mới hơn ba mươi mà em chê anh già hả?
– Anh như ông cụ non ấy.
Anh tự nhiên lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn, nhẫn này không phải nhẫn đôi, cũng không phải nhẫn cầu hôn, mà chỉ là một chiếc nhẫn vàng trắng bình thường, chỉ gắn mấy viên kim cương nhỏ nhỏ thôi.
Tôi biết chiếc nhẫn ấy giá trị không lớn như trong phim người ta tặng, toàn tặng nhẫn có kim cương to, nhưng tôi thấy thế là đủ lắm rồi. Anh có mua cho tôi nhẫn mười nghìn thì tôi vẫn thích.
– Anh biết em toàn chê anh già nên mua cái này để buộc em lại, khi nào thấy anh nào trẻ hơn thì nhìn xuống tay, nhớ là tay mình đã bị buộc rồi đấy nhé.
– Có ai tặng nhẫn như anh không đấy hả?
– Đưa tay đây cho anh.
Tôi cứ tưởng anh sẽ nói lãng mạn như trong tivi cơ, nhưng anh nói như thế tự nhiên lại làm tôi bật cười, cũng thấy rất thoải mái khi đưa tay cho anh đeo nữa.
Hoàng đeo chiếc nhẫn kia vào ngón giữa bàn tay phải của tôi chứ không phải tay trái, anh nói:
– Em nhớ lời anh dặn chưa đấy? Khi nào thiếu tiền thì bảo anh, đừng mang bán nhẫn đi nhé.
– Rồi rồi, ông cụ non. Cảm ơn anh.
Đây là món quà đầu tiên anh tặng tôi, tôi thích lắm nên cứ ngắm nghía mãi. Có chiếc nhẫn này, sau này tôi ra đi thì cũng coi như là mang theo kỷ niệm của anh phải không? Tôi biết anh không đeo vào tay trái của tôi là vì cả tôi và anh chưa sẵn sàng, mà tôi cũng không mong anh cưới tôi.
– Em thích cái nhẫn này, anh có mắt thẩm mĩ thật đấy.
– Anh mua cái này từ lâu rồi.
Tôi đần mặt ra hỏi anh:
– Mua từ lâu á? Anh mua lúc nào?
– Lúc sang Mỹ lần trước. Em bảo nhớ mua quà về cho em còn gì.
– À. Thế sao bây giờ anh mới đưa cho em.
Anh cười:
– Vì bây giờ anh mới nhớ.
Tôi biết không phải vậy, mà là vì bây giờ quan hệ của chúng tôi đã tiến triển xa hơn nên anh mới tặng nó cho tôi. Anh ít nói, ít thể hiện, nhưng suy nghĩ thì luôn chín chắn và chừng mực, tôi hiểu anh, cũng như hiểu mối quan hệ của chúng tôi. Chẳng có bắt đầu, chẳng có tương lai, cũng chẳng biết lúc nào thì kết thúc.
Ăn xong chúng tôi về Times City xem phim rồi lại về nhà ôm nhau ngủ, tôi đeo chiếc nhẫn mát lạnh trong tay, thầm nghĩ mối tình của tôi với Hoàng chỉ cần có thế.
***
29 Tết tôi về quê, Hoàng mua cho tôi một ít quà về biếu bố mẹ, còn mua cả một đôi giày thể thao cho thằng Út nhà tôi. Anh chở tôi ra bến xe còn dặn tôi về nhớ mang đồ ăn sạch lên cho anh, tôi thì cứ ngồi trên xe ôm anh mãi không muốn rời. Tôi thương anh lắm, tết này anh không có người thân nên chẳng biết đi đâu, mà tôi thì lại chẳng dám dẫn anh về nhà.
– Em về anh có buồn không?
– Buồn chứ. Nhưng không sao đâu, mấy hôm là em lên mà.
– Em mang bánh chưng lên cho anh nhé, cả giò nữa, bố em gói giò ngon cực.
– Ừ, nhớ mang cả em lên nữa.
– Em biết rồi ông già, đừng có buồn nhé.
Tôi lên xe về quê mà cứ nhìn anh đứng dưới vẫy vẫy tay với tôi mãi, tự nhiên nước mắt cứ chảy ra. Ước gì tôi có thể lấy anh, có thể đẻ cho mấy đứa con, tết năm sau, rồi các năm sau anh không phải cô đơn nữa.
Tôi về quê thì Tuấn cũng về thăm bố mẹ tôi, từ khi lấy nhau đến nay đây là tết đầu tiên anh ta tự giác về đi tết bố mẹ vợ. Bố mẹ tôi vẫn khuyên bỏ qua cho anh ta rồi quay lại, nhưng lòng tôi đã nguội lạnh rồi, chẳng qua là vì anh ta giờ bị bệnh nên tôi mới không đuổi anh ta về mà thôi.
Tuấn ở quê tôi hai ngày tết, anh ta ngủ với bố tôi, còn mừng tuổi cho thằng Út, mừng tuổi cho cả Hạnh mấy triệu. Tôi thì cứ nghĩ, thôi kệ anh ta, vợ chồng hết tình còn nghĩa, còn có thể vui vẻ ngày nào tốt ngày ấy.
Nhưng mà, tôi không hề biết rằng: lúc tôi và Tuấn như vậy, có một người lại hiểu lầm và buồn rất nhiều vì tôi.
***
Tôi chỉ ở đến ngày mùng ba tết rồi lại tất tưởi bắt xe lên với anh. Tôi mang cho anh bánh chưng, giò, còn cả táo ở quê tôi, mấy thứ này trước ở nhà chồng, bố mẹ chồng tôi rất khinh rẻ, còn đối với Hoàng, mấy thứ này anh rất thích.
Chúng tôi đi chơi tết loanh quanh phố phường Hà Nội, đi vườn hoa, bãi đá Sông Hồng, đi thiên đường Bảo Sơn, đi ra Hồ Hoàn Kiếm,.. đi đâu anh cũng chở đi, miễn là tôi muốn.
Một thời gian sau đó, Tuấn đã cắt hoàn toàn tuyến giáp và bắt đầu xạ trị. Sau khi hết đợi cách ly xạ trị xong xuôi, tôi đến thăm anh ta thì cũng gặp mẹ chồng ở đó.
Đợt trước tôi toàn phải nhắn tin hỏi Tuấn xem có ai đang ở đấy không rồi mới đến nên tránh mặt được nhà họ, hôm nay tôi cũng căn đúng giờ đấy để đến nhưng vẫn gặp mẹ chồng.
Thấy tôi, bà nói:
– Ngọc đến đấy à?
– Vâng. Mẹ ạ.
– Con mang gì đến cho thằng Tuấn đấy? Mẹ cũng mang đồ ăn vào mà, sau đến không cần phải mang gì đến đâu, đến thăm nó là được rồi.
Mẹ chồng tôi thay đổi thái độ 180 độ giống như Tuấn làm tôi thích nghi không kịp, tôi đặt cạp lồng cháo xuống bàn rồi nói:
– Con nấu ít cháo hạt sen cho anh Tuấn. Mẹ yên tâm, con không bỏ muối đâu.
– Mẹ không có ý đó. Bố với thằng Tuấn mới đi sang phòng bác sĩ rồi, con ngồi đây.
Tôi ngồi xuống ghế, mẹ chồng tôi bảo:
– Mấy tháng nay mẹ gọi cho con bao nhiêu lần nhưng không liên lạc được.
– À, số đó con bỏ lâu rồi, giờ con dùng số khác. Có việc gì không mẹ?
– Mẹ gọi điện bảo con đừng chuyển tiền vào tài khoản của mẹ nữa. Số tiền đó thôi bỏ qua đi con, ngày trước mẹ sai với con, đáng lẽ mẹ không nên bắt con trả nợ như thế.
– Không. Có gì đâu, con nợ thì phải trả chứ.
– Mẹ xin lỗi, bây giờ thằng Tuấn nó ra như thế này mới biết được ai mới là con dâu tốt con ạ.
– Mẹ đừng nghĩ nhiều, bây giờ cứ lo chữa bệnh cho anh Tuấn đã. Mấy việc kia thì gạt sang một bên cho đầu óc thanh thản. Bây giờ mẹ phải cố lên.
Bà tự nhiên nắm lấy tay tôi, mắt đỏ hoe:
– Con Hiền nó đẻ nửa tháng rồi. Mẹ thấy không giống thằng Tuấn nên xét nghiệm. Bác sĩ bảo thằng cu không phải con thằng Tuấn, bố mày tức quá nên đuổi mẹ con nó đi. Nó xách đồ ra cửa lại có thằng chồng cũ đón đi luôn, còn từ hôm thằng Tuấn xạ trị đến giờ không thấy nó bén mảng đến nữa.
Đến nước này thì tôi cũng chẳng chấp nhặt chuyện cũ với gia đình nhà họ làm gì nữa. Mẹ chồng tôi nói tiếp:
– Từ khi nó về nhà mình ở, nhà cửa không được yên ngày nào. Thằng Tuấn bệnh tật thế mà nó đối xử thế mới sáng mắt ra. Mẹ biết ngày trước mẹ đối xử không tốt với con, mẹ sai rồi Ngọc ạ. Con tha thứ cho bố mẹ, tha thứ cho thằng Tuấn con nhé.
– Chuyện cũ qua rồi, con không để bụng đâu, bây giờ chỉ muốn anh Tuấn nhanh khỏi bệnh, thế thôi mẹ ạ.
– Con quay về đi, bây giờ khoa học tiên tiến, làm thụ tinh nhân tạo cũng được, thằng Tuấn thế này, mẹ sợ nó tâm lý rồi điều trị lại khó khăn ra. Nó vẫn nói với mẹ, bây giờ nó mới hiểu chỉ có con là tốt với nó.
Tôi thở dài, sau đó nắm lấy tay mẹ chồng. Tôi hiểu tâm trạng của ông bà lúc này, đẻ được hai đứa con trai, một đứa thì chết rồi, còn mình Tuấn thôi thì lại bị ung thư, trong khi đó cháu chắt thì vẫn chưa có, ông bà già rồi chắc suy nghĩ và buồn nhiều.
Thôi chuyện cũ qua thì cho nó qua đi, dù sao bây giờ tôi cũng không muốn so đo làm gì nữa.
Tôi đang không biết trả lời mẹ chồng thế nào thì Tuấn với bố chồng vào phòng. Tôi vẫn chào bố chồng bình thường, còn ông thì lại nói:
– Ngọc đến đấy à con.
– Vâng ạ.
Tuấn phải ngồi xe lăn, qua hơn hai mươi ngày cách ly anh ta gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mắt trắng dã, mặt mày xanh như tàu lá. Anh ta thấy tôi thì cố gượng cười yếu ớt:
– Em đến rồi à?
– Vâng. Anh mệt không? Lên giường nằm đi.
Bố chồng tôi bế Tuấn lên giường, tôi cầm cạp lồng cháo nhìn anh ta, tự nhiên lại thấy trong lòng hơi buồn buồn:
– Anh đói chưa? Ăn tý cháo nhé. Em nghe nói xạ trị xong một ngày phải ăn bốn, năm bữa mới nhanh khỏe lại được.
– Ừ.
Tôi ngồi cạnh đút cháo cho Tuấn, cổ họng anh bây giờ không nuốt được đồ cứng nên phải nấu cháo thật loãng, lại không được bỏ muối nên rất khó ăn.
Anh nhìn tôi cười, dù gương mặt có vẻ rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nuốt:
– Em nấu cháo gì thế?
– Cháo hạt sen đấy, hạt sen nhừ tơi trong cháo rồi, không có muối nên em bỏ nhiều hạt sen cho ngọt.
– Ừ, ngon mà.
– Anh chịu khó ăn vào, hôm nào rỗi em lại nấu rồi mang cho.
– Ừ, anh ăn hết, em yên tâm.
Bố mẹ chồng tôi đứng bên cạnh thấy Tuấn chịu ăn thì mừng lắm, tôi đút xong được gần nửa tô cháo thì tự nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa ở ngoài. Bố chồng tôi tưởng anh em đến thăm nên nói:
– Vào đi.
Tôi đang mải đút cháo nên không để ý lắm, đến khi nghe thấy giọng của Hoàng phía sau lưng mới giật mình cứng đờ người:
– Chú, dì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!