Đàn Bà Không Biết Đẻ - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2922


Đàn Bà Không Biết Đẻ


Phần 28


Đám cưới của Diệp và chú Minh tổ chức ở một nhà hàng tiệc cưới bên Cầu Giấy. Không có sự tham gia của bố mẹ, họ hàng, không có ai dắt tay Diệp đến trao cho chú Minh, nhưng trong bụng cô ấy bây giờ có thêm một sinh linh bé nhỏ chứng kiến và đi theo từng bước chân của Diệp trên thảm đỏ hôn lễ.
Tôi cũng mặc váy trắng nhưng không làm phù dâu, tôi cùng Hoàng ngồi ở dưới nhìn Diệp mặc váy cô dâu, ánh mắt sáng lấp lánh.
Chẳng hiểu sao lúc thấy chú Minh cầm tay vợ, đeo nhẫn cưới vào cho Diệp đồng thời cầm micro tuyên bố với tất cả mọi người: “Kể từ bây giờ, cô ấy trở thành vợ tôi, dù giàu sang nghèo khó hay ốm đau, bệnh tật, tôi cũng vẫn sẽ ở cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy đến hết đời”, tôi lại rơi nước mắt.
Đúng lúc đó có một bàn tay lặng lẽ nắm lấy tay tôi ở dưới bàn.
Tôi ngẩng đầu quay sang nhìn Hoàng, thấy anh vẫn chăm chú nhìn lên khán đài, nhưng bàn tay lại âm thầm nắm tay tôi.
Cái nắm tay này cũng như mối quan hệ giữa chúng tôi, không thể công khai ra ánh sáng, chỉ có thể âm thầm thích nhau!!!
Anh nắm tay tôi một lúc rồi buông ra, lúc tiệc bắt đầu, chú Minh và Diệp đến bàn của tôi đầu tiên. Hoàng cầm ly rượu giơ lên:
– Chúc mừng cô dâu, chú rể nhé. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Chú Minh hôm nay nhìn kiểu gì cũng thấy trẻ ra đến mấy tuổi, cầm ly cụng với anh:
– Cảm ơn, cảm ơn. Chúc Hoàng cũng nhanh lấy được vợ nhé. Chúc cả Ngọc nữa. Nào, bàn mình cạn ly đi.
Tôi vui vẻ nói:
– Chúc anh Minh với Diệp sống hạnh phúc hết đời, con đàn cháu đống.
Diệp cười cười nhìn tôi, vẻ mặt rạng ngời:
– Cảm ơn, bạn Ngọc cũng phải sống hạnh phúc đấy nhé.
Nói xong, Diệp cầm ly rượu lên định uống, chú Minh thấy thế thì vội vàng ngăn lại:
– Thôi, em để anh uống. Hôm nay cưới mệt rồi, đừng uống nữa.
Cả bàn tôi nhao nhao lên:
– Đúng là lấy vợ trẻ có khác, chiều thế. Nhất Diệp đấy nhé, lấy được ông chồng tâm lý quá.
Diệp chỉ bĩu môi:
– Hoàng thượng chưa lo, thái giám đã lo.
Sau đó cũng ngoan ngoãn đưa ly rượu cho chú Minh. Cả bàn tôi cười nghiêng ngả.
Dự tiệc cưới và đưa Diệp về nhà chồng xong xuôi, tôi với Hoàng về đến chung cư thì trời cũng đã tối. Vừa vào đến nhà anh đã ghì tôi vào cửa, hôn điên cuồng. Tôi lúc ấy cũng có chút rượu nên cũng điên cuồng hôn trả anh, tay nhanh chóng tự cởi quần áo mình và quần áo anh.
Chẳng hiểu sao hôm ấy chúng tôi hăng thế, làm đến khi mệt không còn sức nữa anh mới chịu nằm xuống bên cạnh tôi, không nói gì, chỉ kéo đầu tôi gối lên ngực anh.
Tôi lẩm nhẩm đếm thời gian, ba ngày nữa…
Nhanh thật, mới đó mà trôi qua một tuần rồi.
– Anh mệt à?
– Không.
– Sao anh không nói gì.
– Anh đang suy nghĩ.
– Suy nghĩ gì vậy?
– Nghĩ xem đám cưới của mình sẽ thế nào, có nên tổ chức như đám cưới của Diệp với anh Minh không.
– Tất nhiên là không rồi. Cô dâu khác, chú rể khác mà.
– Ừ, đúng nhỉ.
– Cô dâu của anh phải thật xinh, thật xinh, da trắng, môi đỏ, má hồng, như thế mới xứng với Hoàng đẹp trai của em.
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp:
– Sao em không nghĩ anh sẽ lấy em?
Tôi bật cười, cười chua chát, cười để cố che đi tâm trạng hỗn loạn trong lòng:
– Anh đùa buồn cười chết đi được.
– Anh không đùa.
– Nhưng em sẽ không lấy anh.
Hoàng im lặng không nói, có lẽ anh biết, tôi sẽ tự cho anh câu trả lời. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, không dám đối diện với ánh mắt của anh, sau đó mới nói:
– Tình cảm của em buồn cười lắm, bây giờ có lẽ ở bên anh thấy vui, nhưng vài năm sau em lại không cảm thấy vui nữa. Em không thích dừng chân bên cạnh người đàn ông nào cả, vui vẻ thì làm tình nhân, không vui vẻ thì chia tay thế thôi.
Anh nhìn tôi không nói nên lời, chắc bây giờ anh đang cảm thấy xem thường tôi lắm, anh đã bao dung và hy sinh vì tôi nhiều như vậy, còn tôi lại nói những lời vô tình vô nghĩa như thế.
– Anh đừng nhìn em như thế. Em chỉ nói suy nghĩ thật của mình thôi, anh không cảm thấy hôn nhân rất ràng buộc à?
– Em sợ kết hôn đến thế à? Chuyện ngày trước, nếu có thể bỏ qua thì hãy bỏ qua đi. Đàn ông không phải ai cũng giống ai.
– Không hẳn. Em sợ hôn nhân, nhưng em cũng sợ tình yêu. Anh đã nghe câu: “Đàn ông luôn nhớ đến người phụ nữ cuối cùng của họ, còn phụ nữ thì luôn nhớ đến người đàn ông đầu tiên của mình” chưa? Em cũng thế, mối tình đầu sâu nặng lắm, em sợ lấy người khác rồi mà trong lòng vẫn nhớ về chồng cũ.
Tôi đã giết chết tình yêu của tôi và anh bằng những câu đơn giản như thế đấy. Xác định chúng tôi chỉ là tình nhân, khẳng định tôi vẫn còn yêu Tuấn, tôi làm thương tổn anh không có cách nào bù đắp được.
Đến bây giờ nghĩ lại những lời ấy, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi chính mình.
Thế nhưng, thà tôi làm đau cả hai còn hơn để anh phải đương đầu chịu mọi đau khổ vì tôi. Tôi mặc cảm vì chính mình, nhưng phần nhiều hơn, tôi không muốn anh vì tôi mà bị người khác khinh rẻ.
Rất lâu sau đó, anh nói:
– Em có suy nghĩ đó từ bao giờ?
– Từ khi bỏ đi khỏi nhà chồng. Em cũng là phụ nữ thôi, mối tình đầu cũng là Tuấn, người đầu tiên của em cũng là Tuấn, dù anh ấy đối xử không tốt với em, nhưng mà…
– Vậy còn anh? Em có yêu anh không?
Tôi sững sờ, vành mắt đỏ hoe, trong lòng kêu gào thảm thiết: Yêu? Không phải yêu mà là rất yêu, yêu anh đến mức có thể vì anh mà làm bất kỳ điều gì.
Thế nhưng cuối cùng tôi lại trả lời:
– Một chút.
Hoàng cười, lát sau anh đặt đầu tôi xuống gối rồi lật chăn ngồi dậy:
– Ngủ đi.
– Anh làm việc à?
– Ừ. Em ngủ trước đi.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vì bây giờ nếu nói chuyện nữa thì tôi sẽ khóc trước mặt anh mất, thế nên anh ra ngoài cũng tốt, tôi tự do chui rúc trong chăn mà khóc cũng chẳng bị ai phát hiện.
Chỉ là trước khi ôm laptop ra khỏi phòng, anh để lại một câu cho tôi:
– Em cũng là người đầu tiên của anh.
Anh đi rồi tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nước mắt rơi nhòe nhoẹt. Nhiều người bảo tôi ngu, bảo tôi sao không sang Mỹ cùng anh, bảo tôi sao không mặc kệ người đời để ở bên anh?
Nhưng nói là một chuyện, lựa chọn lại là chuyện khác. Mới bắt đầu mà tình cảm của chúng tôi đã bị đánh cho liểng xiểng thế này, ai dám chắc mai sau tôi và anh có thể kiên định ở bên nhau? Nếu như đánh đổi hết mà sau này không thành, thì kết quả chắc hẳn ai cũng biết.
Ngày hôm sau, tôi nhắn tin cho Nga, hẹn cô ấy ra quán cafe ngồi nói chuyện một lúc. Cuối giờ chiều vừa tan lớp, tôi vội vã đến điểm hẹn thì thấy Nga đã ngồi chờ sẵn ở đó rồi.
– Chị xin lỗi nhé, em đợi lâu chưa?
Nga nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhìn tôi cười:
– Em mới đến được mấy phút, em tranh thủ được một tý thôi, dạo này công ty mới nhận dự án mới, bận quá. Tý nữa lại phải quay về công ty làm tiếp nữa.
Tôi ngồi xuống, vẫy phục vụ gọi mấy cốc nước, biết cô ấy bận nên vào thẳng vấn đề luôn:
– Em gặp chị, anh Hoàng có biết không?
– Không, anh ấy bận bù đầu trong phòng làm việc, trưa còn không được ăn cơm nữa cơ. Mới đầu giờ chiều đã ra ngoài đi gặp đối tác rồi.
– Ừ. Thế được rồi.
Tôi nhìn Nga, hơi ngần ngừ một lúc rồi mới nói:
– Chị biết nói cái này không phải, nhưng chị không biết phải làm thế nào cả. Chỉ còn cách nhờ em thôi.
– Vâng. Chị có gì cần giúp, chị cứ nói đi.
– Chị sắp về quê, sau này không ở đây nữa, chị mong em đối xử với anh Hoàng thật tốt, như thế chị mới yên tâm được.
– Chị, ý chị là gì?
Nga ngạc nhiên nhìn tôi, cốc cafe trên tay nhanh chóng đặt xuống bàn:
– Sao tự nhiên chị lại về quê.
– Chị nghỉ việc, về dưới quê làm.
– Sao tự nhiên lại như thế? Chị với anh Hoàng có chuyện gì à?
– Em thông minh như thế, chắc em đoán được mà. Bọn chị làm sao mà đến được với nhau, dây dưa càng lâu càng khổ thôi.
– Chị đừng nói thế, bây giờ xã hội hiện đại rồi, có còn như ngày xưa nữa đâu mà phải nặng nề. Chị em mình đã bảo cạnh tranh công bằng rồi, bây giờ chị về quê rồi em biết làm thế nào?
– Em yêu một người, nhưng ngoài sự rắc rối ra, em không thể mang lại được gì cho người ấy. Đến một đứa con cho người ta cũng chưa chắc có thể đẻ được, em có tự tin ở bên cạnh anh ấy không?
– Chị…
Tôi lắc đầu cười buồn:
– Đó không phải là tình yêu, đó là tra tấn. Đến với nhau chỉ vì tình cảm thôi không đủ, phải cho nhau cuộc sống thoải mái, hoặc ít nhất không để người ta bị coi thường vì mình. Chị nghĩ em hiểu được điều này.
– Chị cũng hiểu anh ấy rất yêu chị, phải không?
Nga nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt cô ấy sáng ngời như mắt anh, đôi mắt ngay thẳng và chứa đựng sự tự tin không mấy ai có được:
– Nếu anh ấy yêu chị ít đi một tý, hoặc là chỉ ở bên chị vì thương hại, em sẽ cướp anh ấy lại ngay. Em cảm nhận được anh ấy yêu chị xuất phát từ sự đồng cảm, sau đó đến tình thương, cuối cùng là tình yêu. Thế nên anh ấy yêu chị rất nhiều, chỉ là anh ấy không nói ra thôi.
– Chị biết, em với anh ấy từng thầm thích nhau từ hồi cấp ba.
Nga ngạc nhiên hỏi tôi:
– Sao chị biết?
– Hai người đã có nền tảng, bắt đầu lại chắc không khó khăn gì. Về phần chị, chị đã quyết định rồi, từ từ rồi thời gian sẽ làm mọi thứ nguôi đi thôi. Thế nên hôm nay chị mới muốn gặp em, nhờ em ở cạnh anh ấy trong thời gian đó.
– Em không làm được.
– Em làm được. Tin chị đi, em làm được.
– Chị Ngọc.
– Muộn rồi, giờ chị phải về nấu cơm, ngày mai chị về quê rồi, có cái này tặng cho em.
Tôi lôi từ trong túi ra một chiếc đồng hồ nhỏ, đưa cho Nga, tôi nói:
– Em là người tốt, em phù hợp với anh ấy về mọi mặt. Chẳng qua, thứ em với anh ấy cần chỉ là thời gian thôi.
Nga trân trân nhìn tôi, còn sắc mặt tôi lại cực kỳ kiên định, cuối cùng, cô ấy nói:
– Cảm ơn chị. Nhưng mà em…
– Em phải giúp chị, đừng nói gì với anh Hoàng. Nếu em nói cho anh ấy, giữa chị và em không còn là cạnh tranh công bằng nữa, dù chị là người bỏ cuộc.
– Chị đừng làm thế, chị như thế mới là cạnh tranh không công bằng.
– Được rồi, mình về đi em.
Trên đường về, tôi cảm thấy rất thoải mái, tôi đã không còn đau buồn nhiều như quãng thời gian trước đây. Tôi đọc ngôn tình, thấy một bạn tác giả đã từng viết: “Yêu một người không nhất thiết là phải ở bên cạnh người ấy, đôi khi chỉ cần đứng sau nhìn người ta hạnh phúc là đã cảm thấy đủ rồi”. Bây giờ tôi ngẫm lại, cảm thấy đúng thật.
Tôi tranh thủ mấy ngày này thanh lý hết hàng, lấy tiền cod, rút sổ tiết kiệm. Cộng tất cả lại được gần một trăm triệu.
Tôi mua một ít đồ dùng mới, chăn ga gối đệm mới, hẹn họ hai ngày nữa đem đến chỗ tôi. Tôi muốn thay sạch tất cả, quên sạch tất cả, tôi đã làm phiền anh quá lâu rồi.
Tối ấy anh về, tôi rủ anh xuống CGV xem phim. Ngồi trong rạp, anh chỉ chăm chú xem chứ không nói chuyện với tôi như thường ngày, tôi thì mắt dán vào màn hình nhưng tâm trạng thì để ở nơi khác. Lúc ấy cảm thấy còn được ở cạnh nhau thế này cũng đủ rồi, anh ghét tôi hay không, cũng không quan trọng.
Xem phim xong, lúc đi bộ về, anh bảo tôi ngồi ở bồn nước một chút cho thoải mái. Tôi đoán được chuyện anh sắp nói, tôi chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi.
Chúng tôi ngồi xuống, im lặng rất lâu. Ngoài đường giờ này vẫn đông người qua lại, thời tiết tháng năm rất nóng, ngồi trên thành của bồn nước, hơi nước mát bốc lên có vẻ dễ chịu hơn hẳn.
Một lúc sau, anh nói:
– Em có muốn quay về không?
Tôi giả ngu trả lời:
– Về nhà hả anh? Mới ngồi được một lát mà.
– Không. Về nhà chồng em.

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN