Đàn Cổ Cầm Khỏa Thân - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Đàn Cổ Cầm Khỏa Thân


Chương 1


Năm 400, triều
Đông Tấn
Quân đội vượt
dòng Dương Tử. Ngựa hí vang, chiến xa rì rầm, kỵ binh và bộ binh gầm thét. Tất
cả tạo thành một con trăn khổng lồ trườn đi chầm chậm.

Trong chiếc
xe phủ trướng đen, Bà Mẹ Trẻ mê man. Nàng đã mất hết khái niệm về thời gian và
không còn biết đất trời thay đổi. Con đường của các binh sĩ là một hành lang
tăm tối và lạnh lẽo, cách biệt với thế giới bên ngoài. Cuộc đời nhà binh đong đếm
bằng những hồi tù và rền vang ra lệnh tiến quân hay dừng lại, bằng những tràng

trống lệnh tấn công hay rút lui. Bà Mẹ Trẻ không biết đến niềm vui. Nàng chỉ biết
đến nỗi buồn. Dễ bị tổn thương và không có vũ khí, nàng buộc phải theo chân người
đàn ông đã bắt được mình.

Gò má nàng
hóp sâu. Tiếng rít vội vã của bánh xe và tiếng rì rầm đáng sợ của dòng sông đã
chiếm lấy da thịt nàng. Tay và chân nàng sưng húp. Ngực căng đầy làm nàng đau đớn.
Bụng nàng biến thành một mỏm núi chỉ toan phun trào nước và máu. Trong nàng, sự
sống lao vào cuộc chiến khốc liệt chống lại thần Chết. Bằng một sợi thừng kiếm
được giữa trận chiến, nàng buộc chặt cái bụng căng tròn vào cơ thể yếu ớt đang
dựa vào một dải xương sống mỏng manh của mình. Nàng sợ đứa con rơi khỏi nàng và
rớt khỏi chiếc xe. Trên đường, nơi nào quân sĩ đi qua, nơi đó chẳng còn người
giàu kẻ nghèo, chỉ còn những thây người, những kẻ đói khát, những kẻ tha hương
cầu thực. Ngựa giẫm đạp lên nhau, chiến xa và xe kéo nối đuôi nhau, binh lính

chạy bộ theo hàng ngũ. Kẻ bị thương, kẻ bị bệnh, tất cả những ai ngã xuống mà
không kịp bình phục, tất cả những ai bị bỏ lại phía sau đều bị thần Chết nuốt
chửng, mang đi.

Chiếc xe
rung giật dữ dội. Con đường mòn làm bánh xe kêu cọt kẹt. Bà Mẹ Trẻ mở mắt, ôm
ghì lấy bụng mình. Bất ngờ, một mũi tên đâm thủng mái vòm, mũi của nó xé toạc tấm
màn trướng. Bà Mẹ Trẻ hét lên thất thanh. Chiếc xe dừng lại. Ở đằng xa, tiếng

tù và vang lại báo hiệu cuộc tiến công. Những tiếng hét lúc đầu còn nhỏ, sau đó
lớn dần rồi lao thẳng vào nhau. Nàng nghe người phu xe thúc con la dữ dội. Chiếc
xe rên rỉ rồi lại tiến về phía trước.

Bụng nàng co
thắt mạnh. Cơn đau làm nàng phải gập người lại. Nước chảy ra giữa hai đùi nàng.
Mũi tên thứ hai đâm thủng mái xe. Nàng trườn xuống sàn xe, co rúm người lại.

Bỗng một hồi
vó ngựa kéo tới, kèm theo tiếng la của một tên lính:

– Lửa! Lửa!

Một giọng
khác trả lời:

– Chúng bắn
cung tên lửa vào xe lương thảo rồi!

Vó ngựa làm
rung chuyển mặt đất.

– Nhanh! Phụ
nữ và lương thực nhanh vào làng!

Lửa đã đốt
sáng cả trời đêm. Lửa vẽ lên những tấm trướng đen họa tiết hoa đỏ rực. Cánh hoa

rời rạc phồng lên rồi vung vẩy khắp nơi. Bà Mẹ Trẻ nghẹt thở. Nàng không còn
phân biệt được tiếng bánh xe và tiếng ngựa hí, tiếng lính tráng chạy qua chạy lại
la hét những khẩu lệnh vội vàng. Tiếng ầm ầm trở nên đinh tai nhức óc. Nàng nhắm
mắt lại. Bà cố nàng đã sinh nở trong một chiếc xe bị kỵ binh và cung thủ của một
bộ lạc du mục truy sát. Bà chết ngay tại chỗ để rồi đứa bé đã phải bú sữa của
người chết.

Số mệnh đã
đeo đuổi gia đình nàng hay sao?

Nàng sinh ra
trong một thị tộc danh giá ở đất Trung Nguyên. Dòng máu quý phái của tầng lớp
thượng lưu chảy trong nàng. Từ thuở xa xưa, tầng lớp thượng lưu đã thường giao
du và kết hôn với nhau. Là đẳng cấp cao nhất trong xã hội, họ không cần phải
đóng thuế cho triều đình, cũng không phải thực hiện nghĩa vụ với các hoàng đế
và sống tự cung tự cấp ở miền quê.

Tổ tiên của
nàng từng sở hữu những thửa đất mênh mông ở Trung Nguyên. Một kỵ binh phải mất
hai con trăng mới đi hết một vòng quanh các cánh rừng, đồng cỏ, ruộng nương,
làng mạc và điền trang của tổ tiên nàng. Khi các bộ tộc dã man dồn quân lính
Hoa Hạ vào bước đường cùng, thị tộc cũng buộc phải rời bỏ Trung Nguyên, vượt
dòng Dương Tử sang bờ Nam lánh nạn. Một vương triều được dựng lên, mang tên
Đông Tấn.

Mồ hôi của
những kẻ lưu đày tưới đẫm bờ Nam, làm mọc lên vô số các thị thành. Giới thượng
lưu đã đánh mất tài sản nhưng vẫn giữ những thói quen của tầng lớp mình và sống
tự cung tự cấp, cách xa kinh đô mới mở. Trong khi chờ đợi lấy lại được bờ Bắc,

họ khai khẩn đất hoang, tưới mát các ngọn đồi và ruộng rẫy. Cung điện, đền đài,
vườn tược còn cao hơn và đẹp hơn những gì để lại cho những tộc người dã man.

Với khí hậu
ôn hòa và đất đai màu mỡ, nghề trồng lúa nước và bông vải cùng nghề nuôi tằm lấy
lụa đã phát triển mạnh mẽ; kỹ thuật dệt và kỹ thuật kim hoàn mở rộng trong dân

chúng. Giao thương cũng phát đạt không kém. Khi đã giàu có, các thương nhân
ngày càng có tầm ảnh hưởng rộng, mặc cho họ xuất thân từ tầng lớp thấp nhất của
xã hội.

Giới thượng
lưu không thích thay đổi. Cuộc sống của họ bình ổn. Họ để cho hoàng đế và chính
quyền địa phương toan tính việc quân. Cầm kỳ thi họa và các suy tư triết lý mới
là thú tiêu khiển của họ. Vào mùa xuân, họ đi du ngoạn bên bờ hồ, ngắm lũ cò trắng
sải cánh trong sương mờ; mùa hè, họ chơi nhị cầm và tiêu sáo dưới ánh trăng;
mùa thu, các cuộc tranh tài thi ca diễn ra trong chén tạc chén thù cùng thịt cá
tươi ngon; mùa đông, những khúc hát dịu ngọt của phương Nam làm những thế hệ trẻ
chẳng còn muốn quay về Trung Nguyên, nơi mùa đông khắc nghiệt trong bão tuyết mịt
mù.

Bà Mẹ Trẻ
chưa ăn uống gì từ đêm qua, nhưng nàng chẳng thiết tha. Tay nàng tìm kiếm trong
chiếc xe rồi lôi ra một chiếc túi da cừu có mùi tởm lợm khiến nàng buồn nôn.
Nàng phải ăn để có sức sinh nở. Nàng phải cố cử động cái miệng rét cóng và nuốt
ực một ngụm nước chua lòm. Nàng cầm lấy một nắm cơm đã lạnh khô và mở banh cổ họng
để nuốt vào từng hạt. Nàng thèm chút trà thơm vị mận xanh mà nàng uống hồi mùa
hè nào đó trong một chiếc tách mã não trắng. Nàng còn nhớ tất cả các bộ tách
trà được dùng theo từng mùa: trà hạt sen, trà cẩm tú cầu, trà bột vừng, trà mộc
qua, trà hoa đào. Nàng tiếc đã không thể nào giữ lại trên đầu lưỡi chút hương vị

ngày xưa. Làm sao nàng còn có thể nuôi dưỡng cái vẻ huy hoàng phù phiếm đó chứ?

Những mũi

tên xé gió cắm phập vào tấm vải bạt của chiếc xe. Con la hí lên như bị cắt tiết.
Bà Mẹ Trẻ ép mình sát mặt đất. Đã lâu thật lâu nàng không có tin tức gì về hôn

phu. Nàng không biết chàng có còn sống hay không.

– Á!

Tiếng thét của
người phu xe làm nàng run lẩy bẩy. Nàng bò lên, vén cánh cửa sổ nhỏ. Một mũi
tên cắm vào vai của cái bóng đen ấy. Mặc dù bị thương, ông vẫn một tay nắm chặt
dây cương còn tay kia đánh thúc con la.

Lính tráng
là một dòng giống khác. Như những cánh chim lượn trên sông Dương Tử và trú
trong mỏm núi, họ sống với nhau, xa cách cuộc sống thường nhật bên ngoài. Nàng
không biết tên tuổi của người lính này. Chẳng hề biết nhau, họ lại trở thành bạn
đường trên chuyến đi chết chóc này. Tại sao ông ta không dừng lại? Tại sao ông
ta không bỏ mặc chiếc xe và bỏ trốn? Tại sao ông ta ngoan cố cầm cương? Những
chiếc bánh xe rên xiết và xoay đều. Hoàn toàn tập trung và im lặng, ông ta đánh
xe xé toạc đêm đen, không bao giờ nhìn lại phía sau.

Trước khi

hôn phu của mình ra đi, nàng từng xin chàng một lưỡi dao nhọn.

– Để làm gì?

– Chàng hỏi nàng.

– Dù cho
chàng đã bắt cóc thiếp nhưng thiếp đã là vợ của chàng và thiếp chấp nhận số phận
này. Thiếp muốn có thể tự sát nếu những kẻ thù của chàng chẳng may bắt được rồi
làm nhục thiếp. Thiếp không muốn làm chàng mất danh dự.

Chàng không
thể hiểu nổi.

– Nàng rất
xinh đẹp, eo nàng thon thả, – chàng trả lời. – Hãy đi theo kẻ cho nàng một túp

lều để ở và một đĩa cơm để ăn. Hãy quên ta đi.

Bà Mẹ Trẻ lạnh
run. Cơn đau lại ập đến nơi bụng dưới của nàng, nhưng nỗi lo phải sinh hạ trong
bão lửa và cung tên còn lớn hơn cơn đau này nhiều.

Những hình ảnh
ấu thơ đầu tiên của nàng là những chiếc nồi bạc bắc trên bếp đất sét nung. Nô lệ
mặc áo xanh áo hồng, lũ lượt thay than trong lò. Những thang thuốc sôi ùng ục
trong nồi hay đang nguội đi bên cạnh những ngọn lửa tỏa ra mùi hương ngọt ngào
và cay cay khắp phòng. Mẹ Lưu cầm một cái chén tới gần. Ánh mắt bà hiền hòa mặc
dù khuôn mặt bà nghiêm nghị. Bà vừa thầm thì vừa mím môi:

– Uống đi

con gái. Con bị ốm rồi… Con ốm nặng rồi. Mở miệng ra nào… Đúng rồi… Như vậy…

Giọng nói

này làm nàng sợ và nàng không kháng cự được khi chén thuốc đến gần.

Mặc cho nàng
nước mắt đầm đìa, Mẹ Lưu đỡ nàng dậy rồi đổ chất nước đen ngòm vào miệng nàng.

Nước thuốc chua lòm làm nàng nghẹt thở. Hai thái dương nàng kêu ù ù. Giọng Mẹ
Lưu của nàng nghe lúc được lúc mất:

– Uống đi… rồi
con sẽ khỏe lại… Con sẽ có một người chồng tử tế và một bầy con ngoan…

Mẹ Lưu trở lại
bên bếp lò và nấu một thứ thuốc khác.

– Uống cái
này nữa. Nếu không con sẽ không đi lại được…

Nước mắt đầm
đìa, nàng lại ngoan ngoãn há miệng. Chất nước sền sệt và đen ngòm nhấn chìm
nàng. Đầu óc nàng quay cuồng, ngực nàng nức nở. Mẹ Lưu không lau khuôn mặt lem
luốc của nàng mà còn quay lại với chén thuốc thứ ba.

– Thuốc này
để giữ tay chân con được ấm và bổ gan.

Nàng quên cả

nghiến răng và để mặc cho Mẹ Lưu làm gì thì làm. Cơ thể nàng đẫm mồ hôi, nàng
ngã vật xuống chiếc gối và ngủ thiếp đi cho tới khi Mẹ Lưu gọi nàng dậy uống
thuốc khác.

Mẹ Lưu là một
nô tỳ mà người ta không biết tên tuổi. Tuy nhiên, chính bà là người mang bên
mình tất cả các chìa khóa trong nhà. Những lời to nhỏ về quyền lực của bà đi

trước bước chân của bà, tiếng chìa khóa lanh canh trước khi bà xuất hiện. Khi

bà ngồi xuống và cầm lấy cây cọ, không phải để viết thư pháp hay để vẽ. Bà giữ
hai khoản tiền, một khoản cho trang viên ở miền quê và một khoản cho tòa nhà
trong kinh thành. Miệng lưỡi thiên hạ đồn rằng bà đã tách ông nội khỏi những
người vợ của ông để dễ dàng cai quản. Mẹ Lưu cai quản ruộng đồng, trông chừng hạt
giống rồi cho thu hoạch chúng. Bà đếm từng túi thóc và từng cuộn len, vải, lụa
mà những nông dân làm việc cho gia đình nộp về. Bà xâu từng đồng tiền có được từ
những người lái thương vào một sợi dây mảnh dài như con rắn và trao lại cho những
người quản lý các phu nhân của ông nội. Mỗi tháng một lần, bà chất lên thuyền
những túi lớn rau quả, hạt và lúa gạo rồi đi về phía kinh thành. Bà ở nhà ông nội
và sắp xếp mọi việc trong tòa nhà. Vì Mẹ Lưu nói không ai biết cách dạy con gái
nên bà dẫn nàng về ở với bà và không ai dám phản đối.

Gắn bó với Mẹ

Lưu như một chiếc chìa khóa dính với thắt lưng của bà, nàng thường xuyên ù tai
với giọng nói sang sảng của bà, nấp dưới váy bà và chơi đùa giữa hai chân bà.
Khi bàn tay sần sùi của bà lướt trên khuôn mặt nàng, nàng cảm nhận từng đợt
sóng yêu thương trìu mến. Trong số con cháu của ông nội với các bà vợ khác
nhau, Mẹ Lưu chỉ yêu có mình nàng. Bà nhìn nàng bằng con mắt đầy lo lắng, thấy
nàng quá gầy, quá xanh xao, quá im lặng. Bà nhìn nàng ăn từng chút, từng chút
và sắp xếp giường chiếu cho nàng cẩn thận rồi mới đi ngủ trước cửa phòng nàng.

Trên thắt
lưng của bà có một chiếc chìa khóa nghìn chân. Nó mở cửa căn phòng giấu kho báu
của bộ tộc. Những chiếc rương bằng gỗ chống được mối mọt và hơi ẩm nằm ngay
hàng, thẳng lối với nhau, trong đó chứa những nhạc cụ được đặt nằm ngang. Cầm một
cái giẻ nhỏ trên tay, Mẹ Lưu lau chùi chúng thật kĩ lưỡng. Một nhạc cụ giống
hình lá chuối được chăm sóc đặc biệt. Đáy cây đàn đã sờn và rạn là chỗ ít đẹp
nhất. Mẹ Lưu nói rằng cây đàn cổ cầm cổ là một trong số các vật quý hiếm mà gia
đình mang theo trong lúc chạy loạn về phương Nam và chỉ cây đàn đó thôi đã trị
giá bằng cả một đô thành.

Mẹ Lưu hát
thầm những điệu nhạc ngọt ngào. Bà không phải người Hán mà là con gái của một tộc
người ở vùng đất cực Nam. Khi còn nhỏ, bà đã hát theo giọng điệu của bộ tộc. Mẹ

Lưu nhắm mắt mơ màng và vỗ tay lên đùi giữ nhịp như thể bà đang nghe được thứ
âm nhạc tuyệt hảo nhất.

Một buổi
sáng, khi vừa mở mắt, cô gái nhỏ nhận thấy chiếc thảm trước phòng mình trống rỗng.
Mặt trời chiếu qua tấm mành che rồi dừng lại trên tấm chăn vẫn còn nguyên hình
dáng bà. Những hạt bụi nhỏ óng ánh xoay tròn trên dấu vết này rồi chợt tắt.
Chúng thành hình một người đàn bà ngủ rồi bay tản ra.

Sau đó, người
ta cho cô gái biết Mẹ Lưu chết trong đêm. Cùng với bà, thời thơ ấu của nàng
cũng vụt mất như một cánh hoa bồ công anh bay đi.

Bên kia tường
cao cổng kín quanh nhà, cuộc đời rất bình yên. Lừa và ngựa nhẩn nha gặm cỏ trên
đồng; ngỗng và gà đẻ trứng giữa đường đi. Cây cối phủ quanh ngôi làng nhìn xuống
những cánh đồng và ao hồ đầy ắp cá. Khu nhà ở rộng rãi gồm các tòa nhà và vườn
tược của cha mẹ và các bác chia nhau, nối với nhau nhờ một dòng nước. Cùng với
các anh em họ hàng, nàng nhảy nhót, trèo lên lưng dê, câu tôm, hái lá dâu về
cho tằm ăn, nhả tơ nhả lụa.

Đi thuyền
khoảng nửa ngày thì đến kinh thành nơi ông nội sống, một thành đô nằm giữa bốn

bức tường cao bằng đá, các con kênh thay thế đường sá và những con thuyền được
trang hoàng bằng những tấm vàng dát mỏng thay thế lũ ngựa bờm xinh xắn. Nàng
ngoảnh đầu lại đếm những ngôi nhà xây bằng xà và cột được tô vẽ đang cắt vào nền
trời.

Ông nội sống
trong một tòa nhà có nhiều tầng. Nàng hiểu rõ tất cả các bức tranh và những
hình vẽ trên tường đến từng chi tiết. Phong cảnh, thú vật, cỏ cây, những cảnh
chiến tranh, những cuộc phiêu lưu của các thương nhân bán lụa trong sa mạc Tây
Bắc, hình minh họa cho các bài cổ thi, cuộc đời những ông vua và những tao nhân
mặc khách, ngôi nhà này với nàng còn rộng hơn cả một vương quốc. Phòng nàng ở tầng
ba. Nàng nhảy cóc lên cầu thang gỗ để làm nó rung lên từng đợt. Khi nàng ngồi
bên cửa sổ, kinh thành trải ra dưới mắt nàng như một bức họa trên vải cuốn.

Mùa xuân,

hoa bừng nở trong từng góc phố. Màu sắc lúc đầu khác biệt nhau rồi hòa vào
nhau. Khi gió thổi nhẹ, những cánh hoa bay lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống mái
tóc nàng. Mùa hè, khi những cơn bão tràn về, kênh rạch trở thành những dải lụa
màu xanh ngọc. Mùa thu, vào những đêm trăng tròn, các tòa nhà in bóng xuống
kênh làm thành một con rắn dát bạc. Nó chạy vòng quanh nàng để phô ra những đường
kẻ sọc rực rỡ rồi chọc nàng cười. Mùa đông, thương nhân gả con gái của họ và
phô trương sự giàu có. Cả kinh thành chen lấn nhau dưới những bến thuyền để xem
từng đoàn thuyền chất đầy của hồi môn đi ngang qua. Trong tiếng nhạc lễ hội, những
chiếc đĩa bạc, lọ ngọc thạch, san hô hình cây cối lũ lượt nối đuôi nhau, dẫn
theo đủ thứ đồ đạc bằng gỗ quý khảm xà cừ và cẩm thạch. Khi những cuộn lụa đào ở
cuối hàng đi ngang qua, lũ trẻ reo hò ríu rít, đàn ông nhíu mày và bứt râu, đàn
bà ghen tỵ trong im lặng.

Lụa, cái thứ
nguyên liệu vuốt ve dịu dàng này lại mang trong mình sức mạnh của ngọn lửa và
cái tinh khiết của cánh rừng tre, chính là thứ đồ xa xỉ của giới quý tộc. Một sắc
lệnh triều đình đã cấm dân chúng mặc lụa và những ai dám vi phạm luật này sẽ bị
xử tử. Ngay cả những người lái buôn giàu có nhất cũng chỉ có thể trưng bày lụa
trong cửa hiệu của họ như một tác phẩm nghệ thuật mà thôi.

Lúc còn bé,
nàng thích lụa như điên. Nàng nhảy giậm lên nó, nàng ôm nó, quấn quanh cơ thể mỗi
khi người thợ dệt của ông nội kính cẩn đem đến những tấm lụa mới dệt xong. Nàng
nắm lấy đầu mút của cuộn vải và giật mạnh. Những làn sóng đủ màu sắc trải ra. Lụa,
tùy theo xưởng dệt ra nó, mà mang những cái tên ngọt ngào khác nhau. Nàng biết
rất nhiều tên và đọc chúng như một bài thơ dài: “Tuyết muộn hoa lê”, “Giấc mơ cầu
hoa trà”, “Bóng liễu”, “Mây lang thang mùa hạ”, “Khúc hát chim vàng anh trong
sương mù xanh”, “Trăng lên”, “Ao sen”, “Mùi hương sau cơn mưa thu”, “Thác hoa
cúc dại”, “Hoa lan lười nhác”…

Ông nội, người
cho nàng tất cả những gì nàng muốn, nói rằng phụ nữ thượng lưu đặc biệt hơn cả

loại lụa mịn nhất.

Ông nội sinh
ra trên đường lưu vong nên thích những thứ kỳ thú. Ngoài khả năng thi họa, ông
còn là một tay đàn tỳ bà bốn dây siêu hạng. Ông chán ở quê và lên kinh thành của
những hội hè miên man. Một chiếc thuyền phủ trướng thêu là ngôi nhà thứ ba của
ông. Ông thích trôi nổi trên những con kênh từ sáng sớm để ngắm nhìn màu trời
bình minh thay đổi, lướt qua các nhịp cầu và viết thư pháp trên nước bằng cách
dùng cán cây quạt của mình để đẩy dồn ánh mặt trời.

Phụ nữ ngồi
bên những khung cửa sổ rình xem ông đến; họ mân mê tấm khăn trong tay rồi ném
xuống mũi thuyền những bó hoa trong đó gói ghém những bức thư tình. Ông chọn lựa
tùy theo thơ hay thơ dở. Khi ông cập bến căn nhà, những người đàn bà vốn thích
đeo mạng che kín khuôn mặt đẹp mỗi khi ra đường đều để lộ mặt mộc đến chen lấn
nhau đón chào ông. Giữa những tấm màn khảm ngọc trai và những bình đốt trầm
hương, những bàn tay trắng nõn mời ông ăn những món nóng hổi, rồi mang đến đĩa

vàng, đĩa bạc, trên đó xếp từng lát cá sống theo hình muôn loài hoa. Sau giấc
nghỉ trưa, mọi người chơi đối đáp nhau theo nhịp một chiếc cồng nhỏ và người
thua phải cạn chén. Vui vẻ say sưa, ông nội nàng sẽ dùng miếng gảy ngà chơi đàn
tỳ bà, thân đàn giống như thân thể một phụ nữ và sẽ hát, những khúc ca ngẫu hứng.
Giống như sự nổi tiếng của xưởng kim hoàn sẽ làm nên giá trị của những viên đá
quý, những người phụ nữ được vinh danh trong các bài thơ của ông cũng được thơm
lây muôn phần.

Khi đêm xuống,
căn nhà của ông nội nhộn nhịp hẳn lên. Như những đám mây muôn màu của buổi chiều
tà, thuyền bè được sơn vẽ sẽ đỗ đầy bốn phía kinh thành. Gió thổi nhẹ qua ống
tay áo của những bóng người ngồi bên mũi thuyền và làm phập phồng cổ áo. Tóc
búi cao, mặt điểm trang son phấn, môi tô son và mắt được tôn lên nhờ những đường
kẻ đen, khách khứa nhẹ nhàng phe phẩy những cây quạt lông chim quý hiếm chẳng hạn
như chim Thiên thần bất tử, rồi lũ lượt kéo vào vườn Ngọc Hồ, được Mẹ Thiên
nhiên đất Tây đô dâng tặng. Thuyền bè cập bến. Dựa vào tay người hầu, họ nhảy
lên mặt đất. Những đôi ủng làm bằng gỗ quý của họ gõ cộc cộc. Những đôi giày
cao gót nhồi bột trầm hương in dấu những bông hoa sen trắng trên con đường lát
đá đen. Họ sẽ đến ngồi trong những tửu lầu nhìn ra kênh, uống rượu và nhâm nhi
những lát cá tươi bắt trên sông Dương Tử rồi luận bàn về sự bất tử và thuật đắc
nhân tâm. Trời vào đêm. Trăng lên cao. Những chiếc đèn lồng hoa đăng được thả
xuống kênh nổi bập bềnh rồi xoay tròn, báo hiệu một kiều khách nổi tiếng sắp đến.
Những chiếc thuyền mũi nhọn ló ra từ đêm đen. Với khuôn mặt che mạng kín, nàng
cúi chào tất cả mọi người, ngâm một bài thơ với đàn tỳ bà rồi chiếc thuyền chở
nàng biến mất vào trong những chiếc bóng lấp lánh trên sông.

Ông nội và
cha nàng không thể sống cùng nhau. Ông nội giọng nói lớn, ngủ rất trễ và dậy sớm.
Ông có thể diễn thuyết về hình dáng các vì sao đến tận sớm tinh mơ rồi đi lang
thang trên những con kênh để đón ánh mặt trời. Cha nàng thì khác, ông rút lui từ
sớm, dậy trễ và lảng tránh những cuộc gặp gỡ, tiệc tùng. Trắng trẻo và đa tình,
ông có giọng nói nhỏ nhẹ và ánh mắt của người mơ ngủ. Sao chiếu mệnh của hai
người đối lập nhau, người đầu tiên mạng Mộc, còn người thứ hai mạng Kim. Khi
hai người giận nhau, mấy ông chú cả trong nhà nói “dao” đã đâm vào “cây”. Chỉ
sau cái chết của Mẹ Lưu và ông nội, nàng mới được biết cha nàng.

Trên thuyền,
cha nàng không bao giờ ngồi. Ông nằm ườn ở mũi thuyền dưới một cây dù. Dập dềnh
đều đặn theo sóng nước, mọi người đến gần một hòn đảo hoang bao quanh toàn lau
sậy mọc tua tủa trên đường chân trời. Khi cha và con gái đến, ngay lập tức một
đám đông bao quanh nàng. Nàng bám vào tay áo cha mình. Người ta chào hỏi cha
nàng rồi ngợi khen nàng không tiếc lời:

– Quả nhiên
là tố nga khuynh thành mà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN