Đàn Hương Hình
Chương 18
Tôn Bính hỏi:
– Ta với Tiền đại nhân có thù oán gì?
Lý Vũ cười:
– Anh già, đúng là người sang hay quên! Ngươi vừa nói hôm qua, rằng bộ
râu của quan lớn Tiền không đẹp bằng bộ lông trong đũng quần ngươi, quên rồi à?
Tôn Bính trừng mắt nhìn Lý Vũ:
– Lý Vũ, ngươi là kẻ ngậm máu phun người! Ta nói câu ấy hồi nào? Ta có điên, có ngốc đâu mà nói như thế?
Lý Vũ nói:
– Ngươi không điên, không ngốc, nhưng bị thịt lợn làm cho lú lẫn!
– Ngươi không vu oan giá họa cho ta được đâu! – Tôn Bính nói.
– Mình làm mình chịu mà! – Lý Vũ nói – Ngươi có mặc quần áo vào không?
Không mặc thì cứ trần truồng mà đi, muốn mặc thì mặc nhanh lên, bọn ta
không có thì giờ đấu khẩu với thằng con hát như ngươi. Tiền đại nhân
đang đợi ở công đường để kiểm tra bộ lông của nhà ngươi!
Tôn Bính bị bọn công sai xô đẩy, loạng choạng bước vào công đường huyện. Ông hơi bị choáng, người nóng ran, những chỗ bị thương nhâm nhẩm đau. Ông bị
giam trong đại lao đã ba hôm, trên người bám đầy giòi bọ. Trong ba ngày, ngục tốt lôi ông ra sáu lần, lần nào cũng bịt mắt. Roi da, gậy tày rơi
như mưa trên người, đau đến nỗi ông nhảy như choi choi, đập cả vào
tường. Trong ba ngày, ngục tốt chỉ cho ông uống một bát nước đục, ăn một bát cơm hẩm. Ông cảm thấy đói và khát kinh khủng, người đau như giần,
máu trong người gần như bị giòi bọ hút cạn. Ông trông thấy những con vật bé tí bụng đầy máu bám trên tường, lấp lánh từng mảng, giống như những
hạt kiều mạch tẩm dầu. Ông cảm thấy không chịu đựng được nữa, thêm ba
ngày nữa, chắc chắn ông sẽ chết. Ông hối hận trong một lúc cao hứng đã
nói những câu không nên nói. Ông cũng hối hận về việc đã giành lấy đĩa
thịt lợn. Ông rất muốn giơ tay vả vào miệng mình một cái để trừng phạt
nó đã gây tai họa. Nhưng vừa giơ tay lên, mắt ông nẩy đ đóm, cánh tay
đau buốt, nặng như thỏi sắt nguội. Và nó lại buông thõng, bất lực.
Hôm ấy xấu trời, phải đốt mười mấy cây nến đại bằng mỡ cừu trong công
đường. ngọn lửa nhảy nhót, không ổn định, khói tuôn cuồn cuộn. Mùi hoi
của mỡ cừu xộc vào mũi. Ông cảm thấy buồn nôn, trong bụng như có một vật cứng đang va đập, đang cuộn lên, một mùi tanh lợm xộc lên mũi. Ông nôn
mửa ngay tại công đường, cảm thấy xấu hổ, thậm chí thấy mình có lỗi. Ông lau những vết bẩn trên râu, định nói câu xin lỗi, thì từ phía sau công
đường vọng ra một tiếng “mi-ao”, tiếng kêu trầm, tròn trịa, tỏ ra đã
được huấn luyện thành thục. Tiếng kêu làm ông giật thót, nhấtt thời
không biết đối phó thế nào. Lúc này, tên công sai áp giải ông đạp một
cái vào kheo chân ông. Ông khuỵu xuống trên nền đá.
Phủ phục trên mặt đất ông cảm thấy dễ chịu hơn đứng. Sau khi nôn, bụng có khá hơn.
Đột nhiên ông cảm thấy mình không nên khóc lóc, xin xỏ. Mình làm, mình
chịu, đứt đầu chẳng qua là một vết thương bằng miệng bát! Tình hình này, chắc rằng quan huyện không tha ông, giả vờ ngất xỉu cũng không ăn thua! Dù sao cũng chết, vậy thì phải cứng cỏi mà chết, anh dũng mà chết! Chỉ
sau hai mươi năm là cùng, người ta sẽ viết thành vở rồi đem công diễn,
cũng coi là tiếng thơm để đời. Nghĩ vậy liền cảm thấy máu dồn trong
huyết quản, mạch đập ở thái dương, cái khát cái đói cái đau lập tức giảm đi nhiều, mắt lại trợn, nhỡn cầu lại chuyển động linh hoạt, đầu óc lại
tỉnh táo. Sự tích bi tráng của các anh hùng hảo hán mà ông sắm vai, cùng với lời ca khẳng khái lại rộn lên trong ông. Mặc cho hình trượng đả nát thịt, nghiến răng ta chịu không than van! Thế là ông, ưỡn ngực, ngẩng
cao đầu, trong tiếng mi-ao mi-ao liên chi hồ điệp của bọn sai nha cáo
mượn oai hùm, trong bầu không khí thâm nghiêm, bí hiểm.
Ông ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn thấy, dưới bức hoành Chính Đại Quang Minh,
trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn nến, là viên quan huyện mặt đỏ râu
dài, uy nghi như một thần tượng ngồi sau án bằng gỗ nặng trịch, chạm trổ hoa văn. Quan huyện cũng đang chăm chú nhìn ông. Ông phải thừa nhận
rằng, quan huyện dung mạo đường hoàng, không như Lý Vũ miêu tả. Nhất là
bộ râu rũ trước ngực, sợi nào sợi ấy mượt như lông đuôi ngựa, rất khác
đời. Ông bất giác cảm thấy xấu hổ, tự nhiên nảy sinh tình cảm thân thiết với quan huyện, chẳng khác gặp lại người anh em ruột thịt xa nhau đã
lâu ngày!
Anh em gặp nhau tại công đường, nhớ lại năm xưa lệ vấn vương.
Quan huyện vỗ án vang dội sảnh đường. Tôn Bính giật mình, lại thấy căng
thẳng. Nhìn vẻ mặt oai nghiêm của quan huyện, ông như tỉnh giấc mơ, hiểu rằng công đường đâu phải sân khấu, quan huyện đâu phải diễn viên đeo
râu, còn mình cũng không phải người hùng trong vở diễn!
– Kẻ dưới kia, nói rõ họ tên!
– Tiểu nhân Tôn Bính.
– Quê quán?
– Làng Đông Bắc.
– Tuổi?
– Bôn mươi nhăm.
– Nghề gì?
– Bầu gánh hát.
– Có biết vì sao triệu ngươi đến đây?
– Tiểu nhân rượu say nói bậy, mạo phạm quan lớn.
– Nói gì?
– Tiểu nhân không dám nhắc lại.
– Cho phép nói.
– Tiểu nhân không dám.
– Nói!
– Tiểu nhân nói rằng, bộ râu của quan lớn không bằng bộ lông trong đũng quần tiểu nhân.
Hai bên công đường có tiếng khúc khích cười vụng. Tôn Bính nhìn lên, thấy
nét ranh mãnh thoáng qua trên mặt quan huyện, ngay sau đó là vẻ nghiêm
nghị giả vờ.
– Tôn Bính to gan! – Quan huyện đập bàn quát – Vì sao ngươi hạ nhục bản quan?
– Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân nghe nói quan lớn có bộ râu đẹp thì không nhục, trót nói bậy…
– Ngươi dám đọ râu với ta không?
– Tiểu nhân sở trường không có gì, chỉ có bộ râu vẫn tự nhận là nhất
thiên hạ. Tiểu nhân diễn “Đơn đao hội”, đóng vai Quan Vân Trường không
cần đeo râu giả.
Trường giang chảy về đông, sóng nước muôn trùng, thuận gió tây dập dềnh chiếc bánh, rời cửu trùng lầu các, dấn thân nơi
nọc rắn hang hùm…
– Ngươi đứng dậy để bản quan xem bộ râu nhà ngươi!
Tôn Bính đứng lên, người lảo đảo như đứng trên thuyền.
Vọng đông Ngô tinh kỳ phấp phới, hổ giữa đàn dê, chi sợ quân Tào…
– Bộ râu quả là đẹp, nhưng chưa chắc đã thắng nổi bản quan!
– Tiểu nhân không cho là thế.
– Nhà ngươi muốn đọ râu với bản quan theo kiểu nào?
– Tiểu nhân muốn dùng nước để đọ.
– Nói tiếp.
– Râu của tiểu nhân chọc thẳng xuống nước, không nổi ngang.
– Có chuyện như vậy sao? – Quan huyện vuốt râu, im lặng hồi lâu, hỏi:
– Nếu thua thì sao?
– Nếu thua thì râu của tiểu nhân là lông trong đũng quần của đại nhân.
Bọn nha dịch không nhịn được, cười rũ. Quan huyện đập bàn quát:
– Tôn Bính to gan, dám nói tục!
– Tiểu nhân đáng chết.
– Tôn Bính, nhà ngươi nhục mạ mậnh quan của triều đình, lẽ ra phải trị
tội theo pháp luật, nhưng bản quan thấy nhà ngươi là coi người thẳng
thắn, nên nhận lời đọ râu với nhà ngươi. Nếu ngươi thắng, tội của ngươi
sẽ được xóa. Nếu thua, ngươi phải tự mình vặt hết râu và không được nuôi lại. Bằng lòng không?
– Tiểu nhân bằng lòng.
– Bãi đường! – Tiền đại nhân nói xong, đứng dậy đi vào nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, khuất sau tấm bình phong.
Địa điểm đọ râu là cái sân rộng thênh thang, nằm giữa cổng lớn và nghi môn
của huyện lỵ. Quan lớn Tiền không muốn mở rộng qui mô của cuộc thi, chỉ
mời hơn chục bô lão có danh vọng ở huyện, một là đến xem, hai là làm
chứng. Nhưng tin tức về cuộc đọ râu giữa quan huyện và Tôn Bính không
cánh mà bay, từ sáng sớm người ta lũ lượt kéo nhau về trước cổng huyện
lỵ. Những người đến đầu tiên sợ oai của nha môn, đứng xa mà ngó, về sau, người đông lên, xô đẩy nhau nhích lại gần cổng. Những người dân ngày
thường đi qua cổng huyện không dám ngẩng đầu lên, nay chen bật cả nha
dịch ào qua cổng lớn, tràn vào sân. Chỉ một loáng, cái sân đã dày đặc
những người là người, vậy mà bên ngoài cổng, dòng người vẫn cuồn cuộn
kéo đến. Một số trẻ tinh nghịch trèo lên cả ngọn cây, ngồi lên đầu
tường.
Chính giữa sân, hơn chục ghế băng bằng gỗ lim nặng trịch
quây thành hình đa giác. Các vị hương thân được mời đến ngồi vào ghế.
Ngồi ngay ngắn, người nào người ấy vẻ mặt nghiêm túc, như gánh trên vai
gánh nặng ngàn cân. Ngồi ghế băng còn có thơ lại về tư pháp, hậu cần và
thơ lại lục phòng. Vòng ngoài là các nha dịch đứng quây thành vòng tròn, dùng lưng chắn người xem. Giữa vòng, hai thùng cao to đựng đầy nước kê
liền nhau. Người đọ râu vẫn chưa tới. Mọi người hơi sốt ruột, mặt lấm
tấm mồ hôi. Những đứa trẻ lẩn như trạch khiến đám đông thỉnh thoảng lại
nhốn nháo. Bọn nha dịch bị xô đẩy đứng không vững, như những thân cây
ngô bị nước lũ ào tới. Ngày thường, chúng giơ nanh múa vuốt, hôm nay lại tỏ ra dễ tính. Quan hệ giữa quan huyện và nhân dân vì có chuyện đọ râu
mà trở nên thân thiết lạ thường. Một ghế băng bị gạt đổ, vị hương thân
vội nhảy sang bên, giương cặp mắt gà chọi nhìn đám đông, đầu nghiêng
nghiêng như đáng giá đối thủ. Một vị to béo, tóc điểm bạc, ngã sấp mặt,
phủ phục trên mặt đất như lợn, mãi mới đứng dậy được. Ông ta vừa phủi
bụi trên người vừa chửi, khuôn mặt to bè sưng sỉa, y hệt chiếc bánh mới
ra lò. Một nha dịch bị xô ngã đè lên mép ghế, xương sườn đau nhói, gào
lên như lợn bị chọc tiết cho đến khi đồng nghiệp của anh ta lôi dậy mới
thôi. Đầu lĩnh Ban Điều Tra Lưu Phúc, một thanh niên thanh mảnh, da đen
nhảm đứng trên ghế băng, từ tốn nói với đám đông:
– Bà con đừng chen lấn, chết bẹp ra đấy thì lôi thôi to!
Quá nửa buổi, diễn viên chính ra sân khấu. Quan lớn Tiền từ tam cấp công
đường, thong dong bước qua nghi môn, tiến ra sân. Aùnh nắng chan hòa
trêm mặt ông. Ông vẫy tay chào công chúng. Quần chúng không nhảy lên,
không vỗ tay hoan hô, không chảy nước mắt, nhưng rõ ràng là xúc động.
Đúng ra, phong thái của quan huyện làm quần chúng ngỡ ngàng. Người ta
nói nhiều về dung mạo đẹp đẽ của quan huyện nhưng ít khi được gặp. Hôm
nay ông lớn không mặc quan phục, chỉ quần áo thường, vẻ nhàn tản. Nửa
mái đầu phía trước cạo nhẵn, chân tóc ánh lên màu trắng xanh; nửa sau,
tóc xức dầu đen nhánh; đuôi sam to, dài chấm mông, phần chót găm viên
ngọc màu xanh nhạt và một lục lạc bằng bạc, mỗi cử động lại kêu loong
coong. Ông lớn mặc áo chùng bằng đoạn trắng rộng thùng thình, chân đi
giày vải màu xanh nhạt có gờ nổi chạy dọc mũi, ống quần buộc túm bằng
dây tơ, đũng quần rộng tới mức tưởng đó là con sứa đang bơi. Đương nhiên đẹp nhất vẫn là bộ râu rũ trước ngực của ông lớn, bộ râu sao mà sáng,
sao mà bóng, sao mà trơn, sao mà mượt! Bộ râu sáng bóng trơn mượt rũ
trước ngực áo trắng bong, trông mà sướng mắt! Trong đám đông có một phụ
nữ đắm đuối nhìn quan huyện phong thái hào hoa như cây ngọc thụ trước
làn gió nhẹ, mà như mê như say, chân nhẹ bỗng, nước mắt tràn mi. Một
buổi tối mưa phùn cách đây vài tháng, nàng ngơ ngẩn trước phong độ của
quan lớn Tiền, nhưng khi đó quan lớn mặc quan phục nghiêm chỉnh, khác
hẳn hôm nay mặc thường phục. Ông lớn mặc quan phục, với không tới; ông
lớn mặc thường phục, giản dị dễ gần.
Người phụ nữ ấy là Tôn Mi Nương.
Tôn Mi Nương chen lên phía trước, mắt vẫn dán vào ông lớn. Nàng như mê đi
trước từng cái giơ tay, cái nhắc chân, cái nhìn của ông lớn. Dẫm phải
chân người khác ư, bất chấp! Hích phải vai người ta ư, mặc kệ! Chửi mắng trách móc ư, dứt khoát làm như không nghe thấy! Một số người nhận ra
nàng là con gái Tôn Bính, một trong hai nhân vật chính của cuộc đọ râu
hôm nay. Họ cũng biết nàng đang lo cho tính mạng của cha. Mọi người cố
né để nàng đi vào vòng trong. Cuối cùng, nàng đụng đầu gối vào ghế băng, nhìn qua vai nha dịch, trái tim nàng như bay lên để rồi rơi vào giữa
ngực ông lớn mà làm tổ, mà sinh con đẻ cái, mà thụ hưởng sự dịu dàng ở
đó!
Nắng chan hòa khiến mắt ông lớn càng long lanh, càng diễm
tình. Ông lớn vòng tay chào các vị hương thân, chào cả công chúng. Ông
không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười đầy quyến rũ. Mi Nương cảm thấy ánh
mắt ông lớn dừng lại một thoáng trên mặt mình, cái dừng như cố ý, khiến
nàng như mê đi, mất hết cảm giác. Tất cả những gì trong người, dịch thể, nước mắt, nước mũi, mồ hôi, tiết dịch, xương cốt đều tan ra nước. Nàng
cảm thấy mình nhẹ như chiếc lông tơ bay lên trời xanh, như trong mơ, như làn gió.
Lúc này, từ gian phòng phía đông, nơi quần chúng sợ vỡ
mật mỗi khi nhắc đến, hai tên công sai dẫn Tôn Bính thân hình cao lớn,
mặt sắt đen sì, vào sân. Mặt Tôn Bính hơi bị phù, trên cổ có mấy vết
thương màu đỏ, nhưng tinh thần thì rất ổn, hình như ông đang tự động
viên. Khi ông đứng sánh vai với quan huyện, dân chúng bất giác sinh lòng nể trọng ông. Dù rằng ăn mặc, khí sắc ông không bằng quan huyện, nhưng
bộ râu trước ngực ông quả thực phi phàm. Râu ông hình như rậm hơn, hơi
rối và không mượt như râu quan huyện, dù vậy cũng đáng nể rồi! Vị hương
thân gầy nh nói nhỏ với vị béo:
– Người này khí chất hiên ngang, mặt mày rạng rỡ, quyết không phải phường xướng ca vô loài.
– Có gì ghê gớm đâu, chẳng qua chỉ là anh kép hát Miêu Xoang! – Ông béo dè bỉu.
Viên thơ lại chủ trì cuộc đọ râu đứng lên, dọn giọng khàn khàn của con nghiện, nói:
– Thưa các vị hương thân, phụ lão và bà con, lý do cuộc đọ râu hôm nay
là, tên cứng đầu Tôn Bính nói năng vô đạo, xúc phạm tri huyện đại nhân.
Tôn Bính tội nặng, lẽ ra cứ pháp luật mà trị, nhưng niệm tình mới phạm
lần đầu, nên khoan hồng. Để Tôn Bính tâm phục khẩu phục, quan huyện đặc
cách phê chuẩn lời thỉnh cầu của hắn, đọ râu công khai với hắn. Nếu Tôn
Bính thắng, ông lớn tha cho tội xúc phạm ngài; nếu ông lớn thắng, Tôn
Bính phải tự vặt râu và không được nuôi lại. Tôn Bính, có phải vậy
không?
– Đúng vậy – Tôn Bính ngẩng đầu lên – Cám ơn ông lớn đã khoan hồng độ lượng!
Viên thơ lại hình sự xin ý kiến Tiền đại nhân, đại nhân khẽ gật đầu ra hiệu bắt đầu.
– Đọ râu bắt đầu! – Viên hình sự hô to.
Chỉ thấy Tôn Bính cởi phắt áo ngoài, hai vai đầy những lằn roi, cuốn đuôi
sam lên đỉnh đầu, xiết chặt dây lưng, đá chân, vươn vai, vận toàn bộ khí lực vào cằm dưới. Quả nhiên, như có ma thuật, râu ông rung lên lạo xạo
một hồi, sau đó sợi nào sợi ấy cứng như dây thép, thẳng tưng! Rồi ông
vươn cằm, thẳng lưng, hạ thấp người, nhúng bộ râu vào nước.
Ông
lớn Tiền không hề làm một động tác phô trương thanh thế. Khi Tôn Bính
vận khí, ông đứng bên mỉm cười, tay phe phẩy quạt giấy. Vẻ nho nhã của
quan huyện khiến mọi người thán phục, đồng thời sinh phản cảm đối với
Tôn Bính, cho rằng ông ta vửa giả tạo vừa khó coi, mang đậm phong cách
của anh mãi võ bán thuốc cao. Khi Tôn Bính nhúng râu vào nước, ông lớn
Tiền cụp chiếc quạt giấy lại, cất trong ống tay áo rộng thùng thình. Rồi ông hai tay nâng râu đưa ra phía trước rũ một cái, quẳng đi cái vẻ
phong lưu khoáng đạt suýt làm mất mạng Tôn Mi Nương. Ông lớn cũng vươn
cằm ra, thẳng lưng hạ thấp người, nhúng bộ râu vào nước.
Mọi
người kiễng chân, rướn cổ, trố mắt nhìn vào thùng nước. Nhưng hầu hết
không nhìn thấy gì. Họ chỉ thấy nụ cười thanh thản của ông lớn và bộ mặt tím tái của Tôn Bính. Những người đứng gần nhất thực ra cũng không nhìn thấy bộ râu trong nước như thế nào. Nắng chói quá, mà thùng thì màu
sẫm!
Viên thơ lại làm trọng tài cùng cới Cử nhân Đan đi đi lại
lại giữa hai thùng nước, so sánh nhiều lượt, vui mừng ra mặt. Để thuyết
phục đám đông, viên hình sự cao giọng đề nghị:
– Có ai muốn xem, xin mời lên!
Tôn Mi Nương bước qua chiếc ghế băng, chỉ mấy bước đã lướt tới bên quan
lớn. Nàng cúi xuống, bày ngay trước mắt là gốc đuôi sam to dày, rãnh
sống lưng rất sâu, vànnh tai trắng trẻo của ông lớn. Nàng cảm thấy môi
nóng ran, sự thèm muốn như con trùng nhỏ, cứ nhè trái tim mà cắn! Nàng
những muốn cúi xuống hôn khắp người ông, không chừa một chỗ nào, bằng
cặp môi mềm mại, nhưng không dám. Nàng cảm thấy một tình cảm còn sâu sắc hơn cả nỗi đau, những giọt nước mắt to tướng rơi trên cổ ông, cái cổ
đầy đặn và mạnh mẽ. Nàng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ từ thùng nước
bay lên. Nàng trông thấy râu của ông lớn, từng sợi từng sợi cắm thẳng
trong nước như bộ rễ của loài thủy sinh. Nàng thực sự không muốn xa
thùng nước của ông lớn, nhưng viên hình sự và cử nhân Đan giục nàng
chuyển sang thùng của cha nàng. Nàng cũng thấy râu của cha nàng cắm
thẳng trong nước, cũng như bộ rễ của loài thủy sinh. Viên hình sự chỉ
mấy sợi muối tiêu nổi trên mặt nước, nói:
– Chị Hai, chị trông rõ rồi chư? Chị cứ công bằng mà nói với mọi người! Bọn ta nói thì cho qua, lời chị nói thì ghi nhận. Chị nói đi, ai thắng, ai thua?
Mi Nương do dự trong một thoáng, từ khuôn mặt đỏ lựng và cặp mắt như ứa
máu của cha, nàng nhìn thấy sự kỳ vọng của cha đối với nàng. Nhưng khi
nhìn sang bên, gặp cặp mắt đa tình của ông lớn, nàng cảm thấy như có gì
dính chặt môi lại, không nói nên lời. Viên hình sự và cử nhân Đan lại
giục, nàng nói như khóc:
– Ông lớn thắng, cha tui thua!…
Hai mái đầu lập tức ngẩng lên, hai bộ râu đẫm nước được đưa ra ngoài thùng. Họ rũ râu, những hạt nước bắn tung tóe. Hai đối thủ nhìn nhau chằm
chằm. Tôn Bính mắt trợn trừng, thở hồng hộc; ông lớn nét mặt tươi cười,
ung dung thanh thản.
– Tôn Bính, ngươi còn nói gì không? – Ông lớn tươi cười hỏi.
Tôn Bính môi run bần bật, không nói gì.
– Như đã cam kết, Tôn Bính, ngươi tự vặt râu mình đi!
– Tôn Bính ơi Tôn Bính, nhà ngươi nhớ chưa? Còn nói bậy nữa thôi? – Tôn
Bính hai tay nâng râu, ngửa mặt lên trời than thở – Thôi thôi, vứt bỏ
cái của nợ này đi! Rồi, ông giật đứt một nắm râu vứt xuống đất, những
giọt máu đào rỉ trên cằm. Ông lại túm một nắm định giật, thì Mi Nương
quì sụp dưới chân ông lớn, nước mắt lưng tròng. Sắc mặt nàng kiều diễm
như hoa đào, thật đáng yêu. Nàng ngẩng mặt nhìn ông lớn, nũng nịu:
– Ông lớn hãy tha cho cha tui!
Quan huyện nheo mắt, sắc mặt lộ vẻ như ngạc nhiên, lại như vui mừng, nhưng
rõ nhất là cảm động. Môi ông mấp máy như nói, như không:
– Thì ra là Mi Nương…
– Đứng dậy, con gái! – Một giọt nước mắt rỉ ra từ khoé mắt Tôn Bính, ông nói nhỏ – không nên cầu xin người ta…
Ông lớn sững người, rồi cười sảng khoái. Dứt tiếng cười, ông nói:
– Các người cho rằng bản quan định vặt hết râu của Tôn Bính hay sao? Hôm
nay đọ râu hắn thua, nhưng quả là hắn có bộ râu hiếm có trong thiên hạ.
Bản quan không nỡ để hắn vặt trụi cả bộ râu! Bản quan đọ râu với hắn,
một là cho hắn bớt ngông cuồng, hai là để mua vui cho các vị. Tôn Bính,
bản quan tha tội cho nhà ngươi, cho ngươi giữ phần râu còn lại để còn đi hát.
Tôn Bính dập đầu lạy tạ.
Quần chúng cảm thán không nguôi.
Hương thân bàn tán ồn ào.
Mi Nương quì dưới đất, nhìn không chớp khuôn mặt mê hồn của ông lớn.
– Con gái nhà họ Tôn, vì việc công mà gác tình riêng, là đàn bà mà chí
khí đàn ông, thực là hiếm thấy! – Ông quay lại nói với viên thơ lại phụ
trách hậu cần – Thưởng cho cô ta một lạng bạc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!