Đàn Hương Hình - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Đàn Hương Hình


Chương 20


Cặp chân nhỏ của phu nhân như gáo nước lạnh giội lên đầu Mi Nương, nàng
tỉnh ra được mấy ngày. Nhưng ba lần gặp ông lớn, đặc biệt là ánh mắt
tình tứ của ông lớn, sự quan tâm của ông, với cặp chân nhỏ của phu nhân, mở đầu cho một cuộc phản kháng ngoan cường. Cặp chân nhỏ của phu nhân
mờ đi như ảo ảnh, còn ánh mắt và khuôn mặt đẹp đẽ của ông lớn thì ngày
càng rõ nét. Hình ảnh quan lớn Tiền đã choán hết trong đầu nàng. Nàng
nhìn một cái cây, cây đó lắc lư rồi biến thành quan lớn Tiền. Nàng trông thấy cái đuôi chó, cái đuôi phe phẩy rồi biến thành cái đuôi sam của
quan lớn Tiền. Nàng nhóm lửa ở bếp, trong ngọn lửa bập bùng có khuôn mặt tươi cười của quan lớn Tiền. Đi trên đường, nàng bỗng dưng đâm vào bức
tường. Thái thịt, nàng cứa đứt ngón tay. Nàng để cho nồi đầy thịt chó
cháy thành than mà không ngửi thấy mùi khét. Nàng nhìn vào cái gì, cái
đó liền biến thành quan lớn Tiền. Nàng nhắm mắt liền thấy liền cảm thấy
quan lớn Tiền đang đứng bên cạnh. Nàng có thể cảm thấy da buồn buồn vì
râu của ông lớn cọ vào. Đêm nào nàng cũng mơ thấy ông lớn và nàng có
quan hệ xác thịt. Trong giấc mơ, nàng hét toáng lên làm Giáp Con hoảng
sợ lăn xuống đất. Sắc mặt nàng tiều tụy, người nà gầy đi trông thấy,
nhưng cặp mắt thì sáng rực, đồng tử ươn ướt. Giọng nàng khàn đi một cách kỳ lạ. Nàng thường xuyên bật cười, tiếng cười trầm và rin rít mà chỉ
những người đang bị lửa dục thiêu đốt con tim mới cười như thế. Nàng
biết, nàng đã mắc bệnh tương tư nghiêm trọng. Nàng biết, tương tư là
loại bệnh đáng sợ, người đàn bà mắc phải bệnh này chỉ còn cách chung
chăn gối cùng người đàn ông mà mình tương tư, nếu không, huyết mạch sẽ
cạn khô, sẽ mắc bệnh lao, thổ huyết mà chết. Nàng không thể ngồi yên
trong nhà. Những việc trước đây lôi cuốn nàng, làm cho nàng thích thú,
như kiếm tiền, thưởng hoa đều trở nên vô vị. Vẫn rượu ngon ấy, nhưng bây giờ miệng cảm thấy nhạt thếch. Vẫn hoa đẹp ấy, nhưng bây giờ mắt thấy
nhợt nhạt. Nàng khoác làn trúc, trong làn có một đùi thịt cầy, ngày ba
bận lượn trước nha môn. Nàng hy vọng gặp được ông lớn khi ông ra ngoài,
không gặp được ông lớn thì trông thấy cỗ kiệu mui lợp nỉ xanh của ông
lớn cũng được. Nhưng, y như con ba ba lặn xuống vực, không một dấu vết
về ông lớn. quanh quẩn trước cổng, tiếng cười rin rít của nàng khiến đám lính gác vò đầu bứt tai. Nàng chỉ hận nỗi không thể ngó vào trong nhà
mà hét thật to, những gì cố nén trong lòng tuôn ra cùng với tiếng hét,
để ông lớn nghe thấy. Nhưng nàng chỉ dám lẩm bẩm:

– Ông thân yêu… gan ruột của tui… tui sắp chết vì nhớ ông đây! Ông làm ơn… hãy thương
tui… Ông như quả đào tiên! Ôi sao mà thèm! Thoạt nhìn đã yêu! Ba sinh
duyên nợ! Thèm ơi là thèm, thèm rõ dãi, quả chín trên cành cao, ẩn sâu
trong kẽ lá, kẻ nô tài giương mắt đứng trông, ngày đêm đợi và mong! Tình yêu đơn phương không đã thèm, nước miếng chảy ướt mèm! Biết khi mô quả
rụng, lay không rụng, ai người trèo lên.

Nàng cải biên lời tỏ
tình nồng cháy thành điệu Si (tình) của Miêu Xoang, hát mãi không chán.
Mặt đỏ bừng, mắt long lanh, như con thiêu thân múa lượn trước ánh đèn
sáng chói. Đám lính thấy nàng rực lửa, định kiếm chác ở nàng nhưng lại
sợ rách việc. Nàng quằn quại trong lửa đục, nàng giẫy giũa trong bể
tình. Rồi, nàng thấy mình thổ huyết.

Sự kiện ho ra máu vạch một
khoảng sáng trong đầu nàng. Người ta đường đường một tri huyện, một mệnh quan của triều đình, còn ngươi thì là gì? Con một anh kép hát, vợ một
tên đồ tể, một phụ nữ không bó chân! Người ta là trời cao, ngươi là đất
thấp, người ta là kỳ lân, ngươi là con chó hoang. Tình yêu đơn phương
chắc chắn không đơm hoa kết trái. Nha ngươi cạn kiệt tâm huyết vì người
ta, người ta đâu có biết? mà dù có biết, người ta chỉ cười khẩy, không
ghi nhận cái tình của nhà ngươi! Nhà ngươi tự giày vò đến chết, ngươi
chết là đáng lắm, chẳng ai thông cảm, chẳng ai hiểu ngươi, tất cả đều
cười giễu, chửi rủa ngươi. Người ta cười ngươi không biết trời cao đất
dày, cười ngươi không biết hai nhân ba là sáu! Người ta sẽ mắng ngươi là quân hoang tưởng, đũa mốc chòi mâm son, khỉ đòi hái mặt trăng, làn trúc đòi đựng nước, cóc muốn ăn thịt ngỗng trời! Tôn Mi Nương, hãy tỉnh lại
đi, hãy yên phận đi, hãy quên quan lớn Tiền đi! Trăng sáng đẹp thật đấy, nhưng không thể lôi trăng vào giường. Quan lớn tuyệt diệu đấy, nhưng là người trên trời! Nàng thề sẽ quên quan lớn Tiền, ông đã khiến nàng thổ
huyết. Nàng cấu vào đùi, châm kiam vào ngón tay, đấm vào đầu, nhưng quan lớn Tiền như một hồn ma, không sao rũ bỏ. Ông như bóng theo hình, gió
thổi không tan, nước rửa không sạch, dao chém không đứt, lửa đốt không
cháy! Nàng lắc đầu, tuyệt vọng mà khóc, rủa khẽ:

– Oan gia ôi oan gia, ông hãy tha cho tui… Ông hãy buông tui ra! Tui biết sai rồi, tui
không dám nữa, chẳng lẽ ông nhất quyết bắt tui phải chết hay sao?

Để quên quan huyện Tiền Đinh, nàng hướng dẫn Giáp Con cùng nàng giao hoan. Nhưng Giáp Con không phải Tiền Đinh, đại hoàng không phải là nhân sâm!
Giáp Con không phải thứ thuốc chữa được bệnh cho nàng. Đùa với Giáp Con
xong, nỗi nhớ Tiền Đinh lại càng mãnh liệt, như lửa đổ thêm dầu. Nàng ra giếng múc nước, nhìn thấy dung nhan tiều tụy của nàng dưới giếng. Nàng
cảm thấy đầu váng mắt hoa, lợm giọng buồn nôn. Trời ôi, lẽ nào thế là
hết hay sao? Lẽ nào nửa nạc nửa mỡ thế này mà chết hay sao? Không, tui
không muốn chết, tui phải sống!…

Cố làm ra vẻ phấn chấn, nàng
xách chiếc đùi chó, hai xâu tiền đồng, rẽ quanh rẽ quẩn phố nhỏ ngõ hẹp, đến ngõ Thần tiên Cửa Nam, gõ cửa bà đồng Lã. Nàng đặt xâu tiền dính
mỡ, chiếc đùi chó thơm phức lên bàn thờ Nàng Tiên Cáo. Trông thấy đùi
chó, bà Lã khịt khịt mũi. Trông thấy xâu tiền, cặp mắt u buồn của bà Lã
sáng lên. bà Lã thở dốc. Bà châm một cành kim hoa hít lấy hít để. Bà
nói:

– Chị Hai, bệnh chị hơi nặng đấy!

Mi Nương quì dưới đất sụt sịt:

– Bà ơi, bà cứu con!

– Nói xem nào! bà Lã hít kim hoa, liếc nhìn Mi Nương, ý tứ sâu xa – Giấu cha giấu mẹ, không giấu được thầy thuốc! Con nói đi!

– Bà ơi, thực tình con không thể nói ra!

– Giấy thầy thuốc, không giấu được thần tiên!

– Bà ơi, con yêu một người… Người ấy đã hủy hoại con…

Bà Lã cười giảo hoạt:

– Dung mạo chị Hai như thế này mà sao không được như nguyện?

– Bà ơi, bà chưa biết người đó ấy thôi.

– Là ai? – Bà Lã nói – Chẳng lẽ là Cửu Động Thần tiên? Chẳng lẽ Tây thiên La hán?

– Bà ơi, người ấy không phải Cửu Động thần tiên, cũng không phải Tây thiên La Hán, người ấy là quan huyện Tiền Đinh!

Cặp mắt của bà Lã lại lóe sáng, tâm trạng bà vừa tò mò vừa phấn khích. Bà hỏi:

– Chị Hai muốn gì nào? Muốn già này làm phép tác thành cho chị ư?

– Không, không… – Nước mắt giàn giụa, nàng mãi mới nói được – Đất xa trời quá, không thể…

– Chị Hai, chuyện trai gái chị không hiểu đâu. Chỉ cần chị đừng tiếc công thờ phượng Nàng Tiên Cáo, thì dù là sắt đá, cũng khiến ông ta mắc câu!

– Bà ơi – Nàng bưng mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay, vừa khóc vừa nói – Bà hóa phép cho con quên ông ta đi!

– Chị Hai, việc gì phải khổ như thế? – Bà Lã nói – Nếu thích ông ta thì
sao không viên mãn công chuyện đi. Mọi chuyện trên đời, không gì vui thú bằng tình yêu trai gái! Chị Hai, chị đừng có lẩm cẩm!

– Chuyện có thể xong hay sao, hở bà?

– Lòng thành tất ứng!

– Con lòng thành.

– Vậy quì xuống!

Theo sự chỉ dẫn của bà Lã, Tôn Mi Nương cầm theo một khăn lụa trắng tinh,
chạy ra đồng. Nàng vốn sợ rắn, nhưng giờ đây nàng lại mong gặp rắn. Hôm
ấy, bà Lã bảo nàng quì trước linh vị Nàng Tiên Cáo, nhắm mắt mà khấn. Bà đồng lầm rầm đọc thần chú triệu hồn, rất nhanh, Nàng Tiên Cáo đã nhập
vào bà. Bà Lã sau khi lên đồng, giọng the thé – giọng bé gái ba tuổi –
Tiên Cáo bảo nàng ra đồng bắt một đôi rắn đang phủ nhau, bọc vào khăn
lụa đem về. Đôi rắn giao phối xong, sẽ lưu lại một giọt máu trên khăn.
Tiên Cáo bảo, cầm khăn này vẫy vẫy trước mặt người mình yêu, người ấy sẽ đi theo. Từ đó trở đi: linh hồn người ấy sẽ ngụ ở mình. Muốn người ấy
quên mình, họa chăng là cầm dao giết bỏ.

Nàng cầm gậy trúc, chạy
ra bãi cỏ cách xa huyện lỵ, sục vào những chỗ rậm, xông vào những nơi ẩm ướt. Lũ chim tò mò bay lượn, cất tiếng kêu trên đầu nàng. Đàn bướm bay
lượn xung quanh nàng. Lòng nàng đang như bướm, bay lượn, bâng khuâng!
Chân nàng như dẫm lên bông, ngả nghiêng, đứng không vững. Nàng đập trên
cỏ, cào cào châu chấu, những con cuốc, thỏ đồng chạy tán loạn, duy chỉ
có rắn là không thấy. Nàng muốn gặp nhưng lại sợ gặp rắn, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Bỗng soạt một tiếng, con rắn lớn màu vàng rơm, từ bụi cỏ
trườn ra, thè lưỡi một cái thật nhanh, làm nét mặt ngáo ộp với nàng. Con rắn thò thụt cái lưỡi màu đen, ánh mắt nham hiểm, khuôn mặt hình tam
giác lạnh lùng cười ngạo. Một tiếng nổ bục trong đầu nàng, mắt tối sầm,
không nhìn thấy gì trong một lúc. Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy một
tiếng kêu run rẩy từ miệng nàng phát ra, nàng ngồi bệt xuống cỏ. Lúc
trấn tĩnh lại, con rắn đã mất tăm. Mồ hôi ướt đẫm quần áo. Trống ngực
đập thình thịch như có viên đá cuội gõ vào ngực. Nàng há miệng nôn ra
một bụm máu.

Mình thật là ngốc, nàng nghĩ, sao mình lại tin những lời sằng bậy của bà đồng? Vì sao mình phải nhớ cái ông Tiền Đinh ấy?
Tốt đẹp đến mấy cũng chỉ là con người chứ gì? Ông ta cũng cần ăn, uống,
đi tiểu đó sao? Cho dù ông ấy có phủ phục trên người mình, chẳng vẫn cái trò đó sao? Ông ta khác Giáp Con cái gì? Mi Nương, ngươi đừng có lẩm
cẩm! Nàng hình như nghe thấy tiếng nói nghiêm túc từ trên trời vọng
xuống, trách móc nàng. Nàng ngửa mặt nhìn trời. Trời xanh trong không
một gợn mây, từng đàn chim vừa bay vừa kêu lên vui vẻ. Tâm trạng nàng
bắt đầu cởi mở, thanh thoát như bầu trời. Như ngủ mê chợt tỉnh, nàng thở dài đứng lên, phủi cỏ bám đít quần, sửa lại tóc, men theo con đường nhỏ đi về nhà.

Khi đi qua vùng đất trũng đầy nước, tâm trạng
thảnh thơi của nàng lại biến đổi. Nàng trông thấy một cặp cò trắng đứng
trong đầm, mặt nước phẳng như gương. Chúng không nhúc nhích, có lẽ chúng đứng ở đó đã một ngàn năm. Chim mái gác đầu lên lưng chim đực, chim đực ngoái đầu lại nhìn vào mắt chim mái. Cặp tình nhân này nhìn nhau mà
không nói, im lặng tận hưởng giây phút ngọt ngào. Đột nhiên, có thể
chúng đang đợi nàng để trình diễn một màn đặc biệt: chúng vươn cao cần
cổ, giang rộng đôi cánh có lông vũ đen và trắng xen kẽ, rồi kêu lên lảnh lói, ra sức mà kêu để bầy tỏ nhiệt tình chào đón nàng. Chúng vừa kêu
vừa ngoắc cổ vào nhau, cổ dài và linh hoạt như cổ rắn. Chàng ngoắc vào
nàng, nàng ngoắc vào chàng, quay cuồng, xoắn xít, buộc chặt sợi dây
tình! Xoắn nữa, xoắn nữa, như không bao giờ chặt, như không khi nào
dừng. Rồi thì chúng cũng rời nhau ra, nhìn nhau âu yếm, chải lông cho
nhau từ đầu đến chân, một cái cũng không bỏ sót… Màn trình diễn của hai
con cò khiến Mi Nương ứa nước mắt. Nàng nằm sắp, tưới đẫm cỏ bằng nước
mắt, vỗ mặt đất bằng nhịp đập của con tim. Nàng hết sức xúc động, cầu
khẩn: Trời ơi, ông trời ơi! Ông hãy biến tui thành con cò, cũng biến ông lớn Tiền thành con cò! Người chia ra cao thấp sang hèn, chim chóc thì
nhất loại bình đẳng. Ông trời hãy khiến cổ tui ngoắc vào cổ ông lớn, bện thành dây tơ hồng! Cho tui được thơm khắp người ông lớn. Tui cũng mong
được ông lớn thơm khắp người tui. Tui chỉ muốn nuốt chửng ông, tui cũng
mong được ông ăn thịt tui. Ông trời ơi, xin ông cho tui và ông lớn, cổ
thì xoắn lấy nhau không bao giờ có thể gỡ ra, cánh thì giang ra như con
công xòe đuôi, hạnh phúc là ở đấy, tình nghĩa là ở đấy!…

Khuôn mặt nóng bừng của nàng giụi nát đám cỏ, hai tay nàng thọc sâu trong bùn, nhổ bật rễ cỏ lên.

Nàng đứng lên, đi về phía hai con có với tâm trạng như mê như say. Nụ cười
bừng sáng trên khuôn mặt còn dính màu vàng của đất và màu xanh của cỏ.
Nàng chìa tay, chiếc khăn lụa phất phơ trong gió. Nàng chỉ muốn bay ngay về huyện. Nàng lẩm bẩm: Cò ơi, cho tui xin một giọt máu của cò, tui
không tham, chỉ cần một giọt để tui thực hiện giấc mơ của tui. Cò ơi,
tui là cò, cò là ông ấy, để ông ấy hiểu tấm lòng của tui, cũng là tấm
lòng của cò. Để hai trái tim gắn bó không rời. Xin cò hãy san cho tui
một phần hạnh phúc của cò, phần nhỏ thôi, tui không dám xin nhiều. Cò
ơi, hãy thương tui – người đàn bà khô héo vì yêu này!

Hai con cò
bỗng sã cánh bỏ chạy, hai chân dài một cách kỳ quặc, không rõ vụng về
hay nhanh nhẹn. Bước chân chúng khuấy động mặt nước yên tĩnh, tạo nên
những vòng tròn đuổi nhau. Chúng tích lũy sức mạnh trong khi chạy, càng
chạy càng nhanh, nghe rõ tiếng chân chạy, những giọt nước li ti bắn lên. Cuối cùng, chân duỗi thẳng về phía sau, chúng cất cánh bay là là mặt
nước rồi đậu xuống phía bên kia đầm, chỉ còn nhỏ như hai chấm trắng. Hai chân Mi Nương lún trong bùn, nàng đứng như thể đã ở đó hàng ngàn năm,
càng lúc càng sâu, lún tới bẹn, cặp mông nóng hổi của nàng đã chạm nước
bùn mát lạnh…

Giáp Con ở đâu chạy tới, lôi nàng ra khỏi vùng lầy.

Nàng ốm một trận thập tử nhất sinh. Khỏi ốm, vẫn không dứt được nỗi nhớ ông
lớn Tiền. Bà đồng Lã lén đưa cho nàng một gói bột màu vàng nâu, giọng
thông cảm:

– Con ơi, Nàng Tiên Cáo thương xót con, sai ta đem đến cho con gói bột tình này. Uống đi!

Nàng nhìn gói bột hỏi:

– Bột gì đây, hở bà?

– Uống đi rồi ta sẽ nói cho con rõ, nó trước mất thiêng.

Nàng đổ bột vào bát, đổ nước sôi hòa tan, bịt mũi để khỏi phải ngửi cái mùi khó chịu, nàng uống cạn.

– Này con – bà Lã hỏi – Có thật con muốn biết đó là bột gì phải không?

– Thật.

– Vậy ta cho con rõ – Bà Lã nói – Ta hay mềm lòng, không muốn một cô gái
đẹp ngời ngợi như con bị tàn lụi, liền giở phép màu này ra. Nàng Tiên
Cáo không đồng ý sử dụng phép này, nhưng Nàng không còn phép nào khác.
Con trúng độc rất nặng. Đây là phương thuốc gia truyền của dòng họ ta,
chỉ truyền cho con dâu, không truyền cho con gái. Nói thật, bột con vừa
uống khi nãy là phân của người con đang yêu. Chính xác một trăm phần
trăm, không phải của bỡn đâu. Khó khăn lắm mới lấy được đấy. Ta dúi cho
Hồ Tư, người nấu bếp của quan huyện, ba xâu tiền. Hắn đánh cắp phân ông
lớn trong nhà xí cho ta. Ta phơi khô tán nhỏ, trộn với đậu đại hoàng,
toànn là những vị mạnh, trừ tâm hỏa. Phương thuốc này không được dùng
bừa bãi. Nàng Tiên Cáo bảo, dùng tà pháp sẽ tổn thọ, nhưng quả thật ta
thương con, chết sớm hai năm thì chết, không sao. Con ơi, uống thuốc này để con rõ một điều: Dù đàng hoàng như quan lớn Tiền thì phân vẫn thối!…

Bà Lã vừa nói xong, Tôn Mi Nương đã gập người mà nôn hết mật xanh đến mật vàng.

Sau trận đó, trái tim bị mỡ lợn làm cho lú lẫn của Mi Nương dần tỉnh ngộ.
Nàng tuy vẫn vấn vương quan lớn Tiền, nhưng không còn chết đi sống lại
nữa. Vết thương lòng tuy vẫn còn đau, nhưng đã kín miệng. Nàng ăn đã
biết ngon, muốn vào miệng biết mặn, đường vào miệng biết ngọt. Nàng dần
bình phục. Trải qua lễ rửa tội kinh hồn táng đởm, cái đẹp ở nàng bốt vẻ
hoang dã, đã thuần hơn. Đêm đêm nàng vẫn ngủ không ngon, nhất là những
đêm trăng sáng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN